Ngày khởi hành, Tử Thù thấy Mạc Hi đúng là ngay cả bọc quần áo cũng
không có, tay không đến đây, tròng mắt xoay tròn vừa chuyển, lẩm bẩm nói
với Sở Hoài Khanh: "Công tử, tiểu thư sợ là ăn chắc người rồi."
Sở Hoài Khanh hưng trí hiếm có, giống như vui đùa tiếp lời nói:
"Công tử nhà ngươi là ta cũng chưa nói cái gì, ngươi lại keo kiệt trước.
Muội ấy ngày sau cũng là chủ tử ngươi, ngươi tự thu xếp cho tốt."
Tử Thù lời này Mạc Hi đương nhiên nghe thấy, thấy hắn cung kính mở cửa, liền thuận tay nhét một khối bạc vụn.
Cổ đại mặc dù không có tiền típ, nhưng kẻ có tiền cũng thường
xuyên đánh thưởng hạ nhân. Tử Thù tự nhiên hiểu được hành động này của
Mạc Hi là vì lấp miệng hắn, định nói gì đó, nhìn bạc trong tay, lại
nghẹn xuống. Hắn xưa nay lanh lợi, giờ phút này lại cứng họng.
Sở Hoài Khanh thấy Tử Thù vẻ mặt cổ quái, liền cười nói: "Muội
muội này của ta cũng không dễ đắc tội." Lời này lại không phải nói với
Tử Thù.
Mạc Hi lên xe, mới nhìn thấy bên trong còn ngồi một người khác
—— Duệ vương Lý Nghĩa. Chỉ thấy hắn mặc trường bào tay rộng cổ chéo, áo
choàng màu xám đậm hoa văn chìm cổ đứng, tay áo vạt áo đều có thêu vân
văn màu vàng kim, cả người quý khí bức người. Trên tay cầm Trạm Lư không
rời khỏi người, cho nên Mạc Hi trước đó mới không phát hiện sự tồn tại
của hắn.
Lý Nghĩa cũng hưng trí vô cùng tiếp lời nói: "Nữ tử khó dưỡng, bổn vương biết."
Mạc Hi trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: Sở tiểu hầu không hổ là
loài linh trưởng, tay chân thực nhanh. Mới mấy ngày, chẳng những đã
thành công nhảy lên chiến xa của Lý Nghĩa, lại có thể làm Lý Nghĩa tin
tưởng, khiến đại BOSS hạ mình lên xe giặc của hắn về kinh.
Tổ hợp ba người này quả thực quỷ dị. Nhưng mà thân phận trên
danh nghĩa của Mạc Hi đã khác, có lẽ Sở Hoài Khanh đã sớm nói với Lý
Nghĩa Mạc Hi là muội muội hắn.
Mạc Hi không để ý tới hai người trêu chọc, lập tức ngồi xuống
bên cạnh Lý Nghĩa. Thầm nghĩ: nếu ngươi tự xưng Lâm Thanh, cũng đừng
trách cô nương ta cùng ngồi cùng ăn với ngươi. Kỳ thật xe ngựa của Sở
tiểu hầu tuy rằng tương đối rộng mở, nhưng chỗ ngồi cũng chỉ có hai
hàng. Chủ tớ Sở Hoài Khanh cùng Tử Thù ngồi chung, còn lại cũng chỉ có
vị trí bên cạnh Lý Nghĩa, Mạc Hi vốn không có sự lựa chọn.
Nhưng làm vương gia lâu, logic không khỏi khác hẳn với người
thường. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngẫu nhiên quỳ quỳ hoàng đế lão tử,
còn có bị Lý Kỳ đệ đệ không hay ho này châm chọc khiêu khích khắp nơi
nhằm vào, ai trên mặt không phải đối với Lý Nghĩa một mực cung kính.
Bỗng nhiên có người không nói hai lời liền ngồi xuống bên người hắn như
vậy, lại là nữ tử, Lý Nghĩa nhất thời không khỏi sững sờ.
Lý Nghĩa không khỏi nhìn về phía Mạc Hi. Nàng lại chỉ hướng hắn
gật gật đầu, liền dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Một vương gia,
một hầu gia, hai tượng phật lớn cũng không phải kẻ khiến người ta bớt
lo, nếu nửa đường bị mai phục, hoặc hai người tính kế lẫn nhau, dẫn đến
yêu nhau giết nhau gì đó, một người vô tội gặp họa như nàng cũng phải
chuẩn bị bảo vệ tốt mạng mình chứ. Cho nên Mạc Hi ngay cả khách sáo cũng
giảm, vừa lên xe liền bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lý Nghĩa thấy nàng như thế lại không khỏi sửng sốt.
Vương gia ở đây, tiểu hầu gia lần này đương nhiên sẽ không chuẩn
bị sách giả để giả thần giả quỷ, hai người một đường đánh cờ, hẳn là kỳ
lực tương đương.
Đến trạm dịch thay ngựa, Mạc Hi xuống xe giãn gân cốt. Lý Nghĩa
cũng theo xuống, thong thả đi đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật
ta không phải tên Lâm Thanh. Tên thật của ta là Lý Nghĩa, chính là Duệ
vương đương triều. Ngày đó tình huống đặc thù, ta cùng với cô nương
không quen biết, cho nên không nói thật, xin cô nương thứ tội."
Mạc Hi cũng không thấy lạ khi Lý Nghĩa biểu lộ thân phận với
nàng. Sở Hoài Khanh lấy thân phận tiểu hầu gia nhận muội muội này, Lý
Nghĩa cùng hắn đồng hành, sao có thể là hạng người bình thường. Hơn nữa,
ngày sau đến kinh thành, Lý Nghĩa vị hoàng tử cây to đón gió, tay cầm
hùng binh này đương nhiên tránh không được bại lộ thân phận, chẳng bằng
hiện tại sớm làm rõ, miễn cho ngày sau lúng túng. Chỉ là nàng không nghĩ
tới Lý Nghĩa chẳng những tự mình giải thích với nàng, còn xin lỗi trịnh
trọng như thế.
Mạc Hi lắc đầu, lơ đễnh hờ hững nói: "Ngày đó vương gia bản thân
bị trọng thương, người và ta lại là bèo nước gặp nhau, vương gia cẩn
thận chút cũng phải thôi." Nói là nói như vậy, nhưng cũng không hành lễ
với hắn. Lý Nghĩa cũng không trách tội, ngược lại cảm thấy trong lòng
thả lỏng, thầm nghĩ: nàng nghe xong thân phận của ta không sợ không
trách, quả thực không phải nữ tử tầm thường có thể sánh bằng.
Dọc theo đường đi hiển nhiên không thiếu cao thủ bảo hộ, chỉ là
Mạc Hi nay võ công lại tiến thêm một tầng, mạnh hơn nàng, trong đám thị
vệ của Lý Nghĩa không có một người. Không biết là tiểu hầu gia vốn không
có mang người hầu xuống nam, hay là vì lấy được tín nhiệm của Lý Nghĩa
mà đều phân phát, trong những người đi theo chỉ có một người đánh xe và
Tử Thù là người của hắn.
Xe thay ngựa tốt, một đường đi nhanh.
Lý Nghĩa thấy Mạc Hi bên cạnh vẻ mặt trầm tĩnh, tưởng là đang
ngủ, liền đưa tay vén màn nhìn ra ngoài cửa sổ. Phùng Thiệu lập tức xuất
hiện bên xe ngựa, Lý Nghĩa nói nhỏ: "Lấy áo choàng cáo trắng của bổn
vương đến đây."
Phùng Thiệu trong lòng không khỏi nói thầm: Vương gia ngày
thường không thích mặc xiêm y hoa lệ, cái áo lông cáo kia tuy là trong
cung ban thưởng, nhưng chưa từng mặc lần nào. Ngày thường lãnh binh ở
quan ngoại đương nhiên không có cơ hội, lần này xuống Giang Nam cũng
không biết là vị thị thiếp nào chuẩn bị hành trang, lại mang theo áo
choàng này. Hắn vốn nghi hoặc hôm nay Lý Nghĩa ăn mặc so với bình thường
chú ý ba phần, giờ phút này không khỏi lại cân nhắc vương gia nhà mình
bỗng nhiên nhớ tới áo choàng này là vì sao. Suy nghĩ lại suy nghĩ, ngay
sau đó cũng không dám chậm trễ, lập tức lấy đến.
Thấy Lý Nghĩa tự tay đem áo choàng phủ cho Mạc Hi, Phùng Thiệu
trong lòng không khỏi cả kinh, thầm nghĩ: "Vương gia biết rõ vị Mộc cô
nương này thân phận ra sao, lại đối với cô ta... đây là thế nào."
Mạc Hi đương nhiên cảm thấy được ý tốt của Lý Nghĩa, lại vẫn không nhúc nhích.
Lại qua hồi lâu, Lý Nghĩa thấy Mạc Hi giật giật, giống như sắp tỉnh.
Mạc Hi chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi, từ từ mở to mắt, quả nhiên cái áo lông vừa nhẹ lại vừa mềm kia đã không còn ở trên người.
Sở Hoài Khanh đem hết thảy thu vào đáy mắt, lúc xuống xe nhìn bóng dáng hai người, không khỏi cười.
Đợi đoàn người vào hành quán đã là nửa đêm.
Nhưng mà vừa vào chỗ, thức ăn đã có đủ, rõ ràng là đã chờ lâu.
Một ly rượu ấm vào bụng, Mạc Hi không khỏi cảm thấy thư sướng, định uống
ly thứ hai, không nghĩ Lý Nghĩa lại cướp cái ly, trầm giọng nói: "Cô là
một cô nương, uống ít chút." Mạc Hi nghe hắn ngữ khí nghiêm khắc, không
khỏi thầm than một tiếng: vị trước mắt này sẽ không vì cùng tiện nghi
ca ca của mình làm tốt quan hệ, cũng muốn nhân tiện nhận muội muội gì
đó, lại quản đến việc riêng của nàng đấy chứ. Đây là còn chưa ăn đã căng
bụng rồi sao...
Nàng không biết giờ phút này Phùng Thiệu ở bên cạnh âm thầm lắc
đầu, nghĩ rằng: Vương gia khi nào thì đối với người khác ôn hòa như vậy.
Mạc Hi thấy Lý Nghĩa không cho nàng uống rượu, mình lại mới uống
có hai ly không khỏi càng buồn bực, trực tiếp hoài nghi tên này là tìm
lý do đường hoàng độc chiếm bầu rượu này, thầm mắng xã hội cũ trọng nam
khinh nữ thật sự không thể chấp nhận được.
Đoàn người sau khi cơm nước no nê đều tự nghỉ ngơi không nói tới.
Như thế được mấy ngày, dọc theo đường đi cũng là sóng yên biển lặng, một chút động tĩnh cũng không có.
Thẳng thắn mà nói, đi theo tiểu hầu gia là một loại hưởng thụ.
Tuy nói đi xe ngựa mệt nhọc, nhưng xe ngựa của Sở Hoài Khanh
cũng là thoải mái nhất, tiếp tế cũng thường xuyên. Mỗi đêm dừng chân
hành quán các nơi cũng sớm chuẩn bị tốt. Sở Hoài Khanh thích sạch sẽ,
Mạc Hi cũng được thơm lây, ngày ngày có nước ấm rửa mặt. Trên đường đi,
đúng là so với ngày xưa Mạc Hi làm nhiệm vụ thoải mái không chỉ gấp mười
lần. Ngược lại Lý Nghĩa, tuy là vương gia tôn sư, nhưng thường chinh
chiến sa trường, lại đóng ở quan ngoại nơi lạnh khủng khiếp lâu ngày,
không có chú ý nhiều như Sở Hoài Khanh vậy.
Vốn tưởng rằng vì thế mà hành trình không khỏi chậm chút, không
ngờ ngựa của tiểu hầu gia đều là danh câu ngày đi ngàn dặm, đúng là một
đường thẳng tiến tới kinh thành.