Đại Náo Học Đường - S.I.N.E

Chương 30: Điều kiện




Bọn người Tô Bằng, đầu tiên ngồi taxi đi đến khách sạn gần sân bay Brandenburg.

Tìm một khách sạn bốn sao gần đó, Tô Bằng cũng biết được một ít tiếng Đức, ở trước quầy phục vụ dùng hộ chiếu giả đặt hai phòng.

Trên người bọn Lý Mục, ngoại trừ nhân dân tệ, còn có không ít tiền Euro đổi từ chợ đêm, tiền Úc và USD, tiền trả taxi và tiền ở khách sạn coi như cũng đủ.

...

Trong phòng, bọn người Lý Mục đang ăn cơm tối Tô Bằng gọi tới, trên máy bay mặc dù cũng cung cấp đồ ăn Trung Quốc, nhưng đều không thỏa mãn được dạ dày của mấy vị hán tử này, Tô Bằng gọi điện cho phục vụ phòng gọi không ít đồ ăn, phần lớn là một chút thịt, còn có rau dưa hoa quả salad.

Có điều bản thân Tô Bằng lại không ăn cơm, hắn gọi điện cho Lão Lang bảo hắn cho mình số điện thoại của người liên lạc ở Đông Đức.

“Werbistdu?”

Gọi điện thoại xong, bên kia truyền tới giọng nói của nam nhân trung niên nói tiếng Đức.

Tiếng Đức của Tô Bằng bình thường, chỉ có thể đối thoại bình thường, nhưng trình độ này không làm khó được hắn, hắn dùng tiếng Đức nói:

“Chúng ta là khách du lịch Trung Quốc đến, 'Lang' có lẽ đã thông báo với các ngươi. Là những người khách đang rắc rối...”

Nghe Tô Bằng nói, nam nhân bên đầu dây kia dùng tiếng Đức trả lời:

“Các ngươi đang ở đâu?”

Tô Bằng suy nghĩ một chút, cảm thấy khả năng những người này gây bất lợi cho tự mình là không cao, bèn nói ra tên của khách sạn.

Gã người Đức kia, nghe xong tên của kháh sạn hừ hai tiếng, dường như đang có vẻ rất ngạc nhiên, sau đó nói:

“Xem ra tình hình kinh tế của các ngươi khá lắm... Được rồi, bây giờ nói chuyện chính, chúng ta có thể hoàn thành chuyện mà 'Lang' chưa thể làm xong, nhưng vì lần này không thể từ chỗ 'Lang' nhận được lợi lộc gì, mỗi người các ngươi phải giao ra mười ngàn Euro, cộng thêm 30% tiền đặt cọc lần đầu hợp tác, ta sẽ dẫn các ngươi đến Italia, sau đó sẽ có người mang bọn ngươi đi Úc.”

Bên kia, Lý Mục đã ăn xong, nhìn thấy Tô Bằng đang gọi điện thoại, đi đến trước mặt Tô Bằng, Tô Bằng che điện thoại, nói:

“Hắn muốn tăng giá, tiền đặt cọc mỗi người mười ba ngàn Euro, đến Italia trước.”

“Trả lời hắn, chuyện mà tiền có thể giải quyết đều không là vấn đề.”

Lý Mục nói, Tô Bằng buông ống nói, trả lời bên kia.

“Rất tốt, ngày mai người của ta sẽ đi khách sạn tìm các ngươi. Nghe ngươi nói là mười bốn người? Như vậy phải dùng một số tiền chẵn mới được, hai trăm ngàn Euro, giao năm mươi ngàn cho chúng ta trước, đến nơi rồi, giao một trăm năm mươi ngàn còn lại, ta chỉ cần tiền mặt, hơn nữa chỉ nhận Euro.”

Gã người Đức ở đầu dây bên kia nói, nói xong đối phương cúp điện thoại.

Tô Bằng cũng cúp máy, sau đó nói điều kiện cùng Lý Mục.

“Đối phương có lẽ là xã hội đen của Đức.”

“Tiền dù sao cũng không phải vấn đề, lần này ra ngoài, mặc dù tiền mặt chủ yếu mang theo là nhân dân tệ, chỉ đổi vài ngàn Euro, nhưng trên người chúng ta cũng mang theo không ít món ngon.”

Lý Mục nói, nói xong gỡ đồng hồ của mình xuống, lại tháo chiếc nhẫn trên tay xuống.

Tô Bằng nhận đồng hồ, hàng hiệu Patek Philippe, trên nhẫn còn có một viên Ruby rất lớn, Tô Bằng đoán giá chiếc nhẫn này giá cả cũng sẽ không ít hơn một triệu nhân dân tệ.

“Ở gần Brandenburg có cửa hàng cầm đồ trang sức, có điều đồng hồ của Lý ca có hóa đơn không? Nơi này bề ngoài tương đối quy củ, không có giấy chứng nhận chỉ có thể bán với giá của chợ đêm.”

“Mang theo hết, lúc ấy ở Nam Tế đi gấp, đổi nhiều ngoại tệ ở chợ đêm như vậy, nhưng hóa đơn lúc mua những thứ này đều có.”

Lý Mục nói, nói xong từ trong balo moi ra một sấp giấy tờ.

“Tốt, những thứ này đều dùng được.”

Tô Bằng nói...

....

Tô Bằng, Lý Mục, còn có Quách Phong ba người, ở cửa tiềm cầm đồ trang sức Brandenburg bán đồng hồ đeo tay và nhẫn có đính Ruby, đều trực tiếp bán đi, đồng hồ bán được một trăm ngàn Euro, nhẫn Ruby chỉ bán được tám mươi sáu nghìn Euro.

Những số tiền này, đều trực tiếp do người của cửa hàng cầm đồ trang sức đưa cho tiền mặt.

“Lỗ những bảy tám trăm ngàn... Có điều cân nhắc tình hình hiện tại, giá này cũng xem như có thể chấp nhận.”

Tô Bằng nói với Lý Mục và Quách Phong.

Những số tiền này, lại thêm tiền bọn người Lý Mục mang theo bên mình, đã đủ để chi phí vượt biên đưa cho đám người xã hội đen Đức kia.

...

Ngày hôm sau, bọn người Tô Bằng, gặp được thành viên xã hội đen Đức đến đón bọn họ.

Đó là ba bốn người thanh niên Đức hơn hai mươi tuổi, để tóc ngắn, ăn mặc áo dạ màu đen, ngoài ra có một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi, vác theo cái bụng bia to đùng tới.

Sau khi hai bên gặp mặt nhau, gã bụng bia kia bảo bọn người Tô Bằng lên một chiếc xe buýt, sau đó đi đến nhà ga Brandenburg...

...

Bọn người Tô Bằng sử dụng vé tàu hỏa liên vận liên minh Châu Âu, khoảng mười bốn tiếng đồng hồ, từ Brandenburg ngồi xe lửa đi tới Florence của Italia.

Nơi đây chính là nơi khởi nguồn của văn hoá Phục Hưng, thiên đường của tác phẩm nghệ thuật, thành phố sân nhà của đội bóng đá Florence.

Xuống xe lửa, bọn người Tô Bằng không khỏi cảm giác nơi đây đúng là thật lộn xộn phức tạp, nếu không phải xung quanh đều là người ngoại quốc da trắng sống mũi cao, thiếu chút nữa khiến bọn người Tô Bằng cho là mình đã đi đến thành phố nào đó của Trung Quốc.

“Nước ngoài có một Trung Quốc, gọi là Italia...”

Tô Bằng không khỏi nhớ tới câu nói trước kia trong phim ngắn Italia trên internet, bây giờ nhìn thấy, dường như đã khẳng định điều này.

Không có cơ hội thưởng thức cảnh đẹp gì, bọn người Tô Bằng bị những người xã hội đen Đức đó, dẫn tới một khu dân cư vùng ven nội thành, sau đó đi vào trong một nhà máy không có công nhân.

“Còn có một tuần, các ngươi ở lại đây đi, sẽ có người chuẩn bị thức ăn cho các ngươi, nếu như không có chuyện gì, tốt nhất đừng có đi ra ngoài, người nơi này tính tình không tốt lắm, cho nên đề nghị các ngươi nếu đã không có chuyện cũng đừng đi gây chuyện với bọn họ.”

Gã đàn ông Đức dẫn bọn người Tô Bằng đi đến Florence nói với Tô Bằng.

Nhìn gã đàn ông người Đức nói chuyện vài câu với những người Italia, Tô Bằng không khỏi cười khổ, cuối cùng đã tới lúc ngôn ngữ bản thân yếu kém rồi, Tô Bằng biết ngôn ngữ địa phương của các nơi Trung Quốc, tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Thái, tiếng Tây Ban Nha, còn biết một chút tiếng Đức, nhưng mà chính là không biết tiếng Ý, lần này đến nơi này, rốt cuộc phải nếm trải mùi vị không thể hiểu được nhau rồi.

“Hi vọng nơi này có người biết tiếng Anh...”

Tô Bằng nghĩ, sau đó đem số tiền dư đưa cho gã đàn ông người Đức kia, trả về lại cho bọn người Lý Mục, nói rõ tình hình.

“Cũng được rồi, người anh em ngươi đã rất lợi hại rồi, lúc nhỏ nghe nói thủ tướng Chu biết tám ngôn ngữ, ta đã cảm thấy rất lợi hại, người anh em ngươi có thể nói ngoại ngữ, cũng gần được tám tiếng, giống như nhân vật thủ tướng Chu rồi.

Lý Mục nói với Tô Bằng.

“Xem ra thì, trước đó không ngờ mình sẽ đến Italia, xem thử có cơ hội tìm một nhà sách ở lân cận mua một vài giáo trình thông dịch Ý - Anh mới được.”

Tô Bằng nói.

...

May mắn chính là, trong đám người xã hội đen Italia này, có mấy người hiểu được tiếng Anh.

Tô Bằng còn có thể cùng người trẻ tuổi kia trò chuyện với nhau, mặc dù người kia nhìn vẻ như tương đối lạnh nhạt, nhưng ít nhất Tô Bằng hỏi gì sẽ đáp nấy.

Thông qua một ít hối lộ, Tô Bằng từ trên tay người này, có được một vài dụng cụ có thể kết nối internet.

Trong nhà máy này có nguồn điện, Tô Bằng hành động ít nhiều gặp phải hạn chế, đăng ký internet, bắt đầu kiểm tra những chuyện đã xảy ra trong nước mấy ngày này.

Tìm kiếm một hồi, Tô Bằng không phát hiện tin tức của ông nội liên quan đến mình, mới xem như yên tâm được chút.

Còn thím ba Tăng Na, còn có QQ, MSN của người nhà, đều đang offline, email Tô Bằng viết cho Tăng Na, hôm nay vẫn chưa nhận được hồi đáp.

Rơi vào đường cùng, Tô Bằng đăng ký một QQ dự phòng cho mình, xem thử có tin tức gì không.

Sau khi đăng ký xong, ánh mắt Tô Bằng đột nhiên sáng lên, bởi vì hắn phát hiện, trên QQ này, có một người mình đang cần tìm, ava vẫn đang phát sáng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.