Đại Ma Vương

Chương 7




Cổ Mặc nhìn mấy người Phương Trọng, nhưng cách quá xa, hắn nhưng cũng không có thời gian giết chết bọn hắn, chỉ đành phất phất tay kết ra một cái Huyền Trọng vực gấp trăm lần ở nguyên tại chỗ, sau đó liền bay về chiếc nhẫn trong tay Tần Phàm.

- Tiểu tử, ta chỉ có thể giúp ngươi vậy thôi, còn lại ngươi phải dựa vào bản thân rồi...

Thanh âm suy yếu của Cổ Mặc từ trong giới chỉ truyền đến:

- Ta đã bày ra một cái Huyền Trọng vực gấp trăm lần, bọn hắn không đuổi kịp ngươi đâu, đi nhanh đi... Xem ra ta lại phải lâm vào ngủ say rồi...

- Lão đầu, ngươi chịu đựng, ta lập tức luyện chế đan khí cho ngươi.

Tần Phàm cảm nhận được sự suy yếu của Cổ Mặc liền vội vàng từ trong giới chỉ xuất ra lò đan, cũng không đến ý đến nguy hiểm muốn luyện chế đan dược cho Cổ Mặc.

- Không, không có tác dụng đâu, Huyền Trọng vực này không cầm cự được bao lâu, hơn nữa ta lần này chính là linh hồn bị hảo tổn nghiêm trọng, đan khí bình thường cũng vô dụng, nếu như ngươi cố tình, vậy giúp ta luyện chế một khỏa dưỡng hồn đan thì ta có lẽ sẽ có cơ hội tỉnh lại...

Cổ Mặc có chút vui mừng, thanh âm suy yếu lần nữa truyền đến:

- Đi, đi nhanh đi...

- Yên tâm, ta nhất định sẽ luyện chế...

Tần Phàm trầm mặc một hồi, mới nhẹ nói nói:

- Sư phụ...

- Ha ha ha... Tốt...

Cổ Mặc nghe được hai chữ cơ hồ nhỏ đến khó có thể nghe kia lại vui vẻ đến nỗi cười to lên, cho đến khi dần dần không còn một tiếng động nào nữa...

- Lão đầu? Lão đầu...

Tần Phàm thử kêu vài tiếng, nhưng cũng không nghe đáp lại, nghĩ đến Cổ Mặc hẳn đã ngủ say.

Có chút thở dài một tiếng, trong lòng Tần Phàm có chút trầm trọng.

Lão đầu cả ngày cười đùa tí tửng, có chút già mà không kính này không chỉ truyền thụ cho hắn kinh nghiệm võ đạo, còn dạy dỗ hắn xử sự thành thục. Trong lòng Tần Phàm kỳ thật đã sớm xem hắn như sư phụ, hắn cũng biết Cổ Mặc muốn nghe mình gọi một tiếng "sư phụ" này lâu rồi, chỉ là một mực vẫn không mở miệng thôi.

Ở bên kia, thiếu gia mặt trắng và Phương Trọng còn muố đuổi theo, nhưng sau khi vừa tiến vào Huyền Trọng vực gấp trăm lần liền trở nên nửa bước khó đi. Tần Phàm lạnh lùng nhìn thoáng qua phía sau, mặc dù rất muốn lập tức quay lại diệt trừ hậu hoạn, nhưng trong Huyền Trọng vực gấp trăm lần kia hắn cũng không cách nào hành động linh hoạt, hơn nữa bản thân hắn cũng bị thương rất nặng, cho nên chỉ đành buông tha cho ý nghĩ này, ngược lại chạy nhanh về phía cửa động kia.

Sau khi tiến vào huyệt động đen kịp kia, phát hiện bên trong có mấy cái giao lộ phân nhanh, không biết là thông đến nơi nào. Nhưng Tần Phàm vì lo lắng bọn người Phương Trọng ở đằng sau đuổi theo, cho nên cũng không có thời gian suy nghĩ, chỉ tùy tiện chọn lấy một đầu bên trái đi vào.

Hào quang Dạ Minh Châu nhàn nhạt phát ra trong thông đạo, vách núi hai bên đều là đá xanh cứng rắn, nhưng hình thành rất khéo, cũng không biết lúc trước người tu kiến lối đi này làm sao làm được! Bất quá hắn sao cũng không nghĩ ra, mấy lối đi này cũng không phải do người tạo mà là do Thủy Nguyên Ma Chủng kia quán thông ra theo bản năng để hấp thu thủy nguyên khí bên ngoài!

- Không còn đường nữa sao?

Cũng không biết một mực đi về trước bao lâu, Tần Phàm đột nhiên phát hiện trước mặt mình đã bị phong bế, không còn đường nào có thể đi, thật sự đã đi vào một đầu tử lộ.

Sắc mặt Tần Phàm trở nên hết sức khó coi, nhưng lúc này muốn trở về đã không còn kịp nữa, rất khó nói bọn Phương Trọng sẽ không trùng hợp đi vào con đường này.

- Ồ?

Lúc này Tần Phàm bỗng nghe được một hồi tiếng nước rất nhỏ từ trên vách núi đá truyền đến, hắn nghiêng tai đi nghe ngóng, phía trước thông đạo này vừa vặn bị phong bế.

- Chẳng lẽ con đường này được tu kiến dưới nước sao?

Tần Phàm thầm nghĩ, vươn tay ra sờ lên vách tường kia, quả nhiên có chút ẩm ướt.

Oanh! nguồn TruyenFull.vn

Tần Phàm thử đánh một quyền tới vách núi, lập tức cả thông đạo đều chấn động, nhưng vẫn không thể đánh ra một khe hở nào cả.

- Nếu còn đánh tiếp như vậy sợ rằng thông đạo này bị sụp đổ cũng chưa đi ra ngoài được.

Tần Phàm không khỏi nhíu mày, cũng không có biện pháp.

Sau đó hắn ngưng thần nghe ngóng phía sau, phát hiện vẫn chưa nghe được tiếng chân bọn Phương Trọng đuổi theo, vì vậy cắn răng một cái, từ trong giới chỉ lấy ra hư ảnh Kỳ Lân vẫn tản ra hào quang thần bí kia, hắn định luyện hóa Ma Chủng ở ngay chỗ này.

- Nếu như có thể luyện hóa xong Ma Chủng trước khi bọn người Phương Trọng đến, như vậy thể phách của ta có thể được đề cao ngoài vài lần! Đủ để ta phục dụng đan dược tăng lên tới cảnh giới Võ sư, đến lúc đó lợi dụng sự trợ giúp của Linh Hàn Quyền Sáo nhất định có thể phá vỡ vách núi này.

Trong nội tâm Tần Phàm trầm tư nói.

Ngồi xếp bằng dưới đất, Tần Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, vứt bỏ tất cả tạp niệm, bão nguyên quy nhất, Ma Chủng có ngoại hình hư ảnh Kỳ Lân kia dưới sự dẫn dắt từ tinh thần của hắn bắt đầu lơ lửng trước mặt.

Sự cường đại của Ma Chủng hắn mới lĩnh hội một lần, chỉ riêng tinh thần ý chí mà Thủy Kỳ Lân lưu lại đã thiếu chút nữa biến hắn thành khôi lỗi, hiện giờ muốn luyện hóa năng lượng ma thân truyền thừa từ Thủy Kỳ Lân này, hắn không thể không cẩn thận thêm vài phần.

Thủy Nguyên Ma Chủng này kỳ thật chính là do Ma Thân của Thủy Kỳ Lân vào thời Thượng Cổ bị diệt, sau đó do một bộ phận năng lượng tinh hoa áp súc mà thành, ẩn chứa thủy hệ nguyên lực vô cùng phong phú. Ma Thân chính là trời sinh, Ma Chủng lại là hậu thiên tạo thành, Ma Chủng sở dĩ được gọi là chủng, chính là vì nó như hạt giống, chỉ cần có sinh mạng thể mới là có thể lần nữa đạt được truyền thừa.

- Bắt đầu luyện hóa.

Nội tâm Tần Phàm khẽ nhúc nhích, sau đó mở to miệng, trực tiếp ném Ma Chủng Thủy Kỳ Lân vào bụng.

- Ah ――

Tuy lực nhẫn nại của Tần Phàm hơn xa thường nhân, nhưng lúc này cũng không khỏi kêu rên một tiếng, là vì khi Ma Chủng kia vừa tiến vào trong cơ thể, lập tức bộc phát ra một loại khí tức cực kỳ bạo ngược, trực tiếp trùng kích tâm thần ý chí Tần Phà,, khiến tinh thần hắn cơ hồ như sụp đổ.

- Đây là lệ khí của Thủy Kỳ Lân, tuy rằng ta đã trấn áp tinh thần ý chí do Thủy Kỳ Lân lưu lại, nhưng lệ khí ngàn vạn năm cũng không dễ dàng biến mất như vậy được, mà đã rót vào trong Ma Chủng, từ lần đầu ta luyện hóa Ma Chủng, lệ khí này đã lập tức ảnh hưởng tới tâm thần ta rồi.

Trong lòng Tần Phàm rất rõ, lập tức lần nữa đã uống một khỏa Băng Linh hoàn, trợ giúp hắn một mực cố gắng giữ tỉnh táo.

Thời gian đã qua nửa khắc đồng hồ, nhưng Tần Phàm vẫn chưa chính thức bắt đầu luyện hóa năng lượng luyện thể bên trong Ma Chủng, chỉ một mực khu trừ lệ khí bên trong Ma Chủng. Nếu không làm vậy, cho dù hắn thuận lợi luyện hóa Ma Chủng, ngay sau chung quy cũng sẽ bị lệ khí của Thủy Kỳ Lân ảnh hưởng, tính cách cũng vì vậy mà thay đổi, trở nên táo bạo, hung tàn. Đây là chuyện hắn không muốn nhìn thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.