Đại Ma Vương

Chương 3




Oanh! Lập tức móng vuốt Thủy Kỳ Lân cực lớn muốn lần nữa chụp lấy, Tần Phàm nào dám đứng im, vội vàng toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ phóng về phía Võ sư thiếu niên kia.

- Lão đầu, Huyền Trọng vực cao nhất!

Tần Phàm một bên chạy, một bên truyền âm nói với Cổ Mặc, trong khoảng thời gian này hắn vẫn tu luyện trong Huyền Trọng vực gấp 10 lần, đã rất thích ứng với nó rồi!

Rống!

Hư ảnh Thủy Kỳ Lân kia kêu to một tiếng, cao cao nhảy lên, sau đó "Oanh" cái lần nữa rơi xuống đất, mắt đất nơi nó rơi xuống bị sụp lún, bắt đầu đứt gãy khắp nơi, vậy mà sụp đổ xuống một khối. Tốc độ của Thủy Kỳ Lân này cũng không nhanh lắm. nhưng lực lượng lại lớn đến kinh người.

Tần Phàm vội vàng triển khai Lưu Tinh Bộ né tránh, nhưng cũng thiếu chút nữa đã bị một cước này dẫm lên người, bị đá văng lên trúng khiến khắp người đau nhức. Mà lại nhìn người nọ của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn lại không may mắn như vậy, hắn bị Huyền Trọng vực gấp 12 lần của Cổ Mặc bao phủ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Thủy Kỳ Lân dẫm một cước xuống dưới đất, sinh tử không biết.

- Cái này...

Tần Phàm có chút không nói gì, không thể tưởng được Võ sư kia của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn vậy mà lại không dùng được, trong nháy mắt đã bị đập bẹp, hiện giờ viện quân lại chưa đến, hắn ngược lại lâm vào cảnh phải chiến đấu một mình rồi.

- Aizz, xem ra chỉ có thể để lão phu chống đỡ nó một chút, ngươi tìm cơ hội thu Ma Chủng lại. Nhớ rõ chú ý mà ta đã nói với ngươi chưa?

Cổ Mặc lúc này bất đắc dĩ nói, sau đó liền thấy thân ảnh của hắn chậm rãi thành hình trong không khí, võ khí trải rộng toàn thân tạo thành một tầng võ giáp, đây chính là trạng thái chiến đấu.

Kỳ thật linh hồn thể tuy rằng không có được thân thể huyết nhục như người, nhưng lại do linh khí cấu thành, cũng thuộc về thật thể, cũng sẽ bị thương tổn. Cũng giống như ngọn lửa kia, chính là do hỏa nguyên lực cấu thành, nhưng nếu bị gió thổi qua sẽ yếu bớt đi một chút, tuy rằng rất nhanh sẽ hồi phục lại, nhưng đó là do có củi tiếp tục cung cấp vào, trên thực tế năng lượng của nó đã bị hao tổn, nếu như gió lớn thêm chút nữa, vậy ngọn lửa này sẽ bị dập tắt. Linh hồn thể cũng có đạo lý như vậy, nếu như bị trùng kích cũng sẽ bị thương, nếu như tổn thương đủ lớn, vậy thì linh hồn rất có thể sẽ tiêu tán.

- Lão đầu, vậy ngươi cẩn thận chút, không nên cậy mạnh.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, sau đó có chút lo lắng nói, dù sao tuy rằng Cổ Mặc đã từng là Võ Thánh, nhưng giờ chỉ mới khôi phục lại thực lực Võ sư thôi, vẫn còn chênh lệch một đoạn với Thủy Kỳ Lân này. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Hắc hắc, dù sao ta cũng chỉ còn cái thân già khọm này!

Cổ Mặc không khỏi có chút ấm lòng, ngược lại lâu như vậy rồi mới nghe Tần Phàm nói lời như thế. Nói xong, hắn đề thân bắn lên, vậy mà thoáng cái đã nhảy lên trên người Thủy Kỳ Lân.

Tần Phàm không khỏi có chút trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói:

- Lão đầu vậy mà mạnh như vậy?

Nhưng đảo mắt hắn liền dở khóc dở cười, nguyên lai lão nhân này chỉ bị Thủy Kỳ Lân dùng sức ném một cái đã ngã lăn quay dưới mặt đất, dù sao hắn cũng không còn là Võ Thánh năm đó nữa a!

- Còn đứng ì ra đó làm gì! Nhanh lên đi!

Lúc này Cổ Mặc có chút chật vật đứng lên khỏi mặt đất, mặt già đỏ lên, lớn tiếng quát với Tần Phàm.

- Tốt!

Tần Phàm không chần chờ nữa, vội vàng triển khai Lưu Tinh Bộ chạy nước rút về chỗ sáng lên ở chính giữa, ở khoảng cách này, hào quang màu xanh nhạt rất là chói mắt, khiến người căn bản không cách nào nhìn gần, cũng không nhìn rõ lắm đó đến cùng là vật gì.

Nhưng ngay khi Tần Phàm vừa vặn chạy đi chừng 10m, liền nghe tiếng gầm giận dữ truyền đến, nhưng nó cũng không để ý đến Cổ Mặc, ngược đuổi về phía Tần Phàm, nó phát hiện nhân loại này đang đến gần nơi nó thủ hộ.

- Súc sinh, trở lại cho ta!

Cổ Mặc lần nữa phi thân lên, lúc này lại trực tiếp nhảy lên đầu Thủy Kỳ Lân, một quyền đánh về phía mắt nó, Thủy Kỳ Lân bị đau, lập tức quơ ra một vuốt, hoàn toàn đập Cổ Mặc xuống mặt đất, sau đó lại muốn đạp tới một cước, bất quá lại bị Cổ Mặc tránh được.

Tần Phàm tuy rằng sau khi nghe thấy tiếng biết rõ Cổ Mặc lại bị lần nữa đánh rớt xuống đất, bất quá hắn cũng không có thời gian quay đầu nhìn xem, bởi vì hắn phải mau chóng lấy được Ma Chủng, như vậy Cổ Mặc ngược lại càng thêm an toàn!

- Súc sinh, đến đuổi theo bản Võ Thánh là được rồi!

Cổ Mặc lần nữa nhảy lên, một quyền đánh tới bụng Thủy Kỳ Lân, cố ý muốn chọc giận Thủy Kỳ Lân để nó đuổi theo hắn.

30m!

20m!

Chỉ còn lại 10m!

Nhìn mục tiêu càng ngày càng gần, Tần Phàm cơ bản không có thời gian đoán chừng tranh đấu đằng sau nữa.

Bành! Cổ Mặc lại một lần nữa bị đập bay, sau đó Thủy Kỳ Lân liều lĩnh chạy vội về phía Tần Phàm, nhảy lên cao cao, nháy mắt sau đó liền muốn đạp lên người Tần Phàm!

- Hắc hắc, Khiên Dẫn Thuật!

Cổ Mặc rất nhanh đứng lên, thần sắc chật vật, khí tức có chút suy yếu, giống như đã bị thương không nhẹ, nhưng lại bỗng sử xuất ra Khiên Dẫn Thuật, đơn giản liền kéo thân thể cực lớn của Thủy Kỳ Lân lại một chút! Vẻn vẹn chỉ thoáng một phát, nhưng vậy cũng đủ rồi!

Năm mét!

Ba mét!

Vươn tay là có thể chạm vào rồi!

Con mắt Tần Phàm sáng rõ, đón lấy hào quang bích lục mãnh liệt, tựa hồ mơ hồ thấy được bên trong hào quang có một hư ảnh thú hồn ngoại hình thập phần tương tự Thủy Kỳ Lân, chỉ lớn chừng nắm tay, nhưng lại tản ra hào quang vô cùng chói mắt.

Phanh!

Thú hồn Thủy Kỳ Lân rất nhanh thoát khỏi Khiên Dẫn Thuật của Cổ Mặc, móng vuốt cực lớn từ trên trời giáng xuống. Tần Phàm bỗng cảm nhận được nguy cơ vô cùng mãnh liệt, thân hình sinh sinh địa lướt ngang qua nửa mét, nơi Thủy Kỳ Lân rơi xuống đại địa toái liệt, đá vụn bay tứ tung, một ít đá vụn đánh lên người hắn tạo thành không ít miệng vết thương, nhưng lại hoàn toàn tránh khỏi một kích trí mạng.

Tuy rằng cảm giác miệng vết thương đang chảy máu, nhưng Tần Phàm hoàn toàn không để ý đến, chỉ phi thân đánh tới hào quang thần bí kia, trong tốc độ ánh sáng, tay của hắn duỗi vào, đụng phải hư ảnh có chút lạnh buốt kia.

Cũng cùng lúc đó, thú hồn Thủy Kỳ Lân liền hóa thành một đạo lục quang, về tới nơi trước kia!

Oanh! Tần Phàm đột nhiên cảm thấy trong đầu nổ tung lên, sau đó một cỗ ý niệm bành trướng mãnh liệt trùng kích tới hắn, nháy mắt sau đó, trong đầu hắn liền vang lên một thanh âm uy nghiêm:

- Phàm nhân, ngươi là muốn kế thừa ý chí của ta sao?

Đồng thời lúc này, một hình ảnh cổ xưa cũng hiển hiện trong ócTần Phàm:

Trên một mảnh chiến trường vô biên, trống trận nổi lên bốn phía, khắp nơi đều là chém giết cùng tàn sát, nhân loại, yêu thú, thần, ma... Đại địa văng tung tóe, núi cao sụp đổ, Giang Hải khô, thây ngang khắp đồng, bạch cốt chồng chất...

Huyết tinh, điên cuồng, bạo ngược, hủy diệt các loại khí tức mặt trái tản khắp chiến trường...

Một Kim Giáp Thần Nhân uy phong lẫm lẫm, tay cầm trường đao, nổi giữa không trung, khinh thường chúng sinh, mỗi một đầu yêu thú đánh giết tới đều bị hắn một đao chém thành hai nửa, không thể địch nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.