Đại Mĩ Nữ Truyền Thuyết

Chương 17: 17: Môn Chủ Điềm Điềm Online Hộc Máu




Sau khi Vạn Tố Y từ tuần lễ thời trang nước ngoài trở về, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, thậm chí ngay cả truyền thông nước ngoài không quen biết cô đều bằng lòng cho cô vào ông kính, nói cô phối hợp tốt nhất, ăn mặc thời trang nhất.

Truyền thông trong nước đăng lại đánh giá của truyền thông nước ngoài về Vạn Tố Y, khiến cho rất nhiều phương tiện và cư dân mạng có thiện cảm rất lớn, mà bản thân Vạn Tố Y lại rất khiêm tốn về điều này.

Có đôi khi càng khiêm tốn, mọi người lại càng muốn đẩy bạn lên trước, trường hợp của cô bây giờ chính là như vậy, liên tục mấy ngày được đăng trên tạp chí lớn trong nước, quyết cảm giác tồn tại rất mạnh, không hề thua kém hơn minh tinh đang hot.

Nhưng vào lúc này, Vạn Tố Y lại lựa chọn khiêm tốn, thỉnh thoảng nhận quay video cho vài tạp trí làm đẹp và thời trang, thời gian còn lại, cô cơ bản đều ở với người thân.

Theo Yến Yến lớn lên, Vạn Tố Y càng thêm vui vẻ khi ở cùng với con, nghe Yến Yến gọi cha vô cùng rõ ràng lần đầu tiên, cô còn rất ghen tị.

"Nhóc con, con rõ ràng ở với mẹ nhiều nhất, không ngờ lại gọi cha trước!" Vạn Tố Y ghen tị nhéo mũi của Yến Yến mũi, trong giọng nói vừa vui vẻ lại vừa bất lực.

Ngược lại, Mạnh Kiều Dịch tất nhiên vui mừng còn không hết: "Quả nhiên là con gái của cha."

"Hừ? Anh cho rằng con bé gọi anh trước là chuyện đương nhiên à?" Vạn Tố Y bĩu môi, rất mất hứng.

Mạnh Kiều Dịch cười rất từ tính: "Ha ha, bởi vì anh thương con hơn."

"Lẽ nào em không thương nó?" Vạn Tố Y lên giọng.

"Ừ." Mạnh Kiều Dịch trả lời nghiêm trang, thỉnh thoảng thấy vẻ mặt Vạn Tố Y thay đổi rất đáng yêu, tiếng cười to hơn vài phần.

Vạn Tố Y giơ tay đầu hàng, một câu cũng không muốn tranh luận: "Được được, anh tốt với con nhất, tốt nhất, được chưa."

"Đương nhiên không được." Mạnh Kiều Dịch vòng tay ra sau lưng cô, nghiêm túc nói: "Ở trong lòng tôi, vị trí thứ nhất đương nhiên là em, Yến Yến thứ hai."

Trên mặt Vạn Tố Y giả vờ tức giận, trên môi lại vô thức mỉm cười: "Phải không?"

"Em không tin à?" Anh còn tưởng rằng chuyện anh tốt với cô nhất là chuyện không cần nghi ngờ chứ.

Vạn Tố Y cười càng tươi hơn: "Em đương nhiên tin rồi."

Mạnh Kiều Dịch thương yêu con gái và nuông chiều cô không giống nhau, nhưng nghe anh nói vậy, cô vẫn thích, xác định cô ở trong lòng anh là nặng nhất, cô cũng yên lòng.

"Tối nay cha mẹ mời cha mẹ vợ ăn cơm, chúng ta cùng đi nhé." Môi Mạnh Kiều Dịch cọ nhẹ vào vành tai của Vạn Tố Y nói.

Vạn Tố Y có phần dở khóc dở cười: "Nếu như em nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ năm trong tháng này, mà mới đến giữa tháng thôi đấy..."

"Ừ, cơ bản là ba ngày lại muốn ăn cơm với nhau." Mạnh Kiều Dịch cũng không biết phải làm sao, nhưng người lớn tuổi tự nhiên lại muốn bù đắp tất cả thời gian, cứ thế tôi mời anh, anh mời tôi, mãi không dừng.

Nhưng thật may, Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y cơ bản cũng lúc đi lúc không, người lớn cũng sẽ không nói gì.

Nhưng lần này, Vạn Tố Y vẫn đi cùng Mạnh Kiều Dịch, bởi vì đây không đơn giản là cha mẹ của hai bên, còn có Mạnh Kỳ Nhu, cũng không thể để cho một mình chị ấy ăn cơm cùng những người lớn tuổi mà bọn họ không làm gì cả.

Trên bàn cơm, khi nhắc tới Yến Yến, Thi Vi liền nói thêm vài câu: "Yến Yến lại sắp lớn rồi, Tố Y, con và Kiều Dịch có thể suy nghĩ sinh thêm con, về sau cũng náo nhiệt hơn."

"Đúng vậy Tố Y, Yến Yến chỉ có một mình thì quá cô đơn." Mạnh Kỳ Nhu lập tức nói đỡ, cô ấy vẫn hi vọng thấy em trai mình có thêm mấy đứa con.

"Tố Y, không cần phải cảm thấy áp lực, con trai hay con gái, mẹ nghĩ cha mẹ chồng con hẳn đều không chê đâu." Mẹ ngồi ở bên cạnh Vạn Tố Y cũng nói vậy.

Thế là cả đám người ngồi đây, người lúng túng nhất là Vạn Tố Y.

Sinh con cũng không phải là chuyện của một mình cô, sao tất cả mọi người đều vây lại nói mỗi cô? Chuyện như vậy, không phải cũng có thể bảo Mạnh Kiều Dịch sao?

Bốn người này hình như đã rất ăn ý, đều cảm thấy đây là chuyện Vạn Tố Y quyết định, không liên quan mấy đến Mạnh Kiều Dịch.

Mạnh Kiều Dịch nhìn vẻ mặt vợ mình khó xử, trái lại chủ động ngăn cản: "Con chỉ cần một mình Yến Yến là đủ rồi, khi Tố Y sinh ra Yến Yến, con đã quyết định không để cho Tố Y sinh con nữa, nhưng vẫn không có cơ hội nói cho Tố Y biết, nhân cơ hội hôm nay, con không chỉ nói cho Tố Y, cũng nói cho cha mẹ hai bên, về sau mọi người đừng thúc giục chúng con nữa, có Yến Yến là đủ rồi."

"Con nói gì vậy? Yến Yến làm sao đủ chứ? Trẻ con đương nhiên là từ hai đứa trở lên mới náo nhiệt." Mạnh Kỳ Nhu không đồng ý với quan niệm của em trai: "Hơn nữa, về sau em tính để nhà họ Mạnh lại cho Yến Yến sao? Em phải biết rằng, một cô gái làm người thừa kế sẽ rất mệt đấy!"

Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, rất có ý phải oán giận chị mình: "Mạnh Kỳ Nhu, chị không trọng nam khinh nữ chứ? Sao con gái không thể làm người thừa kế được?"

"Em.. nói vậy không phải là cố tình tìm chỗ sơ hở sao? Chị còn chưa đủ trọng nữ khinh nam à? Chị còn buồn bực đến chết mất với hai thằng giặc nhà chị đây này!" Mạnh Kỳ Nhu là một người có cảnh giới tư tưởng và văn hóa rất cao, làm sao có thể trọng nam khinh nữ chứ!

"Chuyện con trai có thể làm, em tin con gái cũng có thể." Cuối cùng, Mạnh Kiều Dịch lấy một câu nói kết thúc.

Cơ bản thì tất cả mọi người đang ngồi đây đều có thể nghe ra được sự kiên trì của anh, anh sẽ không dễ dàng bị thuyết phục.

Vạn Tố Y cúi đầu không nói lời nào, lại không ngừng cố nén cười trộm, cô tất nhiên biết Mạnh Kiều Dịch có tâm tư như thế, nhưng anh cố làm như không có liên quan tới cô, thật sự nói như cô không biết. Bây giờ thấy những người lớn tuổi căn bản không thể nào nói gì, Vạn Tố Y liền cảm thấy thú vị.

Nếu như Mạnh Kiều Dịch nói đây là ý của hai người, có thể cha mẹ còn khuyên can một chút, nhưng Mạnh Kiều Dịch kiên trì nói đây là suy nghĩ của mình, vậy cha mẹ lại khó nói được, dù sao muốn thuyết phục Mạnh Kiều Dịch là không có khả năng.

Dương Thục Nghi vẫn không nói gì, lúc này thấy mọi người hơi lúng túng, trái lại còn mỉm cười và nói: "Ông bà thông gia có tâm tư gì, thật ra tôi cũng hiểu rõ. Nhưng tôi nghĩ, chuyện của đám trẻ thì cứ để cho chúng tự mình quyết định là được, bất kể là muốn hay không, chúng ta đều cố gắng hết sức đừng tạo áp lực cho bọn chúng, bọn chúng vui vẻ mới là quan trọng nhất."

Nói xong, Dương Thục Nghi nhìn Vạn Tố Y, vẻ tươi cười càng thêm rõ ràng: "Hơn nữa, tôi cảm thấy Kiều Dịch nói không sai, bây giờ chuyện con trai làm được, con gái cũng làm được, tôi ngược lại cảm thấy Yến Yến rất thông minh, về sau bất kể làm gì cũng sẽ giải quyết vấn đề không tốn sức, chúng ta ngược lại không cần lo lắng."

Vạn Tố Y thấy Dương Thục Nghi nói với vẻ mặt chân thành, trong lòng không hiểu sao lại thấy cảm động, ánh mắt cũng dịu hơn.

Có mẹ chồng như vậy, Vạn Tố Y muốn mâu thuẫn với bà cũng khó.

"Cám ơn mẹ." Vạn Tố Y nhìn Dương Thục Nghi thật lòng mở miệng cảm ơn.

Dương Thục Nghi nhìn cô cười với vẻ yêu thương: "Đứa trẻ này, chuyện này có gì phải cảm ơn chứ? Chuyện của con và Kiều Dịch tất nhiên sẽ do hai con quyết định."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.