Đại Mạc Dao

Chương 769: Thâm Uyên công chúa và Thánh Tăng




- Bản khâm sai phụng chỉ tuần tra chư châu Kiếm Nam, đặc biệt là xem xét vụ án mưu phản lưu nhân câu kết, mua chuộc, gây rối các bộ tộc...nên mới đến đây.

Sắc mặt Hoàng Cảnh Dung đen sì như mây đen, thanh âm cũng đầy lạnh lẽo mơ hồ lộ ra sát khí, đáng tiếc đối với những Thổ ty, Thủ lĩnh này mà nói, chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.

Câu nói đầy uy hiếp này nếu đặt trong quan trường tại Trung Nguyên, lập tức có thể khiến cho quan viên nghe được trong lòng hoảng sợ, lo lắng mình bị liên lụy trong đó, lập tức đứng ngồi không yên, ăn không ngon miệng nữa. Nhưng ở nơi này lời nói của Hoàng Cảnh Dung chẳng bằng quả rắm thối, bọn họ ăn cứ ăn, uống cứ uống, rõ ràng là chẳng coi gã ra gì.

Hoàng Cảnh Dung giận giữ không kìm chế được, vỗ mạnh tay lên bàn, lạnh lùng nói:
- Bản khâm sai đã nắm giữ chứng cớ xác thực! Đã sao chép danh sách từ chỗ Hình Bộ mang tới đây, những năm gần đây, lưu nhân sung quân Diêu Châu tổng cộng ba trăm hai mươi chín nhà, hơn bốn ngàn tám trăm người, những người này ở đâu? Hôm qua bị xử chém tổng cộng bảy nhà, chỉ có ba mươi sáu người, vậy còn những người khác đang ở đâu?

Hoàng Cảnh Dung lạnh lùng lướt nhìn từng người, chỉ đám Thổ ty, tù trưửng ăn mặc chẳng khác gì thổ phỉ là mấy, điềm nhiên nói:
- Có người bao che lưu nhân, chỉ dựa vào một chuyện bao che, bản khâm sai có thể phán những người này tội đồng mưu, huống chi, nếu có thể có hành động, làm sao biết bọn họ không phải đồng đảng? Chuyện này bản khâm sai nhất định sẽ tra ra, mặc kệ tra được ai, tuyệt đối cũng không tha thứ.

Phía dưới thoáng có một vài tiếng ồn ào nho nhỏ, nhưng đấy chỉ là tiếng nhai nuốt và tiếnguống rượu, tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa vỗ vai nhau.

Hoàng Cảnh Dung nói bóng gió:
- Có một số người, đừng tưởng rằng trời cao Hoàng đế xa, bản khâm sai không làm gì được. Trong thiên hạ, đâu đâu cũng là vương thổ, ai có thể thoát khỏi giáo hóa Vương đạo chứ? Một khi bị bản khâm sai tra ra được là ai câu kết với lưu nhân, nhất định sẽ tập nã người đó quy án, dùng quốc pháp xử lý!

Hoàng Cảnh Dung lạnh lùng nhìn mọi người, lại nói tiếp:
- Có lẽ có người tự cao là bộ tộc hùng mạnh, có thể đấu được quan binh Diêu Châu, chỉ không biết nếu triều đình phái thiên binh đến đây, các ngươi còn có...đủ lực lượng đối kháng hay không? Hiện giờ Vương Hiếu Kiệt viễn chinh An Tây, sắp đại thắng mà về! Đội quân tinh nhuệ này dọc đường đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Chỉ cần một đạo ý chỉ của Thánh nhân, mệnh đại quân viễn chinh này nhập Kiếm Nam tiêu diệt phỉ, hiệp đại thắng oai, hiệp đại thắng sắc bén, ai có thể chống lại được!

Văn Hạo thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng nâng chén nói:
- Khâm sai đường xa mà đến, đã vất vả rồi. Hôm nay các lộ thổ ty thủ lĩnh đều tới rồi, là vì đón gió tẩy trần cho khâm sai đấy. Trước tiên Khâm sai hãy nhận một chén rượu kính của ta, về phần việc công, chúng ta bàn sau, được không?

Văn Hạo cười cười đánh mắt về phía Vân Hiêu. Vân Thứ sử lập tức đứng dậy, cười dài rút tiểu đao bằng bạc bên hông ra. Tiểu đao sắc bén, hàn quang loang loáng.

Bàn trước mặt bày đầy thức ăn, trên đó có một cái khay rất lớn, một con dê nướng vàng ruộm bóng mở. Nơi này dê là lựa chọn tốt nhất để bày tiệc, mà chủ yếu dùng dê hai tuổi, chặt đầu, tuốt móng, rửa sạch nội tạng, dùng lòng đỏ trứng, nước muối, nghệ, tiêu, bột mỳ quết lên, sau đó nướng quay, mùi thơm tỏa bốn phía khiến người nào cũng chảy nước miếng.

Vân Thứ sử dùng ngân đao cắt đứt xuống vài miếng thịt dê béo ngậy thơm ngon, đặt vào đĩa tươi cười dâng tới trước mặt Hoàng Cảnh Dung, nói:
- Hoàng Ngự sử, nếm thử, đây là dê nguyên con, mỹ vị đấy ạ.

Thịt dê nướng còn bốc hơi nóng, còn chưa tới trước mặt, mùi thịt thơm lừng đã ập vào mặt, nhưng Hoàng Cảnh Dung thấy đám Thổ ty, thủ lĩnh chẳng có chút biểu hiện sợ hãi đối với lời răn dạy của mình, trong lòng càng thêm tức, vừa thấy Vân Thứ sử dâng thịt dê, lập tức mượn đề tài để nói chuyện của mình, khiển trách:
- Đương kim Thánh Thượng đã tuyên bố “Lệnh cấm tàn sát”, bọn ngươi thân là quan to triều đình, chẳng lẽ còn không biết sao? Cãi thánh chỉ, đây là tội gì? Cần phải xử lý nghiêm!

Vân Thứ sử bị gã thể diện thể diện trước mặt mọi người thì có chút ảo não, trong lòng chửi thầm: Con mẹ nó, hôm qua bản quan thiết yến nghênh đón ngươi, rượu thịt đầy bàn, sao không thấy ngươi lời lẽ chính nghĩa như thế...

Tuy nhiên trước mặt mọi người, y đương nhiên không dám phản bác, đành phải vâng vâng, vung tay sai người đem toàn bộ dê nướng nguyên con đi xuống.

Hoàng Cảnh Dung chỉ vào rượu thịt trên bàn, nói:
- Đem tất cả số thịt này triệt hạ đi! Thánh nhân ban bố Lệnh cấm tàn sát, chính là thể hiện tấm lòng tư bi với vạn sinh linh, chúng ta thân là quan viên triều đình, nên làm gương tốt. Các ngươi ngay cả ý chỉ Thánh nhân mà cũng dám làm lơ, thật khó trách...

Hoàng Cảnh Dung chĩa tay ra, răn dạy không ngừng, ngón tay chỉ đến một chỗ, thanh âm chợt dừng lại.

Gã đã nhìn thấy một vị cô nương. Vị cô nương này mặc áo xanh nhạt, áo ngoài màu đỏ, eo thắt một dây đai thêu hoa, quần rộng màu lam lả lướt như váy, vóc dáng nhẹ nhàng tha thướt, trên đầu dùng dây đỏ quấn vào bím tóc đen nhánh, tăng thêm vẻ kiều mỵ quyến rũ, mặt nàng tròn như trăng rằm, lông mày như núi xa, đôi môi kiều diễm như đóa hoa, thật là một thiếu nữ Man tộc xinh đẹp

Thiếu nữ đứng phía sau một khách nhân đang ngồi tại bàn tiệc, Hoàng Cảnh Dung vẫn giương mắt quét ngang mọi người đằng trước nhằm thể hiện dâm uy của mình, không ngờ lại thấy có một mỹ nhân động lòng người đến thế.

Thiếu nữ mặc váy trắng eo thon, đang cúi xuống nói gì đó với một người đàn ông vạm vỡ ngồi ở vị trí thủ lĩnh kia, nói xong lại cười quyến rũ, đứng thẳng lên, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Ánh mắt Hoàng Cảnh Dung tham la đuổi theo bóng lưng tha thướt của vị cô nương kia, tận đến khi cô gái hoàn toàn biến mất ở cửa, lúc này gã mới lưu luyến thu lại ánh mắt, nhìn gườm gườm người đàn ông kia.

Gã không biết thiếu nữ vô cùng xinh đẹp kia là thị thiếp hay là thị nữ của người trung niên đó, nhưng trong lòng đã nổi lòng tham muốn nạp nàng làm thiếp cho mình. Huân Nhi cô nương tính cách hiếu động, nghe nói đại ca thay thế phụ thân đến Diêu châu bái kiến khâm sai, liền quấn quít đòi đi cùng.

Mới vừa rồi nàng ở phía sau tòa nhà cùng vài vị nữ quyến của đô đốc Văn Hạo nói chuyện, lại muốn đi dạo ngoài đường, nên chạy tới nói với đại ca một tiếng, nào ngờ đâu lại bị lọt vào mắt của Hoàng Cảnh Dung.

Hoàng Cảnh Dung tạm thời kìm nén ý nghĩ xấu xa của mình lại, tiếp tục bày tỏ quan uy, bắt mọi người bỏ hết thịt thà trong bàn tiệc đi. Quan yến này vốn món chính toàn thịt cá, bỏ hết thịt đi, vậy thì còn lại gì chứ? Chẳng lẽ kêu tất cả mọi người nhanh chóng biến thành thỏ, cầm củ cải xanh để ăn hay sao?

Các Thổ ty, thủ lĩnh vừa thấy vị khâm sai này không biết điều như thế, lòng người nào cũng bất mãn, rượu chưa quá ba tuần, liền cáo từ ra về hết, không thèm quan tâm sắc mặt của Hoàng Cảnh Dung càng lúc càng khó coi, yến tiệc đón gió đã tan rã trong không vui.

Hoàng Cảnh Dung thấy mọi người vô lễ với mình, trong lòng thầm hậm, chỉ quan tâm xem làm thế nào để các thổ ty thủ lĩnh này hiểu sự lợi hại của mình, mà lại không thể dùng thủ đoạn như ở Tây Châu, bắt thổ ty, thủ lĩnh làm thịt, giết một người răn trăm người!

***

- Quan viên nơi này rất kỳ cục rồi, một đám chẳng coi vương pháp ra gì. Văn đô đôc, Vân Thứ sử, hai người các ngươi giáo hóa thế, khó mà thoát tội được.

Hoàng Cảnh Dung chắp tay sau lưng đi vào trong, vừa đi vừa răn dạy Văn Đô đốc và Vân thứ sử.

Vân Hiên cười nịnh:
- Hoàng Ngự sử, thời gian bản châu quy thuận triều đình chưa lâu, các quan lại, nhóm thủ lĩnh này phần lớn dã tính khó thuần. Hoàng Ngự sử không nên tức giận, bọn họ trời sinh tính cách hoang dã lỗ mãng, không hiểu thể chế của Triều đình, cũng không phải cố ý coi rẻ khâm sai đâu.

Hoàng Cảnh Dung nặng nề hừ một tiếng, nói:
- Bản khâm sai tuần tra Diêu châu, quan lại và các thổ ty, thủ lĩnh bộ tộc Diêu châu mở tiệc chiêu đãi bản khâm sai, đây là xã giao quan trường, kết quả ngay cả nữ khách cũng công nhiên đi tới đi lui ở công đường, còn ra thể thống gì?

Vân Hiên ngạc nhiên nói:
- Không thể nào, phần lớn các thổ ty thủ lĩnh không mang theo nữ quyến, cho dù có mang theo nữ quyến đấy, cũng là an trí ở phía sau nhà, làm sao có thể dễ dàng đi lại ở tiền sảnh được.

Hoàng Cảnh Dung nói:
- Tại sao không có? Bản khâm sai tận mắt nhìn thấy đấy, ngay tại thủ lĩnh bên trái chiếu thứ nhất, lúc ấy cô ta đứng sau nói chuyện với y, một lời phát biểu của bản khâm sai y không thèm nghe. Ừm, cô ta ước chừng mười sáu tuổi, mặc áo trắng...

Văn Hạo vỗ trán “a” một tiếng, nói:
- Ta nhớ ra rồi, đó là con gái của thủ lĩnh Huân Kỳ, không có đại danh, chỉ có tên mụ là Huân Kỳ, đi theo đại ca nàng đến đây.

Văn Hạo tươi cười nói:
- Hoàng Ngự sử, ngươi hiểu lầm rồi, nếu như là nàng, thì cũng có thể thay mặt Thổ ty Huân Kỳ đến yết kiến khâm sai cũng là hoàn toàn hợp lễ pháp đấy. Bởi vì ở chỗ chúng ta, thê nữ của thổ ty cũng có chức quyền, cũng giống như quan viên triều đình vậy.

Nếu Thổ ty chết rồi, mà con còn nhỏ, thì đất phụ (thê tử của thổ ty) là được làm nhiếp chính đấy. Nếu thổ ty không có con trai, con gái cũng có thể kế thừa vị trí thổ ty, còn có thể kén con rể của các thổ ty khác để kế thế địa vị Thổ ty này. Cho nên, Huân Nhi ra vào chính đường, cũng không phải không hợp lễ pháp.

- Con gái của thủ lĩnh Huân Kỳ?

Hoàn Cảnh Dung thầm nhớ trong lòng, lặp lại vài lần, đột nhiên cảm giác có chút quen tai, gã cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra, không khỏi thất thanh nói:
- A! Bản khâm sai nghĩ ra rồi, ở Tây Châu ta có gặp qua lão ta. Huân kỳ chính là Thổ ty Diêu châu các ngươi, sao lão ta không tới gặp bản khâm sai, ngược lại kêu con gái của lão đến chứ?

Văn Hạo do dự, nói:
- Ồ..Bản đốc đã gửi thiệp mời cho Thổ ty Huân Kỳ, chỉ có điều Thổ ty Huân Kỳ cảm không khoẻ, cho nên mới mệnh con trai cả thay ông ta tới yết khâm sai.

Bộ tộc Văn Hạo thực lực không bằng Huân kỳ, nhưng y lại là Đô đốc bản châu, trên danh nghĩa vẫn là quan cao nhất ở Diêu Châu, bình thường khi qua lại với Bạch Man, tất nhiên xảy ra nhiều chuyện bất đồng, cho nên y không cần phải che đậy cho Huân Kỳ trước mặt Hoàng Cảnh Dung, mấy câu nói đó vô cùng không thật, giọng điệu hết sức miễn cưỡng, Hoàng Cảnh Dung đương nhiên nghe là hiểu ra y coi rẻ và vô lễ với Huân Kỳ.

Vốn chỉ dựa vào một chuyện này, Hoàng Cảnh Dung đã không nghĩ buông tha cho Huân Kỳ, hiện giờ gã lai nhăm nhe con gái người ta, thì ý niệm này càng nóng cháy lên rồi.

“Nếu ta biến Huân Kỳ trở thành phản tặc, đến lúc Huân Kỳ vì cầu mạng sống, còn không ngoan ngoãn dâng con gái của hắn sao?”

Hoàng Cảnh Dung càng nghĩ càng thấy hay, không khỏi vuốt râu cười đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.