Đại Náo Học Đường - S.I.N.E

Chương 38: Tiểu Tú dịu dàng




Ngọc Tinh Học Viện, vài năm trước bởi vì Lam Thiên xuất hiện, nhanh chóng trỗi dậy mở rộng vượt qua Ngọc Hoàng Học Viện, thời gian gần đây lại không có động tĩnh gì, bởi vì những năm qua được Hạ Cửu Hạc âm thầm chống lưng, Lam Thiên có ảnh hưởng quá lớn tới Ngọc Tinh Học Viện.

Lam Thiên có thể ở mở riêng một cái Thiên Viện, đủ hiểu được địa vị đặc thù trong Ngọc Tinh Học Viện.

Tuy rằng trước sau bị Nhậm Kiệt dẫn Lý Thiên Thành đánh tới cửa, Lam Thiên mấy lần gặp vấp ngã, nhưng người trong Ngọc Tinh Học Viện vẫn tin chắc Lam Thiên sẽ trỗi dậy. Nhưng mấy ngày trước nghe Lam Phủ Thiên Tông bị phá hủy hoàn toàn, ngay cả Phương Kỳ cùng mọi thứ của Lam Thiên đều bị phá hủy, hoàn toàn đánh tan ý tưởng của bọn họ.

Có người nói Lam Thiên đã chết, cũng có nói Lam Thiên bế quan, sau đủ loại tin đồn, Ngọc Tinh Học Viện trở nên vô cùng vắng vẻ.

Dù sao hiện giờ tiêu điểm của Minh Ngọc Hoàng Triều đều nằm ở đại doanh Tây Bắc, bao gồm gần đây hoàng gia toàn lực thúc đẩy thôn tính Thiên Hải Đế Quốc. Đương nhiên, ngoài một phần nhiệt huyết đi tới đại doanh Tây Bắc, hoặc là có người tốt nghiệp gia nhập quân ngũ, thừa dịp lập công, đa số học viên vẫn còn sống cuộc sống yên bình.

Tối đa là không còn vinh quang như trước, nhưng vẫn phải tiếp tục bài tập, bình thường thì thảo luận thế cục hiện tại, ngẫu nhiên có ma sát với Ngọc Hoàng Học Viện. Dù sao vẫn là học viện, học viên sống yên lành. Đương nhiên, ngẫu nhiên nghe Lý Thiên Thành dẫn đại quân chinh chiến, Ngụy Lượng đi theo, Nhậm Kiệt thống lĩnh Nhậm gia, đại doanh Tây Bắc thế này thế nọ... Có người lơ đãng kinh hô, má nó, hình như Nhậm Kiệt cùng nhiều thủ hạ của hắn như Lý Thiên Thành, Ngụy Lượng cũng còn chưa tốt nghiệp mà, vẫn còn là học viên của Ngọc Hoàng Học Viện.

Trong học viện, có như thế nào cũng không tàn khốc như bên ngoài, trong ánh chiều, không gian trên bầu trời Ngọc Tinh Học Viện dao động, tiếp theo một người chậm rãi nhưng tốc độ nhanh đến khó tin, xuất hiện bên trên. Người này chính là cựu Viện trưởng Ngọc Tinh Học Viện, sư phụ của Lam Thiên - Hạ Cửu Hạc.

Trong tay vẫn chống gậy đầu rồng, có điều không còn một chút vẻ tuổi già sức yếu, tinh thần ngời ngời, ánh mắt lướt qua Ngọc Tinh Học Viện, trong lòng cảm khái rất nhiều. Hắn ở nơi này một đường tiến lên, mãi đến khi làm Viện trưởng, sau đó vô tình thu được Yêu Thần Hàn Phách, nhưng lại khiến hắn toàn lực áp chế, lực lượng khó mà đột phá. Bởi vì nếu hắn đột phá cảnh giới nhất định, vậy không khống chế được lực lượng Yêu Thần Hàn Phách thì chỉ có đường chết.

Thẳng đến sau hắn phát hiện trên người Lam Thiên có Cửu Dương Kiếm Thể, biết nó áp chế được Yêu Thần Hàn Phách, Hạ Cửu Hạc mới nhìn thấy hy vọng. Vì thế mới có chuyện về sau, hắn toàn lực chống lưng cho Lam Thiên.

Vốn cảm thấy Ngọc Tinh Học Viện to lớn, nhưng giờ lại như phàm trần bé nhỏ, tựa như đại nhân vật công thành danh toại ở bên ngoài, trở về chốn xưa liền thấy bé nhỏ như hương thôn.

Cảm giác này, làm Hạ Cửu Hạc không khỏi lắc đầu thở dài, dù sao giờ mình là Pháp Thần Cảnh chí tôn vô thượng, lão tổ Thái Cực Cảnh đã có thể thành lập tông môn ngàn năm, bây giờ mình thành lập tông môn vạn năm cũng không khó. Nhưng hắn còn chưa nghĩ kỹ, là nghĩ cách mượn thế lực nào đó tiếp tục đánh sâu vào con đường thành tiên, hay là làm nhân vật vô thượng vạn năm.

Lần này hắn trở về, là bởi lúc trước thu d Yêu Thần Hàn Phách cũng còn nhiều thứ khác, chia ra cất giấu ở nhiều chỗ. Ngọc Tinh Học Viện cũng có che giấu một ít, trước tiên hắn phải đi thu hồi, về phần cụ thể thì không cần vội.

Đạt tới Pháp Thần Cảnh, vậy không cần phải vội vàng vì thời gian, có thời gian lâu dài mà làm việc mình thích.

Chậm rãi bước trên sân trường Ngọc Tinh Học Viện, có học viên vội vã đi qua, hoặc là giáo viên nói nhỏ, thỉnh thoảng thở dài, lại đều coi Hạ Cửu Hạc như không khí. Còn Hạ Cửu Hạc lại hưởng thụ cảm giác này, đây là điều mà Thái Cực Cảnh cũng khó làm được. Vốn hắn còn nghĩ, có nên về làm chút gì cho Ngọc Tinh Học Viện, dù sao nơi này coi như nhà của hắn, bây giờ hắn trở thành Pháp Thần Cảnh đầu tiên ở Ngọc Tinh Học Viện, tuyệt đối là áo gấm về làng.

Nhưng hắn lại cảm thấy Ngọc Tinh Học Viện quá nhỏ, dù có làm gì, Ngọc Tinh Học Viện cũng không gánh nổi, hơn nữa dù sao cũng là học viện thế tục, muốn từ từ bồi dưỡng cũng quá chậm. Nghĩ một hồi, hắn quyết định ẩn giấu bản thân đi lấy đồ mình cất rồi tính.

Vừa nghĩ, Hạ Cửu Hạc đã đi tới chỗ mình, nơi này vẫn bị liệt vào cấm địa, người thường không được vào, nhưng bên trong lại dọn dẹp không dính hạt bụi. Có điều bây giờ trong mắt Hạ Cửu Hạc, vẫn quá nghèo nàn, cũng may chỗ hắn chân chính cất giấu, ngay cả Lam Thiên cũng không biết. Đi vào phòng tu luyện, hắn nhấc tay đánh ra pháp quyết, trần nhà liền xuất hiện một lối vào, thân hình khẽ động, Hạ Cửu Hạc đã vào trong.

Năm đó Hạ Cửu Hạc chẳng những lấy được Yêu Thần Hàn Phách, còn chiếm được nhiều thứ, bao gồm cả mấy không gian độc lập. Đây là một cái khá lớn, Hạ Cửu Hạc âm thầm ẩn giấu ở đây, lớn chừng ngàn dặm. Linh khí bên trong dày đặc vượt trội bên ngoài, rõ ràng là có đại trận tụ linh vận hành, dù không có sinh linh nhưng cũng khá rồi.

Hạ Cửu Hạc vốn mỉm cười đi vào, nhưng nháy mắt sắc mặt liền trở nên quỷ dị khó coi.

Bởi vì hắn ẩn giấu không gian này trăm năm, vô cùng quen thuộc, lúc này... lúc này hắn lại nhìn thấy một bóng người khác, đứng trên đỉnh tháp cao trăm trượng phía trước, ánh mắt cách xa trăm dặm nhìn về phía Hạ Cửu Hạc vừa bước vào.

Dù chỉ là đứng đó, nhưng cảm giác như một thanh kiếm dựng thẳng, đội trời đạp đất. Mấu chốt, đối phương là một thiếu nữ, nhưng lực thần hồn Hạ Cửu Hạc vừa tra xét, liền cả kinh, Phương Kỳ, sao lại là cô ta.

Nhưng tiếp theo, Hạ Cửu Hạc lập tức lắc đầu phủ định, Phương Kỳ làm sao có thể đi vào không gian này, tuyệt đối không thể.

- A... Đột nhiên, trong lòng Hạ Cửu Hạc trầm xuống, hắn nhớ tới một chuyện.

- Kiếm Tiên Giáo Thiên Kiếm Kỳ Mạch, Thiên Châu phải không, ngươi đến không gian của bổn tôn là có ý gì? Trong lòng Hạ Cửu Hạc dao động kịch liệt, nhưng lúc này đã trở thành , Pháp Thần Cảnh hắn lại tràn đầy tự tinh. Nhất là ở thế giới Cổ Thần, có thể dùng trí tuệ không tốn sức thoát khỏi tay Cổ Ma, đi ra ngoài vượt qua lôi kiếp trở thành Pháp Thần Cảnh, làm cho hắn tràn đầy lòng tin vào bản thân. Dù đối mặt với tỷ tỷ mà Lam Thiên nhiều lần nhắc tới, bỗng nhiên đi đến không gian của mình làm chấn động, nhưng lập tức liền bay lên, cao hơn Thiên Châu, từ trên cao nhìn xuống Thiên Châu, nói.

- Giết ngươi! Thiên Châu rất bình tĩnh, lời nói ra lại như lưỡi dao sắc bén khiến người ta cảm giác như cắt đứt mọi thứ.

Vừa nghe thế, Hạ Cửu Hạc cũng ngây người, nhưng tiếp theo lại cười to: - Ha ha! Giết ta, Kiếm Tiên Giáo thật là có biện pháp, nhanh chóng tìm đến bổn tôn. Nhưng dù là đại giáo vô thượng thì sao, bổn tôn đã đạt đến đỉnh cao lực lượng trên thế gian, ngay cả mạnh nhất trong đại giáo vô thượng cũng không làm gì được bổn tôn. Tối đa là bổn tôn không địch nổi, nhưng bổn tôn có thời gian từ từ tu luyện. Nếu như Kiếm Thần Pháp Thần Cảnh các ngươi đến đây, có lẽ bổn tôn còn sợ ba phần, ngươi thật nghĩ rằng có Thiên Kiếm Kỳ Mạch liền vô địch thiên hạ. Vừa lúc, bổn tôn thân là sư phụ của Lam Thiên, tâm nguyện của hắn luôn là đánh bại ngươi, hôm nay bổn tôn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện nhỏ nhoi này. Oành...

Hạ Cửu Hạc nói rồi, pháp lực ầm ầm vận chuyển, Yêu Thần Hàn Phách dung hợp Cửu Dương Kiếm Thể có uy lực vô cùng, uy thế kiếm khí, pháp lực bành trướng tràn ngập cả không gian, như ngàn vạn binh mã bao phủ Thiên Châu.

Bản thân Hạ Cửu Hạc biết rõ, chuyện này khó mà chân chính giấu được, hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý đối mặt Kiếm Tiên Giáo. Tuy rằng còn đang kinh ngạc làm sao Thiên Châu này vào được, nhưng lúc này đã không trọng yếu, liền ngông nghênh thừa nhận, chuẩn bị trực tiếp ra tay.

Vù! Càng nhanh hơn pháp lực của Hạ Cửu Hạc là một đạo kiếm quang, nháy mắt xé qua khoảng cách mấy trăm dặm, trực tiếp tới trước mặt.

- A... Không xong...

Bùm bùm... Oành....

Hạ Cửu Hạc nhìn tới Thiên Châu, liền đã có phòng bị, nhưng vẫn không ngờ tới nhanh như thế, phòng ngự của hắn lập tức bị phá. May mắn đã sớm thầm vận chuyển cây gậy đầu rồng, Yêu Long trên đó ầm ầm lao ra đánh vào kiếm quang.

Bùng nổ cực lớn, đánh bay cả Hạ Cửu Hạc,còn chỗ kiếm quang xẹt qua, không gian độc lập cũng vỡ tan nổ nát. Không gian này bắt đầu vỡ vụn, kiếm quang khủng bố vượt xa tưởng tượng.

- Phụt... Hạ Cửu Hạc bị đánh bay, nhìn gậy đầu rồng bị chém đứt, một kiếm cắt đứt cánh tay, phun ra ngụm máu. Chụp lấy tay trái bị chém rụng, bất chấp mọi gia chạy khỏi không gian này.

Oành... Ngay sau đó, cả không gian không chịu nổi uy lực một kiếm này, ầm ầm nổ tung.

Vụ nổ chẳng những phá hủy căn phòng này, còn hủy hoại cấm địa Ngọc Tinh Học Viện, chấn động cả Ngọc Kinh Thành. Nhưng đây là chuyện người khác chú ý, Hạ Cửu Hạc không có tâm tình để ý, trực tiếp bóp nát một chiếc Bảo phù, đây là Linh phù bảo bối, nháy mắt di động hơn 10 vạn dặm, chạy trối chết, đây là ý nghĩ trong đầu hắn lúc này.

Quá khủng bố, thậm chí hắn không có cơ hội thi triển thần thông. Quá nhanh, uy lực một kiếm đó làm hắn hiểu được một chuyện, vì cái gì khi Lam Thiên nhắc tới Thiên Châu đều có vẻ mặt đó.

Nhưng bây giờ hắn càng hận hơn, hận Lam Thiên không nói rõ ràng. Má nó! Hắn còn nói đạt đến Pháp Thần Cảnh sẽ khiêu chiến Thiên Châu, làm mình sinh ra phán đoán sai lầm, nữ nhân này thật không phải người, mình đường đường là Pháp Thần Cảnh mà.

Vù! Hạ Cửu Hạc hoảng sợ không tiếc mọi giá bóp nát bảo phù hạ phẩm, thân hình đi vào trong không gian, nháy mắt cảm giác đã di chuyện mấy vạn dặm. Vốn cho rằng không thành vấn đề, nhưng nháy mắt một đạo kiếm quang càng nhanh hơn vừa rồi lao vào không gian, ầm ầm đánh vỡ hào quang Bảo phù bao bọc Hạ Cửu Hạc, lập tức bắn hắn ra khỏi không gian.

- A... Phụt... Lần này, tuy rằng phần lớn kiếm quang tiêu hao truy đuổi đánh nát Bảo phù, nhưng vẫn vạch một đường trên ngực Hạ Cửu Hạc, gần như xuyên qua, đánh nát nội tạng của hắn.

Hạ Cửu Hạc há to miệng, không tin nổi. Pháp Thần Cảnh đó, mình là Pháp Thần Cảnh mà, sao lại thế này.

- Nếu như hắn bị giết bình thường, ta sẽ không để ý, nhưng ngươi dám cướp lấy Cửu Dương Kiếm Thể của hắn, quyết không thể tha. Lúc này, tiếng nói lạnh băng vang lên, sau đó Thiên Châu lại xuất hiện cách đó trăm dặm, không đến gần, tựa như Hạ Cửu Hạc là con rệp khiến nàng ghê tởm. Nàng như một thanh kiếm sắc bén chọc trời, lạnh băng mà đứng.

- Hộc! Không thể nào, Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng, ta đã đạt đến Pháp Thần Cảnh, trong giới tu luyện không thể có người đánh chết được ta. Tại sao lại... lại... Hộc... Hạ Cửu Hạc liều mạng lắc đầu, không thể tin nổi nhìn Thiên Châu đằng xa, điều này vượt xa hiểu biết của hắn.

- Vô tri! Thiên Châu nói rồi, tay lại chầm chậm nhấc lên. Đối với hạng người tu luyện cấp thấp này, nàng lười nói nhiều, chỗ chân chính hùng mạnh của đại giáo vô thượng, nào phải hạng như bọn chúng hiểu được.

- Không! Không thể nào! Lam Thiên đã nói, hắn đạt tới Pháp Thần Cảnh là có thể chiến thắng ngươi, hắn... hắn... Chẳng lẽ hắn gạt ta. Khốn kiếp! Ta vừa mới đạt tới Pháp Thần Cảnh, ta... Hạ Cửu Hạc điên cuồng, liều mạng gào thét.

Nhưng không ngăn cản được đạo kiếm quang kia, bởi vì bản thân hắn biết rõ, uy lực tốc độ kiếm quang kia vượt xa cực hạn mà hắn có thể ngăn cản. Không chút bất ngờ, Hạ Cửu Hạc gào thét, trực tiếp bị chém giết.

Còn Thiên Châu ngạo nghễ đứng cách mấy trăm dặm, đưa mắt nhìn Hạ Cửu Hạc bị đánh chết vẫn điên cuồng không cam lòng.

- Hắn không gạt ngươi, có điều đây là lời ta nói khi hắn 12 tuổi. Nhìn Hạ Cửu Hạc bị đánh chết, Thiên Châu vẫn lạnh như băng cảm nhận được lực lượng Cửu Dương Kiếm Thể chưa hoàn toàn dung hợp vào thân thể Hạ Cửu Hạc, đang dần tiêu tán, tựa như nhìn thấy Lam Thiên. Nhớ tới cảnh hắn khiêu chiến mình lúc 12 tuổi, liền lẩm bẩm một câu. Thẳng đến lực lượng Cửu Dương Kiếm Thể tiêu tán vào thiên địa, nàng liền lao vụt lên trời như một kiếm chỉ trời, nháy mắt bầu trời như bị một kiếm xuyên thủng, nàng lắc mình biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.