Đại Minh Vương Hầu

Chương 8: Qúa ân ái, mau chết sớm




Tiếng chuông báo thức vang lên ầm ĩ, Hạ, Dương rất nhanh với tay tắt đi, bật mình khỏi giường.

Thật là một sự thay đổi lớn đáng cảm khái trong cuộc đời của nàng, giờ đây nàng có thể nghe thấy tiếng chuông báo thức khi đang ngủ thay vì nằm như chết. Cảm thấy mình hình như đã “già” hơn rồi.

Vệ sinh cá nhân xong bằng một tốc độ chóng mặt, Hạ Dương chạy lại mở tủ lạnh. Để xem nào, có cà rốt, hành, trứng, chả, thịt bò, thịt gà, rau xà lách, cà chua, wuay, cũng nhiều thứ đấy nhỉ?

Nhanh nhẹn bắc nồi xào nấu, nàng thực đang rất happy chuẩn bị bữa sáng cho mẹ nàng. Biết nói thế nào nhỉ, sau khi trở về từ quê nội, bố đã ko ngủ cùng mẹ nữa mà chuyển đến phòng anh trai nàng, bữa cơm nhà nàng chẳng khác nào cực hình, người ăn người ko, rốt cục biến thành nấu riêng ăn riêng. Từ đầu đến cuối nàng cũng ko hiểu nổi tại sao gia đình mình trở thành như vậy, chỉ đành bắt ép bản thân làm quen.

- Ủa? Dương? Là con à? Bà Xuân đứng cửa bếp ngạc nhiên nhìn con gái, cảm giác được rằng Hạ Dương đã thay đổi nhiều lắm.

- Ah, mẹ dậy rồi, nhanh vào đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn cơm rang con làm nha, tuyệt vời. Nói rồi nàng ra dấu, đưa ngón cái lên làm hiệu, con gái mẹ rất cừ đó nha.

Nhìn Dương như vậy bà Xuân chỉ lắc đầu cười, xem ra đã trưởng thành thật rồi.

Hạ Dương vừa ăn vừa lén nhìn mẹ lo lắng, hi vọng mẹ sẽ ăn hết bát cơm nàng xới đó. Từ Tết đến giờ mẹ ko ngừng sút cân, từ 53 xuống 47 chỉ trong thời gian chưa đầy tháng, nàng ko nói nhưng nàng biết điều ấy khi vô tình nắm tay mẹ, cổ tay gầy ruộc toàn xương là xương. Hiển nhiên mẹ ko dễ dàng trải qua cú sốc lần này.

- Mẹ thấy chưa, con rang cơm là ngon nhất đẩy nhỉ? Hạ Dương hớn hở vừa ăn vừa hỏi chuyện.

- Uhm. Bà Xuân gật gật đầu công nhận, tay trái vẫn chập chạp múc từng muỗng cơm lên ăn. Ko dám nói thật với con gái mẹ chẳng cảm thấy được dư vị gì, thật ko muốn ăn bất cứ cái gì cả. Này nói ko phải vì cơm ko ngon mà vì tâm trạng ko tốt mà thôi.

- Tay phải mẹ đã đỡ chưa? Hôm nay con ra tiệm cùng mẹ dọn dẹp nhé. Hôm qua bày bừa nhiều thế mình mẹ làm sao hết được? Hihi

- Ờ, đỡ rồi, nói vậy bà lại nhìn xuống bàn tay với 7 mũi khâu xấu xí, dấu vết này sẽ hằn in trong suốt cuộc đời còn lại của bà ko phai mờ được, con ko cần phải ra, mình mẹ vẫn làm được, đi mà đi ôn thi đi. Bà Xuân vẫn rất quan tâm đến chuyện học hành của nàng, nay là chủ nhật ko phải nàng sẽ phải ra trung tâm học tiếng anh sao?

- Dạ? Cô giáo con bận, hôm nay được nghỉ mà, hihi, mẹ ăn thêm nữa nhé? Nàng cũng ko e dè mà nói dối mẹ, Thượng đế à, xin lỗi, nhưng Người đừng trách con, nói dối có thiện lương mà.

- Thôi ko. Bà Xuân nhay tay bịt miệng bát cơm, vậy đủ rồi, để phần cơm cho bố con ăn nữa nhé.

- Dạ. Hạ Dương dạ một tiếng rồi im ko nói, thâm tâm nguýt dài nguýt ngắn, mẹ sao phải lo lắng chuyện của ông bố nàng làm gì nữa? Thật là ngốc nghếch!

Sau bữa cơm có hai mẹ con, Hạ Dương cùng mẹ khởi hành đi ra mở quán thật sớm đón khách uống cà phê sáng, để lại ông Kim trong căn nhà trống lạnh lẽo còn chưa thức giấc.

Trước đây, ông kim luôn phải cùng bà Xuân ra dọn dẹp phục vụ buổi ban ngày, chỉ có tối thì bà Xuân có thuê thêm 2 người, một bưng bê, 1 trông xe mà thôi. Còn hiện giờ, bà Xuân đã chẳng thèm đoái hoài đến chuyện ông chồng mình có làm hay ko, dù chỉ có một tay lành lặn thì bà vẫn có thể làm được mọi chuyện, huống hồ lại có con gái giúp đỡ nữa. Thật là con gái ngoan!

Thầm khen ngợi Hạ Dương trong lòng, bà Xuân ko khỏi ngán ngẩm, ngồi sau lưng nàng mà run nhong nhóc nói:

- Cẩn thận chút, ko cần đi nhanh, chậm thôi con.

- Dạ, mẹ ko phải lo, đường còn vắng mà. Hạ Dương biết bà lo sợ xảy ra tai nạn nên trấn an, thực tình nàng cũng ko tin tưởng tay lái của mình lắm.

Ân hận mà, nàng trước giờ vẫn ngoan đạo cực kì, nhất quyết đợi đến năm 18 tuổi mới đi xe máy, ko ngờ lúc mình tuân thủ luật lệ giao thông thì bạn bè đã thành “lái lụa” mất rồi. Tại tay mẹ đau ko thể lái xe chứ ko nàng chắc hẳn cũng chẳng có cơ hội mà dắt xe máy nhà mình ra cửa ấy chứ. Haiz…

Chạy lăng xăng xếp bàn ghế, lau lại bàn ghế, quét dọn xung quanh, Hạ Dương cảm thán mệt mỏi, trước chưa bao giờ mẹ để nàng ra đây làm việc, thật là khiến hư hỏng thêm, ko ngờ đến công việc của mẹ cũng chẳng nhàn hạ gì.

Ngồi thở ngăn thở dài phía bên ngoài, Hạ Dương nhìn đống xe ngổn ngang mà ngạc nhiên, ko ngờ buổi sáng mà người ta cũng đi uống nước đông vậy? Cứ tưởng là buổi tối thì trai gái mới đi hẹn hò chứ?????

Thắc mắc như vậy nàng mới ngó vào trong, cũng chẳng phải, toàn là mấy cô chú chuẩn bị đi làm, tranh thủ qua làm cốc cà phê hay ngụm bia hơi a, mẹ nàng thức có duyên bán hàng. Hihi

Đang chăm chỉ công tác bảo vệ của mình, cảm thấy “buồn buồn” khi điện thoại rung, có tin nhắn đến nha.

Happy cầm điện thoại lên đọc, biết ngay mà, ngày nào cũng chỉ hỏi được câu này.

Bấm bấm bấm, liền có phản hồi ngay sau đó.

- Chăm thế nhỉ? Liệu có nói dối anh ko đó? Tin nhắn Như Phong hỏi tiếp.

- Thề luôn! Hứ, mà thầy ko tin thì thôi, em chẳng thèm.

- Thèm gì? Kiss hở? Xa mấy ngày đã ko chịu được rồi đúng ko?

- Trời đất??? Thầy hôm qua đập đầu vào tường à? Hạ Dương rất khinh bỉ nhắn lại, cái người này thực làm nàng muốn cười chết.

- Uay, sao em biết? thần giao cách cảm nha, haha ko hổ danh là uyên ương ^^

- Hắc hắc. Đi chết đi đồng chí.

Sau đó nữa, hình như là thầy lại bận rồi, ko thấy trả lời lại nữa. Chẹp chẹp ngán ngẩm, cuộc đời này ah tại sao lại có một người như vậy? Thực may mắn, thực may mắn, kiếp trước nàng đã tu nhân tích đức bao nhiêu để kiếp này có người yêu tuyệt như vậy ha?

Thế nên, tại ai đó khiến nàng cầm đến điện thoại, rồi nhớ ra hôm nay là ngày 8/3? Hahaha đòi quà đòi quà.

Nhắn tin đến bãi đỗ tình yêu.

Tin nhắn thứ nhất: Thầy có biết hôm nay là ngày gì ko? Hihi

Tin nhăn thứ hai gửi đi: Bộ ngốc vậy à? 8/3 đó. Ngày quốc tế phụ nữ đó có biết ko hả?

Tin nhắn thứ ba sau N giây: Mà thôi đi, hôm SHL em đã nhận được một bông hồng của thầy gửi rùi, trời đất, làm bọn con gái cả lớp sướng phát điên, thầy đi sang đó mà vẫn ko quên các “tài nữ” 12D1 đấy.

Tin nhắn thứ 4 sau sự kìm nén kiên nhẫn: Thế thì em với 39 bạn gái lớp mình cũng giống nhau à? Ko được đâu nha.

Tin nhắn thứ 5 sau sự bùng nổ: Chết đi, ko thèm trả lời tn của em nữa à? Giận rồi, giận đen mặt rồi, mau hối lộ đi.

Tin nhắn thứ 6 sau sự ngẫm lại: Ko phải giận em vì nói thầy “chết đi” đấy chứ? Hix, xin lỗi mà, người ta ko có ý vậy đâu.

Tin nhắn thức 7 sau phút giây hối cải: Muốn giận thì cứ giận đi, coi như em chưa nói xin lỗi, hừ.

Oa oa, lịch sử tin nhắn của nàng dài liên miên, kết thúc vẫn là sự “bế tắc” vì đồng đội ko hợp tác, Hạ Dương ủy khuất cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn mây nhìn gió. Trời hôm nay thực đẹp thực đẹp nha.

- Hãy “chết đi chết đi” đừng ngại ngùng, nàng buột miệng mà ca lên câu hát chế để trách mình thật yếu đuối khi nhìn đâu cũng thấy khuôn mặt tươi cười của Như Phong.

- A a cháu gái, thất tình a? ko nên chết, cuộc đời đẹp lắm, vẫn là ko nên chết. Vị khách cuối cùng dắt xe rời đi cảm khái, chân bước run run, lũ trẻ bây giờ động tí là muốn chết, nguy hiểm thật.

Ngây dại nhìn bóng ông bác xa dần, Hạ Dương nàng ôm bụng cười ngặt nghẽo, ko nghĩ đến tiếng hát của mình lại “dọa” người đến như vậy hahaa

- Cười gì mà “điên” thế con gái? Bà Xuân nhìn con gái phán.

- Ha ha, hưc, Hạ Dương cười đến chảy nước mắt, khục khặc xong mấy tiếng, mẹ ko hiểu được đâu ah, vẫn là con phải ngưỡng mộ mình. Hihi

- Ôi dào, đồ hâm này. Bà Xuân ko tiếp con gái của mình nữa, trực tiếp đi vào cầm khăn đi lau bàn.

Hạ Dương sau khi rửa hết chén cốc, nhìn mẹ xếp lại bàn ghế cùng lau dọn, mắt ko tự chủ nhòe đi, chết tiệt, lại nghĩ cái gì thế này.

Bóng dáng mẹ cặm cụi lau dọn hiện lên trong mắt nàng khiến tim thực nhói, cái dáng vẻ cô đơn nhỏ nhoi ấy khiến nàng thẫn thưof trong giây lát.

- Mẹ, uống ngụm nước này. Sau khi để mẹ lau xong mấy bàn đó, Hạ Dương mang đến cho bà Xuân cốc nước chanh.

- Uhm. Ra làm hộ ko thấy chỉ thấy “bòn rút” của mẹ thôi. Bà Xuân hớn hở nhìn cái khay đựng hướng dương, xoài xanh, 2 ly nước và ít muối mắng yêu nàng.

- Hihi, con chẳng làm từ sáng đấy thui, cái này coi như là mẹ trả công cho con mừ? Nàng ngồi xuống cạnh mẹ nàng, vừa ăn vừa nói chuyện.

- Bán hàng như con mẹ chẳng mấy mà sập tiệm. Bà Xuân tuy ko để ý nhưng vẫn trêu nàng mấy câu.

- Ừa, mẹ này, con có chuyện này muốn hỏi mẹ. Nàng ngập ngừng nói hết câu.

- Sao?

- Ư thì là…, gãi đầu gãi tai, …. Chuyện con riêng của bố con là thế nào hả mẹ? Nàng từ ngày biết sự thật vẫn luôn băn khoăn mãi, bố nàng vẫn chăm lo cho gia đình thật ko thể nào nghĩ có một đứa con riêng được, lựa lúc ko có khách đến uống, nhất quyết hỏi mẹ cho rõ ràng.

Nghe Hạ Dương hỏi vậy, bà Xuân cũng ko lạ lẫm, mắt thoáng một nỗi buồn xa xăm, nhấp môi ít nước chanh, chậm rãi:

- Chuyện ấy cũng xưa rồi. Năm mẹ 19t, được ông bà ngoại gả về dưới này.Khi ấy nhà nội con khó khăn lắm, nghèo nhất nhì trong làng cơ đấy. Cả nhà có 7 người trong căn nhà cấp 4, những ngày mưa phải mang hết cả xoong nồi, xô chậu ra để hứng nước vì rột tới rột lui nữa đó. Cũng vì khó khăn như vậy mà mẹ chưa muốn sinh con. Cũng vì thế mà ông nội con mắng **** mẹ, đuổi mẹ vì “ko biết đẻ”.

Giọng nói có chút nghèn nghẹn, bà Xuân cố gắng ko khóc khi nhớ lại chuyện xưa, lát sau mới tiếp tục kể lại:

- Suốt thời gian sau đó mẹ lao vào chợ búa, buôn bán, hết bán gạo thì đi chợ rau, rồi chợ hoa quả, thứ gì cũng từng làm, còn bố con thì đang làm thợ mộc. Năm ấy, bố con cùng mấy người thợ nữa nhận làm cửa cho một nhà ở mạn phía trên, gần chỗ cây xăng bây giờ đấy, ngày ấy gọi ở đó là Dốc Đá. Nhà đó chỉ có một người phụ nữ chưa chồng, hơn bố con mấy tuổi ở thôi. Nhớ ngày ấy, mẹ gánh bầu bí đi bán mãi trên Chợ Cầu, đi bộ cả chục cây số, làm gì có xe máy như bây giờ, cùng mấy chị em nữa nói chuyện, người ta còn cười nói mẹ cứ lao thân vất vả làm gì, để chồng hưởng hết vui sướng cho. Lúc ấy mẹ còn ko nghĩ ra, đáp lấy câu chuyện, “ôi dào, chồng mình sướng chứ chồng hang xóm đâu mà lo”, bây giờ thấy thật hối hận. Thì ra, bố con chơi bời, cả làng người ta biết, người ta đoán già đoán non, còn mẹ thì ko biết gì cả, người ta nhắc khéo mẹ chuyện bố con cặp kè gái mú mà mẹ ko biết, vẫn một lòng một dạ xây đắp cho gia đình. Đến khi người ta vác chị vác em đến bắt đền, bắt bố con phải nhận là bố đứa bé trong bụng mẹ mới vỡ lẽ, bố con đi làm mộc tiền một đồng ko thấy mà lại mang thêm đứa con về, mẹ tức giận rồi **** bới lung tung. Nói chung cũng chua ngoa lắm, giờ ko nhớ nữa, nhưng khi ấy thì bố con chối với mẹ, nói ko phải, con dẫn cả mẹ lên tận nhà người ta để đôi co. Rồi đứa bé ấy sinh ra, một bé gái, giống bố con như đúc, bố con mới cứng họng ko nói được gì. Bố thú nhận với mẹ là ngủ cùng với cô ta, ở đâu, khi nào, thậm chí là trước đó, trước khi có quan hệ với cô ta đã có quan hệ với con gái bà hàng xóm, nhà có cây ổi mà con hay sang trộm đó. Bố với ông bà cãi nhau, bố con còn mang cả dao ra đòi tự tử, băm vào đầu đấy, giờ chắc vẫn còn sẹo. Bố con đuổi mẹ, bảo đi đi kẻo ở đây sẽ khổ cả đời, nhưng vì lẽ đời mà mẹ ngậm đắng nuốt cay phải ở lại. Thế rồi ông bà lại quay sang nói mẹ, trách vì mẹ ko biết đẻ nên khiến thằng con của ông bà phải đi “ăn ngoài”.

Nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gò má bà Xuân,nhưng bà vẫn cố nén lòng kể lại quá khứ cho con gái nghe. Hạ Dương ngồi cạnh cũng ko khỏi đau lòng, mẹ một đời khổ ải như thế…

- Năm thứ 3, mẹ có thai, đẻ ra anh con, ông bà mới thay đổi thái độ. Bố con cũng ko nhắc lại chuyện sai lầm ngày đó, đến khi chú út lấy vợ, gia đình càng khó khăn, nhà cửa chật chội. Cả nhà trông mong vào mấy nồi thóc dính, sào ngô, bán cả đàn lợn đi được 12 đồng, tiền ngày ấy còn có giá trị, là tiền cũ Nhà nước chưa đổi tiền nên chừng ấy là rất lớn rồi, đem 12 đồng ấy mua miếng đất khác cho gia vợ chồng chú út ở. Nhưng vì làng xóm điều tiếng chuyện trăng hoa của bố con, mẹ sợ sau này sẽ ảnh hưởng đến các con, chưa kể đến chuyện đứa con riêng của bố con ở gần nhà, thế nên mẹ đề nghị đổi đất, để đất của tổ tiên lại cho chú út, còn nhà mình thì chuyển đi. Ko ngờ đến chừng này tuổi rồi, mẹ lại lâm vào bi kịch ấy một lần nữa.

Thực ko chịu đựng được, Hạ Dương quặn lòng khi nghe chuyện cũ của bố, rốt cục thì bố có bao nhiêu người đàn bà bên ngoài? Con người ta lại có thể vô liêm sỉ đến mức như vậy hay sao? Sự tuyệt vọng đến tột cùng, Hạ Dương ko dám hỏi thêm gì, chỉ lặng yên để mẹ im lặng.

Kết thúc câu chuyện dài, bà Xuân thở dài nói với nàng:

- Thế nào cũng là bố con, dù ông ấy tệ bạc thế nào với mẹ thì vẫn là bố con, sau này đừng có dùng thái độ lạnh nhạt, ko nói chuyện với ông ấy khi ở nhà nữa, Dương à.

- Mẹ kệ con, con đã lớn rồi đâu còn bé nữa, mẹ ko phải lo suy nghĩ con như thế nào đâu. Hạ Dương hiểu bà ko muốn làm hình tượng người cha trong mắt mình xấu đi nên mới nói vậy, nhưng, bản thân nàng làm sao chịu nổi sự tàn nhẫn, phản bội của bố nàng? Bảo làm sao nàng có thể ngọt ngào với ông như trước?

- Chu choa, ngày nghỉ mà vẳng vẻ quá u ơi. Tiếng một nam thanh niên nói cắt đứt câu chuyện của 2 mẹ con nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.