Đại Mĩ Nữ Truyền Thuyết

Chương 2: 2: Mở Mắt Xích Cốt Truyện




Vạn Tố Y hơi nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch hỏi: "Vậy là có ý gì?"

Trên mặt cô vẫn tươi cười, nhưng không phải là vẻ tươi cười khách sao, rõ ràng cô không hiểu anh nói có ý gì.

"Gần đây nội bộ tập đoàn tiến hành cân nhắc qua rất nhiều công ty mỹ phẩm, dự định tăng mạnh trên phương diện mỹ phẩm. Sau khi tổng hợp lại xếp hạng, công ty em được đánh giá tương đối cao." Mạnh Kiều Dịch nói cho Vạn Tố Y nghe giống như kể một chuyện cười.

Công ty của Vạn Tố Y quả thật rất tốt, nhưng anh tin tưởng Vạn Tố Y sẽ không đồng ý.

Dù sao không ai không muốn làm việc dưới quyền của người khác, hơn nữa, công ty của cô tạm thời cũng không cần thêm kinh phí, tới tình hình trước mắt có thể thấy được, cô không cần gì cả.

"Thật à! Vậy thì là vinh hạnh của em rồi." Vạn Tố Y nhướng mày cười, thoạt nhìn thật sự hài lòng.

"Đương nhiên, em có thể không chấp nhận." Mạnh Kiều Dịch nhún vai, cũng không cảm thấy đây là một chuyện lớn, bất kể Vạn Tố Y có đồng ý hay không, anh đều tôn trọng ý kiến của cô.

Nhưng bên ngoài có không ít lời đồn liên quan tới Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch, bọn họ đều nói cô dựa vào anh mới có được vị trí hôm nay, lúc này, tập đoàn của anh muốn thu mua công ty của cô, cô tất nhiên sẽ tránh.

Mạnh Kiều Dịch luôn có thể thăm dò rất chính xác tâm trạng của cô, nhưng lần này anh lại tính sai. Anh vừa nói dứt lời, cô đã hỏi ngược lại: "Vì sao không chấp nhận?"

Mạnh Kiều Dịch vừa mới xoay người rót trà thì nghe cô nói vậy, anh đột nhiên quay đầu liếc nhìn cô, rõ ràng giật mình.

Vạn Tố Y không chỉ không tránh ngại, thậm chí thích đề nghị này: "Nếu sau này có thời gian, em có thể gặp mặt người chịu trách nhiệm thương lượng về hợp đồng không?"

"Đương nhiên là được rồi." Mạnh Kiều Dịch trả lời Vạn Tố Y, nhưng trong mắt có thêm vẻ quan sát và cân nhắc: "Em thật sự bằng lòng gia nhập liên minh à? Em không cần miễn cưỡng mình về những chuyện như vậy."

Hình như Vạn Tố Y cũng có thể hiểu Mạnh Kiều Dịch nghĩ thế nào về mình, cô cười tươi nói: "Được rồi, em đương nhiên sẽ không miễn cưỡng chính mình, em là tự nguyện, hoàn toàn tự nguyện."

"Lúc này chẳng giống em gì cả." Mạnh Kiều Dịch trực tiếp chỉ ra điều này không phù hợp với tính cách của cô.

Vạn Tố Y cũng hiểu rõ tại sao anh nghĩ như vậy, cô chỉ cười cũng không trả lời ngay.

Một lúc lâu sau, cô ra hiệu cho bảo mẫu bé Yến Yến, lại nhận lấy cốc cà phê trong tay anh uống một ngụm mới lên tiếng: "Đúng vậy, dự định này nói ra không giống với em trước đây, nhưng con người luôn phải trưởng thành, anh đừng quên, em đã sinh một cô con gái, sẽ suy nghĩ nhiều hơn trước đây, cũng muốn nhiều hơn trước đây, sẽ không ngây thơ giống trước đây nữa."

Vạn Tố Y nói dài như vậy thật sự làm anh giật mình, nhưng anh đã nhanh chóng mỉm cười.

Không biết anh có tâm trạng gì, nhưng nụ cười nói chung rất quyến rũ.

"Thật ra, suy nghĩ theo phương hướng khác sẽ không có nhiều cản trở như vậy." Vạn Tố Y đi về phía Mạnh Kiều Dịch, cầm cái chén của mình rót thêm vào trong cốc của anh rồi nhìn anh miệng cười: "Cho dù bây giờ em lại mở một công ty hoàn toàn độc lập, người khác cũng sẽ nói em dựa vào chồng. Anh quá mạnh, bất kể em có làm gì, hoặc đạt được thành công gì, người khác đều sẽ cảm thấy em dựa vào anh, nếu đã vậy em cần gì phải ngại chứ? Chỉ cần có thể đi theo chiều hướng phát triển, em sẽ không để ý xem người khác nói gì. Hơn nữa, nếu như chúng ta ở cùng một chỗ, nói không chừng có một ngày bọn họ sẽ nói là vợ chồng Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y thì sao?"

Khi nói xong câu cuối cùng, Vạn Tố Y không nhịn được chớp mắt, cô cười đẹp tới mức không người nào có thể từ chối.

Mạnh Kiều Dịch rút một tay ra vén tóc cho cô, trong ánh mắt hoàn toàn là vẻ yêu thích khi đối mặt với đứa trẻ.

"Lớn lên rồi." Mạnh Kiều Dịch thản nhiên nói.

Vạn Tố Y thật ra cũng không ghét anh chạm vào mình như vậy, chỉ giơ tay ra đòi: "Vậy có quà thành người lớn không?"

"Quà thành người lớn à?" Mạnh Kiều Dịch lặp lại lời cô nói, nhưng nhấn mạnh mấy chữ người lớn.

Vạn Tố Y hơi ngây người, sau đó mặt chợt đỏ bừng, cô đã hiểu rõ ý của Mạnh Kiều Dịch: "Thật may Yến Yến còn nhỏ nghe không hiểu."

Bằng không về sau người cha này đừng mong giữ được hình tượng trước mặt con.

Mạnh Kiều Dịch chỉ cười, cũng không giải thích, giống như anh không hiểu nhiều về chuyện Vạn Tố Y nói vậy: "Sao? Em có ý gì?"

Vạn Tố Y đầu tiên sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt đầy kính nể nhìn Mạnh Kiều Dịch: "Anh thật đúng là giỏi kín đáo đẩy vấn đề khó khăn lớn nhất cho em."

Cô thật sự không biết trả lời như thế nào, Mạnh Kiều Dịch có thể thản nhiên giả vờ như đó là vấn đề không đáng kể, vĩnh viễn đều đưa phần khó khăn của cô.

"Em còn muốn quà nữa không?" Mạnh Kiều Dịch khẽ cười ra tiếng, ngược lại rất thích dáng vẻ bối rối của cô.

Vạn Tố Y lập tức xua tay, không hề chờ mong có quà nữa: "Không cần, cảm ơn!"

Anh đã nói đến như vậy, Vạn Tố Y cũng không dám có mong đợi gì với quà nữa.

"Cô chủ."

Vạn Tố Y vừa mới nói xong, người giúp việc đã cầm điện thoại của cô qua: "Cô có điện thoại."

"Cảm ơn." Vạn Tố Y không nhìn anh nữa, nhận nghe điện thoại.

"Cái gì?"

Không biết bên đầu điện thoại kia nói gì, Vạn Tố Y đột nhiên nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương và chấn động.

"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức tới đó!" Nói xong, Vạn Tố Y lập tức cầm áo khoác của mình và chạy ra ngoài.

"Sao vậy?" Mạnh Kiều Dịch kéo Vạn Tố Y, lo lắng hỏi thăm.

"Nhà xưởng bị cháy, em phải lập tức tới đó một chuyến." Vạn Tố Y có chút sốt ruột, cầm điện thoại trên bàn và chuẩn bị ra ngoài.

"Để anh đi cùng em."

"Không cần, anh ở nhà trông con đi." Vạn Tố Y liếc nhìn về phía Yến Yến có phần không yên lòng: "Nếu có gì quan trọng, hoặc chuyện gì mà em không xử lý được, em sẽ gọi điện thoại cho anh."

Vạn Tố Y rời khỏi, một mình lái xe tới nhà xưởng, trên đường đi cô còn đón cả trợ lý lên xe, trợ lý kể lại rõ ràng cho Vạn Tố Y biết về tình hình đã xảy ra.

"Tôi rời khỏi nhà xưởng tương đối sớm, tình hình cụ thể sau đó thế nào thì tôi không rõ lắm. Nhưng có thể xác định là chúng ta không phải bị cố ý nhằm vào, hình như là có người nhằm vào nhà xưởng bên cạnh nên liên lụy đến chúng ta."

Trợ lý tạm thời chỉ biết như vậy, cũng nói hết cho cô biết.

Vạn Tố Y đáp một tiếng, chân mày nhíu chặt, cũng không nói gì.

Tình hình quá khẩn cấp, cô vẫn phải tự xem mới có khả năng xác định được đã có chuyện gì xảy ra. Chuyện nhà xưởng bị đốt như vậy, chỉ cần đã xảy ra thì nhất định không thể tránh khỏi chuyện tổn thất. Bây giờ, ngoại trừ nhanh chân đến xem nhà xưởng xảy ra chuyện gì, còn phải lo xử lý chuyện sau đó thế nào, giải quyết tốt hậu quả ra sao, cũng phải có đối sách cho nguồn cung cấp thiếu hụt lần này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.