Đại Mĩ Nữ Truyền Thuyết

Chương 9: 9: Nước Ấm Nấu Lâm Phong




Tưởng Tiểu Trường dường như tự hỏi chính mình, không ngờ không biết nên trả lời thế nào: "Anh..."

Đúng vậy, theo đuổi thì phải làm gì?

Anh ta vẫn chưa thật sự suy ngẫm về vấn đề này, chỉ một lòng muốn theo đuổi cô ấy mà thôi.

Nhạc Nhất Nhạc cười khẽ: "Anh xem, bản thân anh còn chưa nghĩ đến. Anh nghĩ chỉ là thắng bại, thật ra tôi thật sự đồng ý với anh, anh cũng không biết nên làm gì."

Nếu như không nhận lời, bọn họ vẫn là bạn, nhưng nhận lời rồi mà không có kết quả, vậy không phải cục diện cuối cùng sẽ rất xấu hổ sao?

"Vấn đề này của em có vấn đề, nếu theo đuổi được thì khẳng định chính là ở cùng một chỗ rồi." Tưởng Tiểu Trường ưỡn ngực thẳng lưng, hình như có phần lo lắng.

Vẻ mặt Nhạc Nhất Nhạc nghiêm túc: "Nhưng tôi muốn không chỉ đơn thuần là ở cùng một chỗ, tôi muốn là có thể thấy tình cảm sau này, tôi không rảnh rỗi đi chơi trò tình ái một lúc."

Gia đình anh ta như vậy, cô ấy gần như không có khả năng hòa nhập vào được, cho nên, cô ấy không muốn tiếp nhận anh ta, để tránh đến cuối cùng hại người hại mình.

Ở cửa cục cảnh sát thỉnh thoảng lại có người qua lại, bọn họ đều nhìn hai người, đám phụ nữ tất nhiên lộ vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, ai mà không thích anh đẹp trai đi xe hơi sang trọng? Mà đám đàn ông thì phần nhiều là tò mò, cho dù bình thường Nhạc Nhất Nhạc không hiểu thế nào là lãng mạn, nói chuyện gai góc, nhưng cuối cùng vẫn là một đóa hoa xinh đẹp, bọn họ không dám đụng vào, nhưng nhìn cũng là cảnh đẹp ý vui, bây giờ có người muốn lấy đi đóa hoa nhỏ này, ít nhiều khiến người ta thấy hơi đáng tiếc.

"Cho nên, anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa." Nhạc Nhất Nhạc khoát tay và hít sâu một hơi: "Chúng ta vốn không quá quen thuộc, về sau vẫn như vậy đi, thỉnh thoảng gặp mặt chào hỏi là được."

Tưởng Tiểu Trường nhướng mày nhìn cô ấy: "Bình thường em to gan như vậy, sao dính đến tình cảm thì lại tránh né?"

"Đây không phải là vấn đề có to gan hay không." Nhạc Nhất Nhạc giải thích rõ rồi vỗ nhẹ vào mũ của mình, đội vào và muốn đi: "Tôi còn phải trực ban, không nói chuyện với anh được."

Tưởng Tiểu Trường suy nghĩ tới công việc của cô ấy nên khẽ gật đầu: "Cũng được, vậy anh đưa hoa đến khu căn hộ của em, đến lúc đó em đừng quên cầm về từ chỗ phòng bảo vệ nhé."

"Anh đừng..."

"Hôm nay không quấy rầy em nữa, ngày mai anh sẽ quay lại."

Tưởng Tiểu Trường mở cửa xe, căn bản không để cho Nhạc Nhất Nhạc có cơ hội mở miệng.

Nhạc Nhất Nhạc nhìn xe của anh ta rời đi, trong lòng không ngờ có chút động lòng, hay là... thử một lần?

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô ấy lắc đầu loại bỏ, Tưởng Tiểu Trường không đáng tin, sao cô ấy cũng không đáng tin theo chứ?

Mấy ngày tiếp sau, Tưởng Tiểu Trường hoàn toàn không nhàn rỗi, sử dụng các cách thức lãng mạn, nói là dốc ra hết bản lĩnh cũng không quá đáng.

Nếu như cô ấy đi làm đêm, anh ta sẽ trực đêm cùng, nếu như làm ca sáng, anh ta sẽ luôn nghĩ mọi cách hẹn cô ấy, nói chung thủ đoạn vô số.

Không được mấy ngày, Tưởng Tiểu Trường có vẻ suy sụp xuất hiện ở nhà Mạnh Kiều Dịch.

Mạnh Kiều Dịch uống rượu nho trắng nhìn Tưởng Tiểu Trường đầy ủ rũ, cố ý chọc vào vết thương của anh ta: "Không phải đang bận đuổi cô Nhạc sao? Em tới nhà anh làm gì?"

Nhắc tới Nhạc Nhất Nhạc, Tưởng Tiểu Trường càng chán nản hơn: "Cô ấy không phải là phụ nữ mà."

"Sao?" Mạnh Kiều Dịch khẽ mỉm cười, rất thích thú khi nhìn thấy Tưởng Tiểu Trường lộ vẻ thất bại.

"Cách có tác dụng với những người phụ nữ khác, lại đều vô dụng với cô ấy." Tưởng Tiểu Trường đã vắt óc suy nghĩ, cách nào có thể dùng, có thể nghĩ ra, anh ta đều làm rồi.

Vạn Tố Y vừa hay đi từ trên tầng xuống, nghe Tưởng Tiểu Trường nói vậy có hơi thất vọng: "Tôi vốn tưởng cậu có thể kiên trì thêm một thời gian, không ngờ nhanh chóng bại trận như vậy."

Xem ra, vẫn là Mạnh Kiều Dịch hiểu rõ anh ta hơn, không nhiều không ít, vừa đúng một tuần.

Tưởng Tiểu Trường nghe cô nói thế thì hơi xấu hổ: "En cũng tưởng vậy, ai biết thế nào cô ấy cũng không nhận.”

"Nghe cậu nói tôi thật muốn dùng đại hình hầu hạ lắm, thật chẳng giống người muốn theo đuổi con gái người ta gì cả." Vạn Tố Y bất lực lắc đầu.

Vì suy nghĩ tới mặt mũi của Tưởng Tiểu Trường, cô cũng không nhắc loại lời thề không động tới cô gái khác của anh ta trước đó nữa.

Tưởng Tiểu Trường vươn vai một cái, giống như không muốn nói nhiều về đề tài này nữa: "Em cẩn thận suy nghĩ, vẫn thấy hay là thôi đi."

"Người ta vốn không thích em, em đuổi theo cô ấy cũng rất mệt mỏi." Tưởng Tiểu Trường đứng lên, bộ dạng nhẹ nhõm thả xuống: "Em vẫn nên khôi phục lại ngày tháng phóng khoáng sung sướng thì hơn."

Vạn Tố Y khẽ nhướng mày liếc nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch, nghĩ thầm, Tưởng Tiểu Trường thật đúng là biết đùa, mấy ngày hôm trước còn nói nhất quyết phải là Nhạc Nhất Nhạc, hôm nay nói thả xuống là thả xuống, về sau bảo người ta làm sao tin anh ta được nữa.

Tưởng Tiểu Trường hình như chỉ tới tuyên bố kết luận này với hai người, sau khi nói xong liền muốn rời đi.

Dù sao hai người này đã chứng kiến con đường theo đuổi phụ nữ của anh ta, bây giờ kết thúc cũng nên kết thúc dưới sự chứng kiến của bọn họ.

Tưởng Tiểu Trường vừa đi, Vạn Tố Y khẽ thở dài, nhìn Mạnh Kiều Dịch hỏi: "Anh thắng rồi, anh muốn gì?"

Cô vẫn chưa quên vụ đánh cược của bọn họ,.

"Ngày mai nghỉ một ngày." Anh hình như đã sớm nghĩ xong mình muốn gì, cô vừa hỏi là anh nói thẳng.

Vạn Tố Y tò mò: "Có việc gì sao?"

"Đúng, có một bữa tiệc, hi vọng em đi cùng anh." Mạnh Kiều Dịch rót một chén trắng rượu nho đưa cho Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y cười khẽ, biết Mạnh Kiều Dịch không cố ý làm khó dễ cô.

Nếu muốn cô tham dự bữa tiệc, không có vụ đánh cược này, anh yêu cầu cô đi cùng, cô nhất định sẽ đi.

"Vậy em có thể xin tới công ty một chuyến vào sáng mai được không?" Vạn Tố Y cầm ly rượu và ngồi xuống nhìn anh nói: "Em có một tài liệu quan trọng cần xử lý, chỉ khoảng nửa giờ được."

"Được, không vội. Em cứ xử lý trước, bữa tiệc diễn ra vào buổi chiều, chờ em xử lý xong, anh sẽ đưa em đi dạo phố." Mạnh Kiều Dịch xoa mái tóc mềm mại của cô, trong ánh mắt đầy vẻ lưu luyến.

Mái tóc dài của cô rất đẹp, đen bóng trơn mượt. Có đôi khi đang nói chuyện với cô, anh dễ dàng bị mái tóc của cô thu hút, chỉ ngắm tóc của cô, anh có thể ngắm rất lâu.

Vạn Tố Y gật đầu, cô tất nhiên rất thích anh đi dạo phố cùng mình.

Nhưng ngày hôm sau không suôn sẻ giống như cô nghĩ. Buổi sáng sớm cô đi tới công ty, nhưng khóa bị trục trặc nên cô không thể vào trong, chỉ có thể chờ trợ lý tới giải quyết.

Cô đứng ở cửa công ty, một người phụ nữ đứng ở công ty cách đó không xa quan sát hồi lâu.

Vạn Tố Y chú ý tới ánh mắt của người phụ nữ này, chẳng bao lâu lại thấy cô ta đi thẳng về phía cô. Người phụ nữ kia mặc trang phục lịch sự, trên người không đeo đồ trang sức nhiều, nhưng nhìn rất thỏa đáng, vừa nhìn cũng biết là người có tiền.

Ánh mắt người phụ nữ nhìn cô có phần nhiệt tình: "Chào cô, tôi có thể mạo muội hỏi tên cô không?"

"Bà nói gì?" Vạn Tố Y sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm.

"Tôi nói có thể mạo muội hỏi tên của cô không?" Người phụ nữ mỉm cười và nhắc lại một lần nữa.

Vạn Tố Y không biết đối phương có ý gì, nhưng nhìn không phải là người có ý xấu nên vẫn trả lời bà: "Tôi là Vạn Tố Y."

"Vạn..." Người phụ nữ nghe được họ của Vạn Tố Y thì hình như hơi thất vọng, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

"Tổng giám đốc Giang, sao ngài còn chưa vào vậy?"

Người phụ nữ còn muốn nói gì nữa, nhưng đã bị ngắt lời, người nói chính là Lương Dần đang đi thẳng về phía các cô.

Thấy Vạn Tố Y, trên mặt Lương Dần ít nhiều có chút xấu hổ, chỉ khẽ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.