Đại Mĩ Nữ Truyền Thuyết

Chương 7: 7: Mẹ Con Đồng Lòng




Vạn Tố Y nghe được chuyện Nhạc Nhất Nhạc tìm Mạnh Kiều Dịch nhờ giúp đỡ thì suýt nữa cười ra tiếng. Ban đầu, Mạnh Kiều Dịch còn tưởng là chuyện quan trọng gì, hóa ra chỉ bảo anh kiểm soát tốt Tưởng Tiểu Trường.

Chuyện này với anh không phải là chuyện quan trọng, nhưng đối với Tưởng Tiểu Trường thì đúng là vậy, dù sao bây giờ anh ta đang theo đuổi Nhạc Nhất Nhạc, nhưng cô ấy hình như căn bản không chấp nhận. Cô ấy vẫn mơ hồ không biết gì cả, nếu như để cho Tưởng Tiểu Trường biết, chỉ sợ sẽ không dễ chịu.

Vạn Tố Y hình như chỉ suy nghĩ một chút đã thấy thông cảm cho Tưởng Tiểu Trường, cô vãn rất tò mò không hiểu vì sao Nhạc Nhất Nhạc bỗng nhiên tránh né anh ta như vậy: "Trước đó không phải dự định từ từ giáo dục sao? Sao mới đó đã muốn tránh né rồi? Chẳng lẽ làm hết các món khó nuốt rồi à?"

"Mình làm gì có tâm trạng mà làm mấy món đó chứ. Anh ta làm cho mình cảm thấy quá khủng khiếp, bạn biết không!" Nhạc Nhất Nhạc liên tục lắc đầu, Vạn Tố Y tò mò, cô ấy cũng sẵn lòng nói: "Mình cảm giác anh ta có thể ăn hết mấy món khó nuốt đó, ăn tới ngốc rồi... Không, không... có thể nói là trúng độc rồi!"

Nhạc Nhất Nhạc nấu ăn cũng không tệ lắm, nhưng cô ấy cố ý nhằm vào Tưởng Tiểu Trường nên nếu cơm cũng vậy, cố ý lựa chọn mấy món khẩu vị nặng, đồng thời cố ý làm tệ.

Kết quả, sau khi người này ăn đồ cô nấu lại tự nhiên tỏ tình với cô...

Anh ta nói ra một loạt những lời tình cảm nồng nàn, lúc đó Nhạc Nhất Nhạc đã giật mình.

Nếu như nói anh ta muốn Nhạc Nhất Nhạc nảy sinh quan hệ gì đó, Nhạc Nhất Nhạc tất nhiên sẽ từ chối, cô ấy tuyệt đối không muốn dây dưa với ông anh này đâu.

"Cho nên cô hi vọng tôi giúp cô thế nào?" Mạnh Kiều Dịch nghe Nhạc Nhất Nhạc kể xong thì nhướng mày hỏi.

Nhạc Nhất Nhạc nói cô ấy hi vọng Mạnh Kiều Dịch kéo Tưởng Tiểu Trường về, nhưng không ra phương án thực hiện cụ thể, Mạnh Kiều Dịch cũng không biết nên làm như thế nào.

"Tôi thấy anh ta rất rảnh rỗi, anh có thể thu xếp cho anh ta một công việc không? Càng bận càng tốt." Nhạc Nhất Nhạc nghĩ, tốt nhất là loại công việc hoàn toàn không có thời gian tới quấy rầy mình.

Mạnh Kiều Dịch cười khẽ và áy náy: "Vậy thì tôi làm không được rồi."

Cho dù anh có bằng lòng giúp đỡ Nhạc Nhất Nhạc, nhưng không nhất thiết phải thu xếp cho Tưởng Tiểu Trường đến bên cạnh mình.

Tưởng Tiểu Trường ở bên cạnh anh, Nhạc Nhất Nhạc đúng là không nhìn thấy, nhưng anh có thể thấy mà.

"Nhất Nhạc, bạn chưa từng nghĩ tới việc từ từ nói chuyện với cậu ấy sao?" Vạn Tố Y chống một tay vào cằm cười và nhìn Nhạc Nhất Nhạc hỏi.

Vẻ mặt Nhạc Nhất Nhạc cứng đờ: "Sao mình phải nói chuyện với anh ta? Anh ta rõ ràng đang nói đùa, mình không có cách nào nói chuyện với anh ta được..."

"Biết đâu đấy? Chẳng lẽ bạn cứ muốn trốn tránh như vậy sao, cho dù cậu ta có nói đùa, bạn cũng có thể từ chối rõ ràng mà. Về sau, tối thiểu bạn còn có thể làm việc." Vạn Tố Y đưa ra đề nghị rất tốt đẹp cho Nhạc Nhất Nhạc.

Nhạc Nhất Nhạc trực tiếp xua tay từ chối: "Anh ta đã dọa cho mình đủ sợ rồi! Mình mà còn tiếp tục gặp anh ta, mình có thể sẽ bệnh mất."

"Vì sao bạn không thể tin cậu ta thích bạn vậy?" Vạn Tố Y hình như phát hiện ra vấn đề nhỏ trên người Nhạc Nhất Nhạc.

"Hả? Sao mình phải tin chứ? Một cô gái như mình chắc chắn chỉ là gánh vác." Nhạc Nhất Nhạc nhún vai, mình không quan tâm, cô biết người khác nghĩ thế nào, nhưng cô không quan tâm.

"Nhưng cậu ấy thật sự thích bạn, tôi có thể làm chứng về điểm này."

Vạn Tố Y suy nghĩ một lát, còn giơ tay thề với Nhạc Nhất Nhạc.

Nhạc Nhất Nhạc cảm thấy bảo những lời Tưởng Tiểu Trường nói là thật lòng thì không đáng tin, nhưng bạn gái của minh nói vậy, cô vẫn phải tin.

"Bạn?" Nhạc Nhất Nhạc giật mình, cô không quá nghi ngờ thật hay giả mà chỉ giật mình.

"Trước đó mình đã từng nói rồi, nhưng chuyện như vậy là chuyện giữa hai bạn, tôi thấy tiến triển vẫn rất thuận lợi nên sẽ không nhúng tay vào." Vạn Tố Y nhún vai xin lỗi, muốn cô thẳng thắn nói cho Nhạc Nhất Nhạc biết chuyện này trước Tưởng Tiểu Trường, rõ ràng là cô không làm được.

Nhạc Nhất Nhạc sững sờ nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y, hình như có chút tin tưởng lời cô nói.

"Cho nên mình cảm thấy, bạn hẳn có thể biết cách cuối cùng nên xử lý chuyện này thế nào. Nếu như là sự thật, bạn cũng tính trốn tránh như vậy sao?" Vạn Tố Y rất nghiêm túc tới gần Nhạc Nhất Nhạc và hỏi.

Nhạc Nhất Nhạc lắc đầu, sau đó lại gật đầu với vẻ hơi phiền não: "Thôi được rồi, bản thân mình sẽ nghĩ cách giải quyết việc này, mình sẽ suy nghĩ thật kỹ."

"Nếu cần giúp đỡ thì cô cứ việc nói, chỉ cần không đi tới công ty, chuyện gì cũng được." Mạnh Kiều Dịch thấy áy náy khi không giúp đỡ được Nhạc Nhất Nhạc, vẫn đưa ra cho cô ấy phạm vi mình có thể làm được.

Cho dù Mạnh Kiều Dịch không giúp đỡ mình, nhưng Nhạc Nhất Nhạc đã rất biết ơn rồi. Cô ấy cảm nhận được Mạnh Kiều Dịch thật lòng muốn giúp mình, nên cũng không tính toán những điều àny.

Chỉ là khi cô ấy bước ra khỏi nhà của Vạn Tố Y, rõ ràng bước chân trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Vẫn chưa bao giờ có người đàn ông nào nghiêm túc theo đuổi cô ấy như vậy, bây giờ cô ấy thấy sửng sốt và khó hiểu, hoàn toàn không biết nên xử lý người đàn ông này thế nào. Cho dù Nhạc Nhất Nhạc chưa bao giờ động lòng với anh ta, chưa từng nghĩ tới khả năng hai người sẽ đến với nhau, nhưng khi xác định Tưởng Tiểu Trường không phải là nói đùa, không phải đang chơi đùa với mình, không ngờ cô ấy lại thấy hài lòng.

Nhạc Nhất Nhạc ngồi vào trong xe của mình và chỉnh lại mũ đồng phục, khi thả tay xuống, khóe miệng vô thức cười.

Vạn Tố Y tiễn Nhạc Nhất Nhạc đi và thấy rất lo lắng: "Anh nói xem, hai người này sẽ không ầm ĩ căng thẳng, về sau càng trở nên lúng túng chứ?"

Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y là bạn thân của hai người, nếu như hai người này có xích mích, về sau gặp mặt sẽ phải tách hai người này ra, thật quá phiền toái.

"Sẽ không đâu." Mặc dù Mạnh Kiều Dịch không chắc chắn, nhưng giọng điệu nói ra lại giống như khẳng định.

Tay Vạn Tố Y móc vào khuỷu tay của Mạnh Kiều Dịch, trước sau vẫn không rút ra, tò mò hỏi: "Vì sao?"

"Khi tới, tâm trạng của Nhạc Nhất Nhạc rất kích động, rõ ràng cô ấy cho rằng Tưởng Tiểu Trường đang đùa cô ấy, cho nên cô ấy mới sốt ruột muốn Tưởng Tiểu Trường biến mất khỏi tầm mắt mình, thật ra đây là một biểu hiện trong lòng hoảng loạn, không muốn thừa nhận. Sau khi cô ấy nhận được đáp án khẳng định từ chỗ em, em thấy cô ấy còn sốt ruột nữa sao?"

Mạnh Kiều Dịch giải đáp một nửa thay Vạn Tố Y, để lại một nửa không nói.

Vạn Tố Y hoảng hốt gật đầu, xung quanh đầy trở ngại như vậy thật đúng là làm khó hai người này, bọn họ rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý đánh lâu dài, chỉ không biết lần này rốt cuộc phải đánh bao lâu...

Vạn Tố Y gật đầu, Mạnh Kiều Dịch nhướng mày nhìn cô, cô đã kịp phản ứng và vội vàng lắc đầu: "Những lời anh nói đều đúng..."

Vạn Tố Y thật sự cho rằng anh phân tích rất đúng, nhưng tình tiết quanh co này khiến cô có khả năng hoàn toàn phân biệt rõ được.

Vạn Tố Y xoay người nhìn ra vườn hoa và khẽ thở phào nhẹ nhõm, hình như buông tha cho mình, nhưng hình như cũng đã suy nghĩ cẩn thận.

Mạnh Kiều Dịch nhìn thấy rõ động tác nhỏ trong mắt Vạn Tố Y, Vạn Tố Y cũng chú ý tới nụ cười của anh nên không nhịn được đặt câu hỏi: "Anh cười gì vậy?"

"Hả? Anh có cười sao?" Mạnh Kiều Dịch nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.