Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký

Chương 29




“Thúy Thúy, tôi buồn sắp chết đến nơi rồi, chúng ta đến hoa viên dạo đi.”

Hoa đẹp quá a, ngửi mùi hoa thơm, khiến người ta say trong đó.

“Thúy Thúy, đi lấy cho tôi giấy bút và màu nước đến đây.” Tiểu thư thật là hiếu động, đi dạo trên đường đầy sỏi đá dưới một trận gió, một cơn mưa, nhìn thấy phía xa có một phụ nữ bốn mươi tuổi đang cắt tỉa hoa hồng.

“Ừ, cái đó, có cần cháu giúp không?” Mặt mày nhiệt tình hỏi người phụ nữ.

Nhìn cô gái toàn thân trang điểm tùy tiện nhưng vô cùng xinh đẹp, thì lại có thiện cảm khó nói lên lời, làm người ta không kìm nén được quý mến ngay. Cười mỉm rồi gật đầu, cũng không nói gì.

“Thì ra là dì không biết nói a, nhưng cũng không nghiêm trọng a, thượng đế tạo ra vạn vật, nhưng không phải vạn vật đều hoàn mỹ, tuy bà không có giọng nói hay, nhưng nhất định dì có dung mạo rất xinh đẹp. Những người yêu thích hoa đều có một tâm hồn thuần khiết, vốn dĩ là người lương thiện, dì có biết không, mỗi một loài hoa bên trong đều có linh hồn của nó, mỗi một loài hoa đều có tiếng nói riêng của mình. Cũng giống như hoa hồng, biểu tượng của tình yêu. Ở quê hương chúng cháu, đàn ông sẽ tặng hoa hồng cho người phụ nữ mà mình yêu:

Một bông nghĩa là duy nhất

Ba bông nghĩa là “Anh yêu em”

“Mười một bông nghĩa là yêu suốt đời suốt kiếp.” Nhìn cô gái trước mặt miêu tả rất sinh động, bà từ trước đến nay chưa từng nghe chuyện về hoa, không tránh khỏi bị mê hoặc.

“Tiểu thư, giấy bút đem đến rồi.” Nghe thấy tiếng nói Vũ Phi và cả người phụ nữ đẹp cùng quay đầu lại, thấy Thúy Thúy hớt hơ hớt hải chạy đến.

“Ngươi a, là thiếu luyện tập, nếu không thì sao mới chạy có mấy bước mà đã mệt đến nỗi thở không ra hơi rồi. ngày mai bắt đầu luyện yoga với ta.”

“Không được, không được, em không luyện được đâu.” Cô tiểu thư này, toàn làm những chuyện cổ quái.

“Cháu vẽ tranh giúp dì nhé.” Phu nhân xinh đẹp gật đầu cười.

Sau một lúc cố gắng, bức tranh cũng hoàn thành, một biển hoa hồng, một phu nhân dung mạo xinh đẹp đang cắt tỉa hoa, gương mặt nhân vật sinh động như thật, cánh hoa hồng trông cũng sống động như thật, chỉ là thủ pháp và phong cách khác với các họa sĩ khác, nhưng cũng không nói được là khác ở điểm nào.

“Tiểu thư, tiểu thư vẽ tranh trông như thật vậy, tiêu thư lợi hại quá a.” Thúy Thúy nhìn Vũ Phi sung bái nói.

“Đừng khoa trương như thế, nếu ngươi thực sự muốn học, thì cũng có thể vẽ được tranh. Đó gọi là ký họa, ở quê hương ta cách vẽ tranh này rất phổ biến.”

Ký họa? Chắc phải nhanh lắm

“Tặng dì, hy vọng dì sẽ thích, cháu về đây, tạm biệt.” Thân mật cáo biệt phu nhân xinh đẹp. Nói rồi cùng Thúy Thúy vừa nói vừa cười rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.