Đại Minh Vương Hầu

Chương 28: Chết cũng muốn kéo ngươi theo cùng




Nhìn theo Hạ Dương đang cất bước, mỗi lúc một xa mình, càng ngày càng xa, từng bước chân như bước ra khỏi cuộc đời của một người đàn ông 30t, trái tim Như Phong rỉ máu.

Lần đầu tiên trong đời lại muốn khóc như thế, vì nàng.

Lần đầu tiên cảm thấy sự tồn tại của mình quả thực vô nghĩa, ngay cả những người thương yêu của mình cũng ko thể bảo vệ được.

Thực sự, đã rất muốn chạy ra giữ tay nàng, ko để người con gái ấy ra đi, nhưng anh có thể làm vậy hay ko?

Ko đủ tư cách…, chính bản thân mình lại nghĩ đến 4 từ ngắn ngủi ấy. Hận!

Ánh mắt ko rời khỏi Hạ Dương nên vô tình Như Phong đã nhìn thấy “cái gì đó” trên người nàng.

Dưới ánh đèn đường, nó trở nên nhức mắt bởi vì anh nhận ra, nó là máu.

Sự sợ hãi, lo lắng trấn át tất cả, Như Phong lao thân lên phía trước, mạnh mẽ kéo cánh tay Hạ Dương:

- Em bị thương hả? Đi, anh đưa em đến bệnh viện.

- ? Có chút ngỡ ngàng khi thấy Như Phong vẫn cố níu giữ mình, Hạ Dương kìm nén bản thân mình ko để nước mắt rơi ra, tự nhủ bản thân cố gắng hơn một chút nữa thôi, nàng ko quay đầu lại, nhẹ nhàng gạt tay Như Phong, nói “em ko sao”.

- Đừng dối anh, Như Phong hình như giận dữ, tức tối, dứt khoát xoay vai Hạ Dương lại đối diện với anh, máu chảy nhiều như thế, thấm ra cả áo…

Tiếng Như Phong chưa dứt, đã thấy anh lặng người trước đôi mắt u buồn ảm đạm của nàng, đôi mắt đong đầy những giọt nước vô tình, đôi mắt ẩn chứa ngàn vạn nỗi đau u uất

Giây phút ấy nhanh chóng qua đi, Hạ Dương ko hề thốt ra một tiếng nấc thổn thức nào cả, lặng lẽ quay mặt đi, ko nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm của ai đó, khó khăn cất tiếng đáp:

- Có lẽ là máu của những ngày đèn đỏ….

“Có lẽ là máu của những ngày đèn đỏ…” Câu nói ấy đã hiện đi hiện lại trong đầu Như Phong ko biết bao nhiêu lần, anh tức giận ném chai rượu trên tay mình vào một góc.

Kết cục thảm khốc, cái chai sành vỡ tan, để lại âm thanh chói tai vang dội trong đêm tối.

Căn phòng lạnh lẽo, Như Phong ko thắp đèn, màn đêm lạnh lùng bao trùm, choán ngợp gian phòng nhỏ.

Ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài hắt vào để lộ hình ảnh người thanh niên nằm gục trên bàn làm việc, đau khổ chán chường, không gian phảng phất hơi cồn.

- Khốn nạn! Nắm tay siết chặt cái ly trong tay, Như Phong chửi.

Cứ nghĩ đến việc nàng đang trong những ngày kiêng kị còn bị đối xử như vậy, Như Phong lại nghiến chặt răng chửi, hận ko thể bóp chết cái kẻ thối tha kia.

Cứ nghĩ đến khi nàng kêu cứu, ko thể cứu nàng khỏi móng vuốt của kẻ lang sói, lại hận bản thân mình, tu ừng ực ly rượu khác.

Những cái vỏ chai nằm lăn lốc trên sàn nhà đủ để chứng minh chủ nhân của nó đã uống ko ít, chúng vô tình ko có ý nhắc nhở người đó hãy tỉnh lại.

Say.

Ít nhất thì anh đang mong điều đó. Vì sao lại ko thể được?

Một bên là người anh yêu tha thiết, một bên là thằng bạn thân chí cốt suốt những năm phổ thông.

Đời thực cay đắng. Rõ ràng anh ko thể chọn bên nào cả, thậm chí, ngay cả tư cách được chọn nàng, nàng cũng đã ko cho anh.

Trước mắt là hình ảnh Hạ Dương chậm chạp bước từng bước trong đêm, đôi vai rung nhè nhẹ.

Anh biết, nàng chắc chắn đang khóc, chỉ là ko muốn để anh biết, nàng sợ, sợ anh sẽ thương hại nàng. Nhưng nàng có hiểu cho người yêu hay ko? Tự mình đưa ra quyết định nghiệt ngã như vậy? Kẻ đau khổ là ai?

Kí ức ngày nào ùa về…

Tấm hình Như Phong trần trụi nằm trên giường với một cô gái nào đó, năm tháng qua đi mà vẫn chưa hề mờ nhạt. Anh lưu giữ cẩn thận ko phải vì nó là kỉ niệm đẹp đẽ gì, chỉ là một sự nhắc nhở đặt tình yêu ở đâu cho xứng đáng.

Đã từng có một Minh Tâm vội vàng gán tội cho anh chỉ vì bức ảnh đó và bỏ đi, còn anh chỉ biết chấp nhận hiện thực mình bị bỏ rơi.

Đã từng có một Minh Tâm khiến anh yêu say đắm, thế nhưng lại ko tin tưởng anh vào những giây phút quan trọng nhất, khiến anh thất vọng tràn trề.

Và rồi…

Đã từng xuất hiện người con gái kéo anh ra khỏi cuộc sống đen tối, ăn chơi nhảy nhót thâu đêm suốt sáng…Người con gái ấy mang lại cho anh sự sống, niềm tin, tình yêu…

Rồi sao nữa…?...

Người ấy tin anh, hết mực tin anh, trong giây phút chứng kiến người con gái khác ôm anh, nghe tin anh ôm hôn người tình cũ, vẫn bình thản bỏ qua, chỉ bởi tin anh.

Đã khiến anh cảm động biết bao, đã làm anh phải thề sẽ giữ mãi người con gái này trong cuộc đời mình, sẽ yêu thương che chở nàng đến tận giây phút lìa đời.

Vậy mà…

Kết cục, nàng vẫn như người xưa, ko cho anh cơ hội để nói từ chối, lại bắt anh chấp nhận hiện thực đã rồi, bắt anh cam chịu với sự sắp đặt của nàng.

Chẳng lẽ, tình yêu anh đã đặt nhầm chỗ thật sao?

Như Phong cảm thấy ghét nàng kinh khủng, ghét Hạ Dương kinh khủng.

….

Nhìn chằm chằm vào bức ảnh của chính mình, nếu người con gái trong anh kia là Hạ Dương thì sao? Nếu như nàng vĩnh viễn là của anh thì thật tốt biết bao.

Thì ra, trong sâu thẳm trái tim, anh vẫn hướng về nàng, anh ko ghét nàng, hận nàng như đã nghĩ.

Một tia sáng lóe lên, dường như Như Phong đã phát hiện ra điều gì đó, vội vàng bấm số cho lão Tam:

- Đại ca à, nửa đêm bị chị dâu đá ra phòng khách hay sao mà gọi em thế? Sĩ Tam nhanh chóng bắt máy bông đùa.

- Thôi đi, giọng Như Phong nặng nề, cậu đang ở đâu đấy? Đến nhà anh ngay đi.

Tắt máy.

Hẳn là chuyện ko nhỏ đã xảy ra, Sĩ Tam ko chần chừ vội vàng mặc đồ, lấy xe ra khỏi nhà. Đã lâu rồi ko thấy Phong đại nói bằng ngữ khí ấy, Sĩ Tam ko dám chậm trễ một giây, đèn đỏ cũng mặc, con xe phân khối lớn lao vút trên đường đêm vắng vẻ. Cảm giác ko tệ, sắp được “cầm đao tung hoành” rồi.



Ngày hôm sau, Như Phong đến lớp thật sớm.

Ngồi trò chuyện với lũ “ma quái tiểu yêu” 12D1 được một lúc, Như Phong thấy Hạ Dương trong bộ đồng phục trường lững thững từ ngoài cửa bước vào.

Hạ Dương ko ngờ hôm nay thầy giáo có mặt trên lớp, giật mình nghĩ mình đã đi học muộn, ánh mắt có chút lơ đãng nhìn về phía thầy:

- Thưa thầy, cho em vào lớp.

Đáp lại nàng là 1 cái gật đầu.

Như Phong ko hề nhìn nàng, ko liếc mắt về phía nàng dù chỉ một giây? Dù sao cứ như vậy cũng tốt, ko phải chính mày đã mong muốn như vậy sao? Hạ Dương tự nhủ mình.

- Thật ra cũng chưa đến giờ học, các em cứ ra vào tự nhiên, ko cần xin phép thầy. Tiếng Như Phong giải thích thêm cho sự xuất hiện của mình và sự xin phép ko cần thiết của nàng, Hạ Dương nhếch môi cười buồn ngồi vào chỗ.

Tất nhiên, thầy giáo của nàng sẽ ko nhìn thấy nụ cười đó, mà nàng cũng ko nhìn thấy, đôi mắt Như Phong từ trên bàn giáo viên vẫn theo dõi nàng từ khi nàng lướt qua bàn giáo viên, và quay lưng lại.

Giờ học thật bình lặng, Như Phong ko xướng tên nàng lên một lần nào, nàng cũng chẳng xung phong lên bảng 1 lần nào, chỉ ngồi dưới ghi chép đầy đủ, thực sự làm một học sinh ngoan.

Mà nói đúng ra, cái ngoan đó chỉ là vỏ bọc thôi, nàng đã ko “ngoan” từ ngày hôm qua rồi. Hạ Dương tự mỉa mai mình, đôi mắt vẫn ko ngừng dõi theo Như Phong. Người ấy ko hề nhìn về phía nàng dù chỉ một ánh mắt vô tình? Tim nàng có chút gì len lỏi, đau thật đau.

Hết tiết 1, Như Phong ko như mọi ngày ngồi lại trong thời gian nghỉ giải lao ngắn ngủi, cất tài liệu sách vở, chào cả lớp rồi đi ra.

Hạ Dương nhìn theo bóng lưng vững chãi ấy, lòng ngậm ngùi, thực đã coi như người xa lạ, mà cũng ko phải, chỉ là coi nàng như 1 học trò đúng nghĩa mà thôi.

Ko còn cái lí do “củ chuối” ở lại 5 phút để nhìn thấy “tình yêu bé nhỏ” cười đùa nữa, ngấy ấy xa thật rồi. Hạ Dương uể oải duỗi một tay lên bàn, ngả người xuống hướng mặt ra hành lang, tự nói với mình “Đừng bận tâm nữa, đã ko còn ngày xưa nữa đâu, cô học trò ngốc nghếch ah.”

Thùy Dương nhận ra sự khang khác của Hạ Dương từ đầu giờ học, cũng quay xuống hỏi thăm dân tình:

- Sao thế? Ko cười nói chi mô? Buồn chuyện gì à?

- Lắc đầu, đôi mắt ko chớp vẫn nhìn hành lang trống trải.

- Quái, mọi hôm tiết Toán bà hăng hái nhất đấy, nay im như ngậm phải ớt vậy, nói ko buồn ma nó tin. Giọng Thùy Dương vẫn sang sảng bên tai nàng.

- … Im lặng. Hạ Dương ko đáp.

- Con ranh này, mày bị làm sao thế? Đến tháng cũng ko phô bộ mặt nhăn nhó này đâu. Thùy Dương ghé sát mặt mình vào mặt Hạ Dương, che đi tầm mắt của nàng.

Chớp chớp chớp…

4 con mắt nhìn nhau chớp chớp trong một khoảng cách rất gần, Hạ Dương phì cười, nàng cười vì nhớ lại ngày xưa diễn kịch, động tác chớp mắt khiến cả trường bái phục sát đất, cười rầm rộ nghiêng ngả. Sau đó, nàng rất oai hùng ngồi ngay ngắn lại, đối mặt với Thùy Dương:

- Phải đó, hôm nay bà đây đến tháng rồi này, muốn gì nào? Hất hàm đầy vẻ thách thức.

- Sặc. Bó tay @_@ Thùy Dương nín cười, lè lưỡi, lại đau bụng chứ gì? Ko làm phiền, ko làm phiền, sếp lớn tiếp tục nghỉ ngơi. Hí hí dứt lời liền chuồn thẳng.

Ko còn ai bi bô bên cạnh, Hạ Dương thoải mái tiếp tục ngả người thư giãn, chà, mình đã có thật nhiều kỉ niệm vui.

Cái lần thư giãn ấy, nàng đã đắm chìm trong kỉ niệm suốt 45 phút tiếp theo, đến khi tỉnh dậy vì quá ồn ào thì Như Phong đã ko còn đó, ngơ ngác mới biết đã hết 2 tiết Toán đầu tuần rồi.

Giờ ra chơi, đứa nào cũng xì xào, “thích nha, lớp trưởng được thầy chủ nhiệm thiên vị, ngủ li bì cả tiết cũng ko sao, như chị em mình thi đi “hưởng tuần trăng mật với anh Cường” lâu rồi…”

Hạ Dương ko mảy may để ý, hoặc chính xác thì nàng cố tình ko để ý, bởi sự thật đâu phải thế, là Như Phong ko để tâm đến nàng nữa mà thôi. Bất chợt, Hạ Dương thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.

Những ngày sau đó, cuộc sống của nàng vẫn diễn ra êm đềm. Ngày ngày nàng cắp sách đến trường, ăn trưa, ngủ nghỉ, học thêm, phụ giúp mẹ, ăn tối, dọn dẹp nhà cửa, tắm giặt, học bài và lên giường đi ngủ… Cái vòng tròn đó lặp đi lặp lại, ko có gì mới mẻ cả, có chăng chỉ là những cuộc trò chuyện cùng anh Ngọc xa xôi chen lẫn vào mỗi tối trước khi nàng say giấc. Suốt một thời gian dài, hằng đêm nàng cũng tâm sự cùng anh, nàng gần như ko còn để ý đến một điều rằng, tin nhắn và cuộc gọi của nàng ko còn đến từ con số quen thuộc ngày nào.

Ngược lại với Hạ Dương, mỗi ngày của Như Phong đều bận rộn. Anh vùi mình trong công việc, việc của trường học và lớp chủ nhiệm, những bữa tiệc rượu xã giao, những lần trực tiếp thị sát công trường, khảo nghiệm kế hoạch marketing cho sản phẩm mới… đã chiếm hết thời gian của anh. Như Phong gần như ko ở nhà mà trực tiếp ăn, ở, nghỉ lại tại công ty.

Cứ như vậy, vòng quay cuộc sống của 2 người khác xa nhau, thời gian họ giáp mặt nhau cũng vô cùng ít ỏi. Những tiết Như Phong lên lớp, anh hoàn toàn ko còn dành ánh mắt trìu mến cho cô nữ sinh ngồi bàn thứ 3 đó nữa. Nàng cũng ko còn âu sầu vì phải đối diện với một Như Phong lạ lẫm như thế, chỉ bởi nàng đã học được cách quen dần với một Như Phong của hôm nay.

Giống như khi nãy có vô tình gặp thầy Phong ở khúc quẹo cầu thang lên tầng 2, nàng chào và thầy ấy mỉm cười, 2 người lướt qua nhau nhanh chóng.

Giờ phút này, nàng chợt nhớ đến câu nói của ai đó: “Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương”.

Có lẽ, thời gian thật sự có thể hàn gắn mọi vết thương.

Chỉ có điều, vết thương nào mà chẳng để lại sẹo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.