Đại Náo Học Đường - S.I.N.E

Chương 25: Nói thật




Hôm nay, sáng sớm, yêu tộc, huyết tộc, thiên ma vân vân, thành lớn của các tộc trong Đông U Cương bị xâm lăng. Sáng sớm các thành lớn tụ tập ngoại tộc bị đại giáo cường quốc, đế thống tiên môn quỷ tộc đạp sập. Mặ kệ là yêu tộc hay huyết tộc, thiên ma, tất cả người bình thường bị mang đi. Tu sĩ có năng lực chống đối đều bị giết sạch.

Trong phút chốc trong Đông U Cương các tộc hoảng sợ, tu sĩ, người phàm rải rác khắp nơi nghe tin chạy trốn ngay.

Nhưng với nhiều tu sĩ, đặc biệt là người bình thường thì Đông U Cương rộng vô ngần, nơi này là thiên hạ của quỷ tộc. Chủ thành các tộc cho bọn họ nương náu còn bị kéo sập thì biết trốn đi đâu? Chỗ nào có thể che chở bọn họ an toàn?

Nơi an toàn duy nhất có lẽ là Nam Dao Vân, nhưng Nam Dao Vân cách Đông U Cương rất xa, cách ức ức vạn dặm. Nếu không có đạo môn đại giáo truyền tống thì không ai đến Nam Dao Vân được.

Trong thế cục này các tộc khó sống, đại giáo cường quốc quỷ tộc tuyệt đối không giúp đỡ tu sĩ các tộc chạy trốn, người bình thường càng khỏi nói. Tu sĩ có thể trốn vào rừng sâu núi thẳm, đất nguy hiểm, núi non hiểm trở. Còn người bình thường thì biết trốn vào đâu?

Thiên thần ra lệnh, vô số đại giáo cường quốc, đế thống tiên môn quỷ tộc như ong vỡ tổ ùa ra đệ nhất hung mộ. Mặc kệ các đại giáo cường quốc, đế thống tiên môn có muốn hay không đều phải chấp hành thiên thần lệnh. Các đại nhân vật quỷ tộc lao tới khu vực các tộc tụ tập tại Đông U Cương.

Từng bí mật môn bị mở ra, từng đám đại nhân vật quỷ tộc, các quỷ tộc từ tông môn truyền thừa lao ra các nơi.

Sáng sớm hôm nay trong chỗ các tộc tụ tập, nhiều người bình thường ddang say giấc nồng bị đại giáo cường quốc quỷ tộc mang đi. Người bình thường không hiểu tại sao tai nạn sẽ giáng xuống đầu bọn họ.

Sáng sớm cùng ngày, các đại giáo cường quốc quỷ tộc quét bảy chủ thành, mười mấy thành trấn lớn nhỏ, bắt năm, sáu trăm vạn người bình thường các tộc.

Thanh thế to lớn trước giờ chưa từng có, chưa bao giờ nghe thấy. Năm, sáu trăm vạn người có thể tiêu diệt mấy cường quốc.

Chuyện như vậy chưa từng có, tuy quỷ tộc và các tộc ở chung không hòa hợp, có xung đột nhưng ít khi nào xuống tay với người bình thường.

Mặc kệ tông môn truyền thừa muốn hoặc không đều phải chấp hành mệnh lệnh thiên thần. Một số thế gia ẩn tộc cổ cực kỳ bài xích chuyện này, nhưng thiên thần ra lệnh, bọn họ không cách nào chống đối. Không phải tông môn, cường quốc nào cũng giống Vạn Cốt Hoàng Tọa mạnh đến mức phớt lờ thiên thần lệnh.

Có khá nhiều truyền thừa tông môn quỷ tộc hăng hái xung phong, rất hưng phấn làm chuyện này.

Đặc biệt các tông môn truyền thừa sớm muốn đục nước béo cò, tấn công các tộc càng hưm hở trong đợt hành động hơn.

Các thành các nơi có tu sĩ các tộc chống đối. Nhưng Đông U Cương vốn là thiên hạ của quỷ tộc, lực lượng các tộc có hạn. Huống chi lần này quỷ tộc dốc hết lực lượng ra. Trừ truyền thừa như Vạn Cốt Hoàng Tọa, Minh Độ Trạch không chấp hành mệnh lệnh, ngay cả vật khổng lồ Vạn Thế cổ quốc cũng nghe theo thiên thần lệnh. Tu sĩ các tộc phấn đấu chống cự chỉ là vùng vẫy vô vị.

Các thành đấu tranh. Tu sĩ bị giết sạch, người bình thường bị bắt hết. Người sống sót trốn khỏi thành trì bị quỷ tộc xâm lăng có số lượng ít ỏi, lác đác vài tu sĩ, người phàm.

* * *

Tận cùng tử đồ, trên ao nước, Lý Thất Dạ ngồi khoanh chân. Từng tiếng nổ vang lên, nê cung tỏa thần quang ngập trời, thấy đường nét tòa mệnh cung trong thần quang đó.

Lý Thất Dạ cố gắng, mượn chất dịch bảo ao nước rốt cuộc xây thành mệnh cung thứ mười ba, mệnh cung tuyệt thế vô song.

Nếu lúc này có ai trông thấy cảnh tượng đó sẽ sợ hết hồn. Trên đầu Lý Thất Dạ lơ lửng mười hai mệnh cung, trong nê cung xây xong mệnh cung thứ mười ba, đáng sợ biết bao.

Mười ba mệnh cung, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Nhưng giờ này phút này, kỳ tích hiện ra trên người Lý Thất Dạ, kỳ tích kinh tuyệt vạn cổ.

Ầm!

Mệnh cung thứ mười ba hiện ra trong nê cung, muốn rời khỏi nê cung. Nếu mệnh cung thứ mười ba thành công thoát khỏi nê cung mà không tan vỡ là Lý Thất Dạ thành công.

Đì đùng xẹt xẹt!

Ngay khi mệnh cung thứ mười ba định thoát khỏi nê cung thì trên bầu trời đột nhiên đánh xuống vô số tia chớp. Mỗi tia sét thô cỡ sơn mạch, nếu trúng một cái mặc kệ sức mạnh cỡ nào cũng sẽ bị đốt trọi.

Lý Thất Dạ không nhướng mi mắt cái này, lấy ra Âm Dương Luyện tiên kính.

Vù vù vù vù vù!

Âm Dương Luyện tiên kính rũ xuống tiên quang vô tận, từng đợt tiên đạo pháp tắc như trút xuống che chở Lý Thất Dạ. Dương ngư, âm ngư bơi quanh người Lý Thất Dạ, biến thành phòng ngự siêu cường đại đỡ lôi kiếp trút xuống như mưa.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tia chớp lôi kiếp vô tận giáng xuống người Lý Thất Dạ tựa thác đổ, nhưng Âm Dương Luyện tiên kính chặn lại hết.

Khi vô số tia chớp lôi kiếp nổ tung, tia chớp đáng sợ không chạm vào người không đầu vòng quanh ao nước, mặc kệ sấm sét lôi kiếp cường đại cỡ nào đều vô dụng. Dường như người không đầu mạnh đến mức sấm sét lôi kiếp e ngại không dám tới gần.

Sấm sét lôi kiếp như bão oanh tạc, Lý Thất Dạ tập trung vào mệnh cung thứ mười ba, muốn cho nó thoát xác khỏi nê cung. Miễn mệnh cung thứ mười ba thành công chui ra là Lý Thất Dạ hoàn thành tâm nguyện.

- Khiển!

Nhưng khi mệnh cung thứ mười ba sắp bay ra, trên bầu trời giáng xuống sấm sét lôi kiếp vô tận bỗng xuất hiện một khung trời xa xôi, một bầu trời khác, một khung trời giống nơi chúng tiên cư ngụ.

Thoáng chốc ý chí khung trời giáng xuống, Âm Dương Luyện tiên kính không ngăn được ý chí đó giáng xuống mệnh cung thứ mười ba.

- Khiển!

Một chữ đó là ý chí khung trời, không ai chắn được, không người sánh kịp. Không bảo binh nào ngăn lại ý chí khung trời nổi, nếu bị ý chí giáng xuống người dù cơ thể mạnh cách mấy cũng thành tro bụi.

Nếu ai có mặt sẽ sợ đứng tim. Trời giáng ý chí là chuyện chưa bao giờ nghe thấy. Thiên tài nghịch thiên cỡ nào, độ thể kiếp hay độ thọ suy mệnh ách đều không có trời giáng ý chí. Bây giờ khung trời xuất hiện, giáng ý chí xuống.

Kiếp nạn lớn kinh động cả trời giống như trở thành tiên đế. Chắc chắn chuyện mở mệnh cung thứ mười ba không được trời cho phép.

Mắt thấy mệnh cung thứ mười ba sắp hình thành, trời giáng ý chí, trời phạt Lý Thất Dạ, chuyện đáng sợ biết mấy.

Nhìn ý chí khung trời giáng xuống, Lý Thất Dạ hú dài:

- Trời có là gì? Ta trên trời!

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, mười hai mệnh cung biến mất trên đầu Lý Thất Dạ, biến thành một mảnh khung trời.

Trên khung trời, ý chí của Lý Thất Dạ bao trùm cửu thiên. Thoáng chốc Lý Thất Dạ hú dài, khung trời trên đầu hắn bộc phát ánh sáng vô tận.

- Phong!

Trời phạt sắp giáng xuống mệnh cung thứ mười ba, Lý Thất Dạ dùng ý chí vô thượng phong trời phạt. Lúc này Lý Thất Dạ bộc phát ý chí vô thượng không yếu hơn trời giáng ý chí.

Ý chí vô thượng của Lý Thất Dạ xen lẫn uy thế khung teười vô tận, như thể hắn là chủ trời, ngự giá trời, ngự giá vạn giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.