"Đây là cái gì?" Nhìn xấp lí lịch thật dày trên bàn, Trình Khải trợn tròn mắt, vội vàng hỏi mấy tên bạn đồng nghiệp.
"Lí
lịch của con gái mấy ông chủ trong giới thương mại." Trong đại bản
doanh của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải, bốn chàng trai trẻ không hẹn mà
cùng nở một nụ cười bí hiểm, trăm miệng một lời đáp.
Đúng
vậy! Nơi này chính là phòng làm việc của "Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải"
rất có tiếng tăm trong giới thương nghiệp mấy năm gần đây, điều bất đồng
chính là nơi này không có không khí làm việc lạnh lẽo như những công ty
bình thường khác mà ngược lại trang trí rất thoải mái và ấm áp như ở
nhà. Trừ tủ lạnh, TV và các thiết bị khác, các dụng cụ trong nhà bếp
cũng không thiếu gì, thậm chí còn có một phòng lớn có đầy đủ gối mền để
cho người làm việc mệt mỏi có thể vào nằm nghỉ bất cứ lúc nào.
Nghiêm
túc mà nói, Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải - bao gồm cả người sáng lập kiêm
lãnh đạo Trình Khải thì cũng chỉ có năm người mà thôi, nhưng năm người
này lại rất biết cách đầu tư, quản lý. Dùng tư liệu thu thập được cùng
ánh mắt độc đáo mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, chuyên môn tìm các công
ty hạng vừa và nhỏ, có vốn dưới 30 triệu nhưng có tương lai mà đầu tư.
Nói
ra thì cũng thật lạ, không biết là ánh mắt của bọn họ quá tốt hay là
thần tài quá thiên vị bọn họ mà chỉ cần là công ty mà Tập đoàn đầu tư
Tiệp Khải ra tay đầu tư, bất kể tình hình lúc đó là tốt hay xấu nhưng
không quá nửa năm thì sẽ xông lên cứ như búng lò xo, cổ phiếu tăng mạnh,
trở thành một con gà mái biết đẻ trứng vàng nổi tiếng.
Mà
thừa dịp giá tăng nhanh, Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải sẽ thấy tốt là thu
lưới, bán hết tất cả cổ phiếu đang nắm giữ, kiếm lấy một số tiền lớn rồi
lại đi đầu tư vào mục tiêu mới.
Cũng
vì đôi mắt tiên tri của bọn họ dự đoán được "tương lai" sớm hơn người
ngoài mà luôn ra tay hay thu lại sớm hơn một bước. Vì thế, việc đầu tư
của những năm gần đây không những kiếm lợi rất nhiều mà danh tiếng của
bọn họ cũng dần dần được truyền tụng trong giới này.
Có
điều bốn người còn lại trong hội rất rõ, cho đến nay, mỗi lần tập đoàn
ra tay đều trúng, thu hoạch được lợi nhuận thật lớn, trừ nguyên nhân là
bọn họ phân công hợp tác, cẩn thận phân tích xu thế của thế giới cùng
tình hình của mỗi công ty thì nhân vật trung tâm - kẻ lắng nghe ý kiến
của mọi người, chân chính quyết định hướng đầu tư khiến tập đoàn kiếm
được rất nhiều tiền chính là người mà trong mắt của bọn họ không biết là
bị thần xui xẻo ám hay là thần tài phù hộ - thủ lĩnh Trình Khải.
"Mình
cần lí lịch con gái các ông chủ lớn để làm cái gì?" Kinh hãi mà nhìn nụ
cười quỷ quái bên môi của bốn người kia, tự nhiên Trình Khải thấy rùng
mình, hét lên mà chất vấn.
"Không
phải trong phòng làm việc của chúng ta còn thiếu một nữ trợ lí sao?"
Khâu Thiệu Thần - người mang kính mắt không vành, ngoại hình có vẻ nhã
nhặn lịch sự nhưng luôn làm cho người ta liên tưởng đến hồ li - nở nụ
cười gian xảo.
Hả! Người này cười thật nham hiểm.
Trình Khải thấy mà sợ, còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói khác đã vang lên...
"Đúng
lúc, chuyện chúng ta cần tuyển một nữ trợ lí truyền ra ngoài, bị một số
ông chủ khác biết được." Lâm Viên Quân - người có vẻ mặt nho nhã ôn
hòa, cả người phát ra hơi thở như gió xuân - cười rất vô hại mà tiếp
lời. Chỉ có người thực sự hiểu rõ anh ta mới biết được bốn từ "mặt người
dạ thú" là vì ai mà sáng tạo ra. (ặc, có hơi quá không?)
Gì chứ, tên cầm thú này cười như vậy làm hắn cũng muốn buồn nôn.
Thật không may, Trình Khải là một trong số ít người nhìn thấu tim của anh ta, lập tức cả người đều nổi da gà.
"Cho
nên lí lịch của con gái các ông chủ cứ bay tới như tuyết rơi." Vương
Nghị Đình - người có vẻ mặt sáng như ánh dương, thân hình rất khỏe mạnh -
bổ sung ngắn gọn.
"Là
thế đó, meo!" Từ Thiếu Nguyên - thân đã gần 30 tuổi nhưng lại rất mê
phim hoạt hình - dùng một lời thoại kinh điển của phim "Biệt đội tên
lửa" để tổng kết.
"Meo
cái con khỉ!" Nhịn không được mà rống lên, Trình Khải trợn mắt hét:
"Khi nào thì chúng ta cần tuyển trợ lí, tại sao mình lại không biết?"
"Xin
cậu hãy quay đầu lại nhìn xung quanh chút đi, tình hình bi thảm này mà
còn không tuyển được sao?" Khâu Thiệu Thần muốn hắn nhận rõ sự thật.
"Hơn nữa, buổi trưa mà mình gọi thức ăn nhanh ở ngoài thì sẽ bị tiêu chảy." Lâm Viên Quân bổ sung.
"Mình
thì không sao cả!" Nhún nhún vai, Vương Nghị Đình có tính chất của một
con gián, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể sinh tồn.
"Khi
tinh thần không được tốt thì mình cần có người dịu dàng bưng tới một ly
cà phê nóng!" Từ Thiếu Nguyên cũng đưa ra yêu cầu của mình.
Nghe
vậy, Trình Khải không biết nói gì, nhìn quanh phòng làm việc một vòng
thì thấy tài liệu, hồ sơ, bản fax... linh tinh, bên này một đống, bên
kia một đống, loạn như là có bão quét qua. Quả thật cần một trợ lí giúp
sắp xếp lại, nhưng mà...
"Người
mà các cậu cần cơ bản chính là người giúp việc, nào phải trợ lí?" Ánh
mắt liếc về phía xấp lí lịch thật dày kia, Trình Khải không nén được mà
cười lớn: "Hơn nữa, các cậu có thể tượng tượng được bộ dáng của các
thiên kim tiểu thư õng ẹo đó khi phải làm nữ giúp việc cùng đầu bếp
không?"
Lời
này vừa nói ra, bốn người kia im lặng nhìn nhau một cái, sau đó không
hẹn mà cùng rùng mình, cực kỳ ăn ý mà lắc đầu, đồng thanh thở dài:
"Không tưởng tượng được!"
Các ông chủ đưa thiên kim tiểu thư yểu điệu nhà mình vào đây ứng cử trợ lí, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là còn có ý đồ khác!
"Cho nên..." Hai tay chống nạnh, Trình Khải tỏ ra vô cùng đắc ý: "Xin hãy quăng xấp lí lịch này vào thùng rác!"
"Thực
sự phải quăng?" Nhướng mày, Khâu Thiệu Thần có khuôn mặt hồ li cười rất
ám muội: "Mỗi bản lí lịch đều kèm theo ảnh chụp, thật ra cậu có thể coi
như đối tượng coi mắt, nhìn một chút cũng không sao!"
"Đi
chết đi!" Vẻ mặt "xin tha cho em", Trình Khải châm biếm mà phản kích
lại: "Cậu có vẻ cần hơn đó, nghe nói bác gái hối cưới vợ rất dữ, mình
rất không ngại mà chuyển giao tập lí lịch này cho bác ấy."
Lời
này vừa nói ra liền thấy khuôn mặt hồ li đang cười của Khâu Thiệu Thần
đổi sắc, quẳng ngay xấp lí lịch kia vào thùng rác như quẳng một củ khoai
bỏng. Cũng vì vậy mà dẫn đến một trận cười chế giễu của mọi người.
Thoáng
chốc, mọi người bắt đầu giậu đổ bìm leo, mỗi người một câu trêu chọc,
chế nhạo, tiếng cười đùa không dứt, mãi cho đến một lúc sau, rốt cuộc có
người vòng lại đề tài khi nãy...
"Nói
lại chuyện vừa rồi, đúng là chúng ta thực sự cần một trợ lí!" Giọng nói
tao nhã vang lên, Lâm Viên Quân cười rất vô hại, yêu cầu lãnh đạo phải
giải quyết vấn đề này. "Mình không muốn tiếp tục bị tiêu chảy nữa!"
"Trợ lí kia phải biết nấu bữa trưa!" Điều kiện thứ nhất được đưa ra.
"Cũng phải biết pha cà phê ngon!" Điều kiện thứ hai tuôn ra ngay sau đó.
"Còn
phải biết sắp xếp lại hồ sơ sổ sách!" Nhìn đống tài liệu được xưng là
"trật tự trong lộn xộn", bên trái một chồng, bên phải một đống, điều
kiện thứ ba cũng nhanh chóng được ném ra.
"Đi
chết đi!" Trợn tròn mắt, Trình Khải nhịn không được mà cười trách móc:
"Các cậu cần chính là một hợp thể của trợ lí và người giúp việc, trên
đời này làm gì có chuyện dễ dàng thế chứ?"
"Có!"
Nghiêm túc mà gật đầu, Từ Thiếu Nguyên - kẻ mê phim hoạt hình - từ từ
đáp lời: "Chi tiết xin tham khảo tại thuật hợp thể của bảy viên ngọc
rồng."
Đáng tiếc, loại hài hước nhạt nhẽo này không thu được sự chú trọng mà lập tức thu được tám ánh mắt "khinh bỉ".
"Tại sao trong hội của chúng ta lại có người nhạt nhẽo thế chứ?" Trình Khải cảm thấy mình như đang ở Bắc Cực.
"Mình rất đồng cảm!" Vương Nghị Đình - người có khí chất của ánh dương tán thành, cũng cảm thấy rất tẻ nhạt.
"Vậy
thì sao chứ?" Liếc mắt cười nhạt, Từ Thiếu Nguyên - kẻ đang chịu công
kích không nhanh không chậm tung đòn sát thủ: "Tẻ nhạt vẫn tốt hơn là
xui xẻo!"
Tuyệt
chiêu vừa tung ra, lập tức thu được tràng cười ủng hộ điên cuồng của
mọi người, lại khiến cho "người xui xẻo" cảm thấy bi phẫn, nhưng cũng
không biết nói gì...
Ô hô... hắn có thể nói gì đây chứ? Hắn đúng là rất xui xẻo, có thể nói gì đây?
Vòng
quay của sự xui xẻo không lúc nào là không chuyển động. Khi Trình Khải
bị cười đến nỗi ôm vết thương lòng mà rời khỏi công ty, trên đường đi
ngang qua công viên nhỏ thì...
"Gâu gâu gâu..."
"Woa... cứu mạng a..."
Tiếng
chó sủa cùng tiếng kêu cứu quen thuộc bỗng nhiên vang lên long trời lở
đất, dần dần đến gần từ phía sau làm hắn sợ tới mức dựng cả chân lông,
quay đầu nhìn lại theo trực giác...
"Sao lại là cô?"
Khi
bóng dáng của cô gái đang chạy trốn rất chật vật cùng với con chó to
đang nhe răng trợn mắt, đuổi theo không bỏ kia đập vào mắt thì Trình
Khải kinh hoàng mà kêu lên một tiếng, cũng co cẳng bỏ chạy theo.
Gì chứ! Hai ngày liên tục bị cùng một cô gái và một con chó làm liên lụy không đâu, đây là kiểu xui gì chứ? Là số xui gì chứ?
"Woa... sao lại là anh?"
Câu hỏi bi phẫn tương tự cũng phun ra từ miệng Giang Dục Phương, cô khóc không ra nước mắt. Hu hu... Tại sao lại cho cô gặp phải cái tên sợ chó "không xài được" này nữa chứ?
Lẽ nào ông trời không thể ban cho cô một anh hùng đánh chó sao? Đây là kiểu xui gì chứ? Số xui gì chứ?
"Sao
cô lại đi chọc con chó hoang đó nữa chứ?" Vừa chạy vừa gào lên, Trình
Khải thực sự không thể tin được có người lại ngốc đến nỗi đi chọc một
con chó hoang hung ác lần nữa.
"Làm
sao tôi biết được chứ? Là con chó đó ghi thù chứ bộ! Tôi vừa mới từ bên
cạnh công viên đi ngang qua, từ xa nó nhìn thấy đã rượt theo liền, trừ
việc bỏ chạy ra thì tôi con biết làm gì nữa?" Giang Dục Phương tràn đầy
uất ức mà tố khổ, chỉ còn nước chưa đeo một tấm bảng ghi "tôi vô tội”
trước ngực mà thôi.
"Chúng
ra có cần có duyên đến thế không?" Hỏi một cách hết sức ai oán, nhưng
khi thấy thể lực của cô sắp không chịu nổi nữa mà chạy chậm lại thì
Trình Khải vẫn vươn tay kéo lấy cánh tay cô mà ra sức chạy như điên.
"Tôi cũng đâu muốn chứ..." Lắc đầu kêu gào, cô cũng đâu muốn thế này!
"Gâu gâu gâu..."
Trong
tiếng gào khóc, tiếng cho sủa hung hăng khiến người ta kinh hồn bạt vía
cũng không ngừng theo sát ở phía sau làm cho Trình Khải căng cả dây
thần kinh. Hắn kéo lấy cô, dùng hết tất cả sức lực mà chạy trốn, rất sợ
chậm một chút thì sẽ tặng không cho con chó kia một cái "chân giò hun
khói Kim Hoa".
Chạy
chạy, trốn trốn, cũng không biết chạy đã bao lâu, ngay lúc Giang Dục
Phương sắp hết hơi mà muốn đầu hàng cho xong thì Trình Khải lại kéo lấy
cô chuyển hướng chạy vào một chỗ trống có không ít người đang từ từ chạy
bộ.
Mà
con chó đen kia vừa thấy có nhiều người thì bản tính tránh nơi hung
hiểm trời sinh của động vật cũng khiến nó tự động bỏ qua cho việc truy
đuổi, sủa dữ một tràng rồi kiêu ngạo bỏ đi. (chảnh ớn hông!)
"Chỉ
là một con chó lang thang mà cũng dám kiêu ngạo với tinh anh của vạn
vật như thế?" Bị một con súc vật coi thường, Trình Khải tức đến nỗi giậm
chân, có điều cũng không dám đuổi theo đòi lại công lí. (nó tha cho là may rồi...)
"Bởi...
bởi vì tinh anh của vạn vật bị nó rượt... rượt đến nỗi sợ tè cả ra
quần... nên đương nhiên nó có thể kiêu... kiêu ngạo..." Đồng thời với
việc thở phì phò, Giang Dục Phương còn không quên chế nhạo. Khuôn
mặt trắng nõn xinh xắn cũng vì vừa rồi chạy trốn mà trở nên có vẻ hồng
hào khỏe mạnh, xinh đẹp căng mịn đến nỗi dường như có thể búng ra sữa.
Nghe vậy, Trình Khải liếc xéo cô một cái, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên...
Bịch!
Tiếng
đập vang dội cùng với một trận đau nhức đánh úp vào lưng. Còn chưa kịp
quay đầu nhìn xem rốt cuộc kẻ nào ăn phải mật gấu mà đánh lén sau lưng
hắn thì tiếng cười ha hả vui vẻ đã vang lên bên tai...
"Ha
ha ha... đây không phải anh Trình sao?" Giọng nói như tiếng chuông lớn
vang lên chào hỏi. Một người trung niên chừng năm sáu mươi tuổi mặc đồ
thể thao từ phía sau xuất hiện.
"Chủ
tịch Trương!" Nhận ra người vừa đến, Trình Khải cười khổ mà gật đầu
chào hỏi, làm sao cũng không ngờ được sẽ gặp phải ông chủ của một công
ty mà hắn từng có quan hệ trước đây ngay tại chỗ này.
"Đã
lâu không gặp, cậu cũng đến chạy bộ để rèn luyện thân thể sao?" Thấy
sắc mặt hắn rất hồng hào, trên mặt còn có mồ hôi, trong lòng chủ tịch
Trương rất tán thưởng anh bạn trẻ tuổi này nên lập tức nhiệt tình mà
cười hỏi.
"Đúng, đúng vậy!" Không ngừng cười gượng, Trình Khải không có mặt mũi nào đi nói thật ra mình bị chó rượt đến đây.
Mặc đồ tây đi chạy bộ? Đúng là nói dối mà không nghĩ ngợi, đàn ông thật thích sĩ diện!
Giang
Dục Phương còn đứng một bên thở dốc, nghe vậy thì nhịn không được mà
cười sằng sặc, lập tức rước lấy một cái liếc xéo cảnh cáo của Trình
Khải.
"Thật
tốt quá!" Không phát hiện sự khác thường giữa hai người, chủ tịch
Trương hết sức phấn khởi nên lại đập mạnh vào lưng hắn vài cái, hớn hở
nói: "Hiếm khi gặp được nhau, không bằng chúng ta cùng nhau chạy đi,
chạy xong tôi mời cậu đi ăn cơm."
Anh bạn trẻ này là một nhân tài, có cơ hội thì phải làm thân, chỉ có lợi chứ không có hại.
"Không
cần đâu, tôi vừa chạy xong!" Vừa rồi bị chó rượt nên "bị ép vận động"
xong, không dễ gì mới được thở một hơi, bây giờ Trình Khải nghe thấy chữ
chạy liền biến sắc, vội vàng xua tay từ chối gấp.
"Vậy
sao chứ..." Trên mặt hiện vẻ hơi thất vọng, sau đó chủ tịch Trương lại
phấn chấn tinh thần, lịch sự hỏi: "Đúng rồi! Nghe nói tập đoàn của cậu
có ý tuyển trợ lí, tôi có đứa con gái mới du học về, mặc dù có thể sắp
xếp cho nó vào công ty nhà mình nhưng tôi lại hi vọng nó ở bên ngoài lấy
kinh nghiệm trước đã. Nếu như có cơ hội, không biết có thể đến chỗ cậu
học tập một chút không..." Nếu có thể nhân đó mà tạo ra "tia lửa điện",
vậy thì không gì tốt hơn.
Không phải chứ! Sao chuyện tập đoàn bọn họ muốn tuyển trợ lí lại lan truyền nhanh như vậy?
Rốt cuộc là ai tung tin này ra chứ?
Thầm
ngờ vực, mặt Trình Khải lặng lẽ chuyển sang xanh. Thứ nhất, hắn không
thích cách nhờ vào ân tình mà đi cửa sau thế này. Thứ hai, ngại quá, trợ
lí tuyển vào còn phải kiêm luôn chức vụ bà bếp. Thứ ba, mặc dù nói ra
thì có vẻ không biết xấu hổ nhưng hắn không thể không nói, vô cùng nghi
ngờ đây là dùng danh nghĩa trợ lí để đạt mục đích "thân cận".
Nghĩ
tới khả năng này, dac đầu hắn liền cảm thấy tê dại, đang nghĩ nên từ
chối khéo như thế nào thì ánh mắt liền quét qua cô gái "cùng chung hoạn
nạn" với hắn đang đứng bên cạnh, ngay sau đó ý tưởng lóe lên, đã có cách
rồi.
"Chủ
tịch Trương, thật ngại quá, chúng tôi đã nhận một trợ lí mới rồi, e
rằng phải để ông thất vọng." Ra vẻ tiếc nuối để biểu thị sự áy náy nhưng
trên gương mặt anh tuấn lại lấp lóe vẻ vui sướng.
Ha ha, binh đến thì tướng đỡ, nước lên thì đất chặn, không sợ, không sợ!
"Đã có trợ lí mới rồi?" Chủ tịch Trương lộ vẻ hơi kinh ngạc.
Lạ
thật! Hai ngày trước mới nghe tin nói Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải có ý
tuyển dụng trợ lí mà hôm nay đã tìm được rồi, tốc độ không phải tầm
thường nha!
"Đúng vậy!" Trình Khải không chút e ngại mà gật đầu, cười hề hề chỉ về phía Giang Dục Phương: "Đây là trợ lí mới của chúng tôi!"
Cô? Khi nào thì cô đi ứng tuyển vị trí trợ lí và còn được tuyển dụng, sao bản thân cô cũng không biết chứ?
Giang
Dục Phương vốn vô tội mà đứng xem, thấy ngón tay thon dài kia đột nhiên
chỉ vào mình thì lập tức sửng sốt há hốc mồm. May mà kịp thời nhìn thấy
vẻ cầu cứu trong mắt hắn, lúc này cũng phản ứng lại, nghĩ tới suốt hai
ngày nay anh chàng này cũng không bỏ rơi mình, rất có nghĩa khí mà liều
mình bị chó rượt chung với cô. Lúc này là lúc cô cũng nên báo đáp người
ta rồi.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng lịch sự mà mỉm cười gật đầu với chủ tịch Trương đang kinh ngạc, tỏ vẻ lời của hắn không phải là giả.
Tin là thật, mặc dù chủ tịch Trương rất thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể cười đáp: "Aiz... chậm một bước rồi, tiếc quá!"
Rất
sợ lời nói dối sẽ bị vạch trần bất cứ lúc nào, Trình Khải vội vội vàng
vàng nói: "Chủ tịch Trương, thật ngại quá, chúng tôi còn có việc phải đi
trước một bước, có cơ hội thì lần sau gặp lại!"
Nói xong còn vội vã gật đầu chào: "Tạm biệt!" rồi nhanh chóng kéo lấy "trợ lí mới" chạy như bay.
Mới
bị chó rượt xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi cho đủ thì giờ lại bị hắn kéo
chạy một mạch, Giang Dục Phương chỉ cảm thấy hai chân sắp gãy rồi, khuôn
mặt tái xanh thê thảm đang muốn mở miệng phản đối thì đột nhiên bị kéo
quẹo qua một ngã rẽ, sau đó lại thấy cuối cùng hắn cũng chịu dừng chân.
"Tạ
ơn trời! Tôi nghĩ anh mà còn kéo tôi chạy tiếp nữa thì tôi đã tính cứ
ngồi phịch xuống đất cho anh tha đi đó." Cùng với việc đứng lại, cô thở
phì phò, nhịn không được mà nói thầm.
Nghe
vậy, Trình Khải liếc nhìn cô một cái, không nén được mà bật cười: "Tôi
nghĩ với "nghiệt duyên" suốt hai ngày bị chó rượt của chúng ta, giới
thiệu với nhau một chút thì cũng không có gì quá đáng."
"Có
lí!" Nhớ đến hai ngày nay "hoạn nạn có nhau", Giang Dục Phương cũng nở
nụ cười, rất tự nhiên mà chìa tay ra, chủ động tự giới thiệu: "Chào anh,
tôi họ Giang - Giang Dục Phương."
"Chào
cô, tôi là Trình Khải." Bàn tay thon dài nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay nhỏ
bé mà lắc lắc, Trình Khải cũng nhanh chóng giới thiệu tên họ của mình,
đồng thời còn không quên cảm ơn: "Thật xin lỗi, lúc nãy đã lấy cô làm lá
chắn, cũng cảm ơn vì cô đã phối hợp."
"Đừng
khách sáo!" Khoát tay, cô nheo mắt cười: "Tôi mới phải cảm ơn anh vì đã
hai lần giúp tôi thoát khỏi miệng chó!" Haiz, tuy rằng chạy rất khổ sở,
nhưng ít nhất cũng chạy thoát.
Lời
nói cùng cử chỉ tự nhiên phóng khoáng của cô tự nhiên làm cho lòng
Trình Khải nổi lên hảo cảm, sau đó không nhịn được mà chủ động bắt
chuyện: "Không biết cô Giang đang công tác ở đâu? Công ty có gần đây
không?"
Bây
giờ thông thường là thời gian làm việc, hắn đoán là công ty của cô ngay
gần đây nên mới gặp phải sự truy đuổi của cùng một con chó trong hai
ngày liên tục ở gần chỗ này.
Nghe vậy, Giang Dục Phương vuốt mũi, xấu hổ mà cười: "Nghề nghiệp hiện nay của tôi là làm sâu gạo"
Hỏng rồi! Nói với người ta bây giờ mình đang rơi vào tình trạng thất nghiệp thì hình như có hơi mất mặt, nhưng cô cũng không muốn nói dối!
"Sâu gạo?" Hơi ngẩn ra, sau đó phản ứng trở lại, vẻ mặt Trình Khải nén cười, làm như rất hâm mộ: "Một nghề mà ai cũng muốn làm!"
"Ê,
thật không lịch sự chút nào!" Nghe ra vẻ trêu chọc trong lời của hắn,
cô đau buồn mà kháng nghị: "Tôi làm sâu gạo chưa lâu lắm, ít nhất tháng
trước tôi còn là một trợ lí rất siêng năng."
Ô hô... cô có vận xui nên không thể gặp mặt thủ trưởng mới, bị xoi mói khắp nơi nên mới dứt khoát từ chức.
Nghĩ
tới nghĩ lui, vẫn là lòng dạ của ngài chủ tịch khoan dung hơn, luôn
dùng ánh mắt hài hước để bao dung những chuyện xui xẻo kì lạ xảy ra trên
người cô. Ngược lại, người thừa kế trẻ tuổi kia lại thiếu sự rộng rãi
ấy.
Trợ lí? Trước kia cô ấy là trợ lí? Như vậy việc sắp xếp hồ sơ sổ sách rất cơ bản kia chắc là không có vấn đề gì, chỉ còn lại...
Trong
đầu lóe lên ý tưởng, Trình Khải vuốt cằm, không nói một lời mà đánh giá
cô, mắt lấp lánh, giống như đang có một chủ ý gì không hay.
"Sao, sao thế?" Bị nhìn đến nỗi rợn da gà, Giang Dục Phương vô thức mà lùi hai bước, vẻ mặt đề phòng.
Hic! Người này nhìn cô như thế, sẽ không phải là tên bại hoại bên ngoài nhìn lịch sự, bên trong lại biến thái chứ?
Phát
hiện đột nhiên cô nổi lên sự đề phòng, đầu tiên Trình Khải ngẩn ra, sai
đó hình như nghĩ ra điều gì, không khỏi cười rất thú vị. "Cô khẩn
trương cái gì? Tôi bảo đảm tôi không phải là người xấu!"
"Người xấu đương nhiên sẽ không nói mình là người xấu..." Nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ê! Không lịch sự!" Lần này đổi lại là hắn liếc xéo cô mà phản đối, trịnh trọng giải thích. "Tôi chỉ đang nghĩ đến một chuyện."
"Nghĩ cái gì mà phải nhìn chằm chằm người ta như thế?" Trợn mắt lại, cô tràn đầy nghi ngờ.
"Tôi đang nghĩ..." Hắn vuốt cằm, cười gian xảo: "Cô pha cà phê có ngon không?"
"Hả... Chưa bị ai chê, tôi nghĩ chắc cũng tạm!" Người này làm sao thế, tự nhiên đưa ra câu hỏi trên trời không hà?
"Biết nấu ăn không?" Tiếp tục hỏi một cách gian xảo.
"Biết, biết chứ!" Vẻ mặt hoài nghi, cảm thấy anh ta càng hỏi càng kì quái.
"Vậy..." Hai tay nhiệt tình đặt lên vai của cô, Trình Khải cười hết sức chân thành: "Có hứng thú đến chỗ tôi làm việc không?"
………….óóó………...
Cô bị lừa rồi!
Cô thực sự bị lừa rồi!
10 giờ sáng, kéo hai túi nguyên liệu nấu ăn mới mua từ chợ vào công ty, Giang Dục Phương không nhịn được mà buồn bã nghĩ thầm.
Hu
hu... Hai tuần trước, vì nhất thời tò mò mà cô đi theo tên đàn ông đáng
ghét kia đến công ty tham quan, lúc đó mới ngạc nhiên mà phát hiện thì
ra hắn chính là tên cầm đầu của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải - nghe đồn có
bản lĩnh sửa dở thành hay, trở nên có tiếng tăm trong giới thương nghiệp
vài năm gần đây như bạn thân cô đã nói.
Lúc
ấy, dưới tình huống hết sức kinh ngạc, lại bị miệng lưỡi trơn tru của
hắn cùng tiền lương rất cao hấp dẫn, nhất thời choáng váng mà ngu ngốc
nhận lời mời của hắn, vào công ty làm trợ lí. Kết quả... hối hận không
kịp!
Nhìn
cô bây giờ mà xem, công việc chính là nữ giúp việc cùng bà bếp, mỗi
ngày có thể dành ra hai tiếng đồng hồ để làm việc thực sự của một trợ lí
là đã mừng thầm rồi!
"Có
trợ lí của công ty nào mà mỗi ngày phải đi chợ mua đồ ăn chứ? Các anh
nói đi! Nói đi chứ!" Càng nghĩ càng căm tức, cả người cô nhếch nhác mà
chống nạnh đứng trước cửa công ty, hung hăng tức giận hỏi mấy tên đàn
ông đang vùi đầu nghiên cứu tin tức vốn liếng của các công ty trên thị
trường chứng khoán, hoàn toàn không có vẻ khách sáo cùng dè dặt của nhân
viên mới.
Trên
thực tế, bởi vì hai tuần nay cùng ăn cùng ở, cô sớm đã rất thân thiết
với năm tên đàn ông này. Biết rất rõ mặc dù bọn họ có nhiều thói quen
cùng rất cổ quái, nhưng chỉ cần hiểu một chút là đảm bảo mỗi người đều
rất "ngoan ngoãn", rất dễ ở chung.
Nghe
tiếng, năm tên đàn ông bên trong không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về
phía cô, sau đó lại không có lương tâm mà cười phá lên.
"Dục
Phương, hôm nay em lại bị nước thối gì phun trúng sao?" Tên vô lương
tâm thứ nhất - Khâu Thiệu thần không thể nén cười mà hỏi, cảm thấy mỗi
ngày trên đường cô đi làm đều có những chuyện xui mới lạ xảy ra quả thực
là một chuyện rất kỳ lạ.
Ngẫm
lại, hôm qua là giẫm phải phân chó, hôm kia là xe chết máy giữa đường,
hôm kia nữa là thang máy bị trục trặc, cô bị nhốt trong đó mà kêu cứu,
hôm trước trước nữa là... Haiz, tóm lại một câu... xui ngập đầu không
kịp đếm!
"Mình
nghe thấy..." Tên vô lương tâm thứ hai - Lâm Viên Quân bước lên trước,
ngửi tới ngửi lui trên người cô, cuối cùng nở một nụ cười làm người ta
thấy gai mắt mà tuyên bố đáp án: "Mùi cá tanh!"
"Xì...
thật đáng thương!" Tên vô lương tâm thứ ba - Vương Nghị Đình vốn rất
muốn có lương tâm mà nén cười nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mà cười
phì ra.
"Mình
hết sức nghi ngờ phong thủy của công ty chúng ta có vần đề!" Tên vô
lương tâm thứ tư - Từ Thiếu Nguyên dùng ánh mắt chế nhạo quét tới người
cô và một "tín đồ xui xẻo" khác, cảm thấy trong một công ty nho nhỏ chỉ
có sáu người mà đã có hai người cực kỳ xui xẻo, tỷ lệ này lớn kinh
người, quả thực là có vấn đề.
"Này!"
Nhận lấy ánh mắt trêu chọc, Trình Khải trừng mắt phản đối bởi vì mình
cũng thuộc "bộ tộc xui xẻo" nên khá đồng cảm với tình trạng thê thảm của
cô, lập tức bước lên hỗ trợ. "Anh xách mấy thứ này xuống bếp, em đi
thay quần áo trước đi!"
Nhận
lấy hai túi nguyên liệu nấu ăn lớn, hắn nhìn cô gái cả người ướt sũng,
còn tỏa ra mùi cá tanh, mặc dù hơi buồn cười nhưng vẫn cố nén lại.
"Mấy
anh thật là vô lương tâm mà, không an ủi người ta thì thôi, còn cười
người ta nữa, mấy anh có phải là con người không?" Đau buồn mà hét lên,
Giang Dục Phương đang rất thảm hại, căm hận mà chạy nhanh vào căn phòng
bên trong, chỉ muốn nhanh chóng thay bộ quần áo ướt sũng trên người, ai
ngờ phía sau lại vang lên tiếng cười lớn của đám đàn ông vô lương tâm
kia.
Hu hu... Cô xui xẻo là thật, người ta cười thì cũng không có tư cách nói gì được.
Vọt
vào phòng, bởi vì thường xuyên gặp chuyện xui nên Giang Dục Phương đã
sớm quen để sẵn ở công ty một bộ quần áo sạch sẽ, quả nhiên hôm nay đã
phát huy tác dụng. Lập tức thay đồ nhanh như chớp, khi cả người nhẹ
nhàng thoải mái bước ra khỏi phòng, dưới ánh mắt giễu cợt của mọi người
thì ai oán trợn lại một cái rồi mới xoay người vào trong bếp.
"Em
hận anh!" Vừa bước vào bếp, trừng mắt nhìn tên đàn ông đang lấy rau quả
từ trong túi ni lông ra, cô lườm nguýt giống như mang oán mang hận.
Ô
hô... Đều là do tên đàn ông này lừa cô, nói gì mà mời cô làm trợ lí,
kết quả là nấu cơm, làm việc vặt, một tay bao hết công việc của osin.
Ngày nào cũng phải ra chợ mua đồ ăn mới có thể khiến cho vận xui bình
thường không dứt của cô càng thêm không thể cứu vãn.
Nghe
thế, Trình Khải từ từ xoay người lại, sờ lên hai má cô, không biết học
từ đâu ra lời kịch hài hước nghe qua rất buồn nôn: "Em yêu, nói hận thì
quá nặng rồi!"
"Woa...
Anh học từ đâu ra lời kịch này vậy? Thật mắc ói!" Hét lên ầm ĩ, đập
thật mạnh lên bàn tay đáng ghét của hắn, Giang Dục Phương ớn lạnh mà xoa
mạnh lên hai cánh tay đang dựng chân lông của mình, cả người cũng nổi
da gà.
Aiz... tên này là người thời bà Quỳnh[5] sao chứ?
Thật muốn ói!
"Ê,
hiếm khi anh muốn làm thanh niên có máu văn nghệ một chút, em lại nói
với anh rằng mắc ói, thật quá đáng mà!" Liếc xéo cô, bất mãn mà phản
đối.
"Anh
mới quá đáng đó!" Lớn tiếng phản bác, cô oán hận tố khổ: "Là ai nói em
đến làm trợ lí? Kết quả bây giờ việc em làm là gạo củi dầu mắm tương cà.
Mỗi ngày, thời gian ở trong bếp còn nhiều hơn thời gian ở trước bàn làm
việc."
Đáng
ghét! Chuyện đến nước này, cuối cùng thì cô cũng hiểu nguyên nhân tại
sao khi đó hắn lại hỏi cô có biết nấu ăn, pha cà phê không rồi.
"Ưhm..."
Bị chột dạ, Trình Khải vuốt mũi, không ngừng cười gượng, nhỏ giọng
chống đối: "Nhưng anh thấy em lo chuyện gạo củi dầu mắm tương cà cũng
rất vui vẻ mà..."
Bị nghẹn họng, Giang Dục Phương trợn mắt nhìn hắn, trong nhất thời không tìm được lời biện bạch.
Ô hô... đáng ghét, bị cái tên này nói trúng rồi!
Trên
thực tế, mặc dù ngoài miệng cô phàn nàn thì phàn nàn, nhưng mỗi lần chỉ
cần nhìn thấy mấy tên đàn ông kia ăn như hổ đói mà quơ sạch sẽ thức ăn
trên bàn, hơn nữa vẻ mặt còn rất thỏa mãn thì cô lại cảm thấy có thành
tựu, không nén được mà cũng vui vẻ theo.
"Được
rồi, nếu em thật sự không muốn phụ trách nấu ăn, vậy anh sẽ mướn một
người giúp việc đến hỗ trợ là được." Thấy đôi mắt cô trợn to, còn không
nói chuyện cả buổi trời thì Trình Khải cho rằng cô đang tức giận, lập
tức cười hứa hẹn.
"Em,
em cũng không nói là không nấu!" Đỏ mặt lên, cô lắp bắp mà hét lớn, lúc
này lại không muốn cho người khác đến xâm phạm vào "nhà bếp của cô".
Woa... bây giờ là tình huống gì chứ?
Vừa rồi còn oán trách, nhưng nói mời một giúp việc đến nấu cơm thì cô ta lại tức giận, thật là khó hầu hạ.
Lén nói thầm, Trình Khải gãi gãi đầu, rất dè dặt mà hỏi: "Vậy... rốt cuộc là có cần mướn giúp việc nấu cơm hay không?"
Nếu cô thật sự không muốn nấu cơm thì hắn sẽ mướn người.
"Không
được!" Đương sự còn chưa trả lời thì ngoài cửa bếp đã truyền đến tiếng
phản đối quyết liệt của tên kén ăn Lâm Viên Quân. "Đồ ăn mà Dục Phương
nấu rất hợp khẩu vị của mình, nếu đổi người nấu thì mình sẽ bãi công để
phản đối!"
Sau khi tỏ rõ lập trường, cũng chả thèm dể ý đến câu trả lời của người ta liền tự ý đi về phía WC giải quyết nhu cầu sinh lí.
"Tên
rùa mốc này, ai thèm để ý đến cậu!" Trình Khải ló đầu ra, hét về phía
bóng lưng của tên xoi mói kia, rồi lại lui người về, rất nghiêm túc nói:
"Đừng để ý đến lời của tên đó, nếu em thực sự thấy uất ức, vậy anh sẽ
mướn người giúp việc đến thay thế em, em chỉ cần yên tâm làm trợ lí là
được."
Nói đến đây, hắn cũng cảm thấy để cho người ta phụ trách nấu cơm trưa cho mọi người là có chút ức hiếp người khác, nên chột dạ.
"Ừhm...
Em cũng không thấy uất ức gì!" Ngượng ngùng mà nói mình vẫn thích thú,
Giang Dục Phương xấu hổ mà đỏ mặt, lại có chút quê quá mà hóa điên, giận
dữ hét lên: "Đi ra! Đi ra! Em còn phải rửa mấy thứ rau quả này, rất
bận!' Cùng với việc nói chuyện, cô cũng đẩy hắn ra khỏi bếp.
Không thấy uất ức, vậy thì tình nguyện sao?
Nhìn
dáng người nhỏ nhắn đang vui vẻ bận rộn trong bếp kia, Trình Khải có
chút dở khóc dở cười... Gì chứ! Vậy sự oán trách lúc trước của cô thì
sao?
Miệng thì nói không cần nhưng hành động lại rất thành thật!