Đại Ma Vương Và Huyết Quỷ Mang Số 13

Chương 32: Giết kẻ bạc tình




- Thiên hạ có tư cách gì muốn cho ta dùng hạnh phúc của mình đi trao đổi bình an của bọn hắn, mà ngươi càng không có tư cách này.

- Thần Dạ, ngươi không khỏi quá ích kỷ!

Chúng Thần Chi Thần trầm giọng nói.

- Vậy sao, nhưng ích kỷ như vậy đối với ta chính là hạnh phúc.

- Chưa chắc.

Chúng Thần Chi Thần nói:

- Chỉ sợ tới lúc đó sẽ có vô số oan hồn đến đòi mạng của ngươi!

- Không sao cả, có thể thì cứ tìm tới đi!

Thần Dạ cười nói:

- Không còn gì để nói, ta cáo từ. Đúng rồi, cảnh cáo các ngươi một câu, từ nay về sau ngàn vạn lần đừng đi vào Đại Hoa, nếu không ta sẽ không để ý cho các ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

- Đừng tưởng rằng ta chỉ nói đùa, nếu cuộc sống của ta bị quấy rầy, nói không chừng hiện tại ta sẽ chạy lên thiên ngoại thiên tìm Tà Đế hợp tác, hậu quả như vậy ta nghĩ ngươi sẽ không cách nào thừa nhận!

Nghe vậy sắc mặt Chúng Thần Chi Thần nhất thời tái nhợt, kết giới do hắn bố trí cũng bị Thần Dạ đánh vỡ đưa mọi người rời đi.

- Thần Vương.

Sau một lúc Cửu Anh Vương trầm giọng nói:

- Tiếp theo ngươi muốn làm như thế nào?

Sắc mặt Chúng Thần Chi Thần lúc trắng lúc xanh, nhiều năm qua hắn chưa từng bị người xem thường cùng uy hiếp như vậy.

Trầm mặc hồi lâu sắc mặt hắn dần dần dữ tợn.

- Lão phu tuân theo thiên đạo pháp tắc sinh tồn trên thế gian này, lão phu thừa nhận mình không phải đối thủ của Tà Đế, nhưng Thần Dạ có tư cách gì gọi nhịp với lão phu!

- Cửu Anh Vương, a Đại a Tiểu, bồi lão phu đi ra thế gian một chuyến, thật muốn nhìn xem khi vô số sinh linh hội tụ, Thần Dạ có thể ngoan độc như lời hắn nói hay không.

- Thần Vương đại nhân, khi huynh đệ chúng ta ở trong mộ đã lâu không ra ngoài, thật không biết tộc nhân của chúng ta còn tồn tại hay không, ta thật muốn đi xem một chút.

A Đại nói.

Ánh mắt Chúng Thần Chi Thần chợt lóe, nhìn Cửu Anh Vương hỏi:

- Như vậy còn ngươi?

Cửu Anh Vương cười nói:

- Bổn vương cũng muốn đi dạo thế gian, nhưng khi bổn vương vừa xuất hiện đã cảm ứng được một cỗ chân khí quen thuộc, chắc là người thừa kế của bổn vương đã xuất hiện trên thế gian, bổn vương muốn đi xem thế nào, dù sao đó cũng là truyền thừa duy nhất của bổn vương.

- Như vậy tùy các ngươi, nhưng mà…

Chúng Thần Chi Thần nhìn ba người nói:

- Lão phu biết trong lòng các ngươi oán hận vì lão phu từng mạnh mẽ bức các ngươi mang vào Chúng Thần Chi Mộ, tuy rằng nhiều năm nay đã cho các ngươi đủ chỗ tốt nhưng các ngươi bị mất đi tự do, lão phu không trách các ngươi nhưng phải nhắc nhở các ngươi đừng tưởng rằng đây là cơ hội thoát khỏi tốt nhất, bằng không một bước đi nhầm sẽ suốt đời không được siêu sinh!

Nghe vậy ba người Cửu Anh Vương nhìn nhau cười nói:

- Thần Vương, ngươi cũng biết tính tình của chúng ta rồi, mọi người đều tự bảo trọng đi.

Nói xong hắn dẫn đầu rời khỏi, ba người nhanh chóng biến mất cuối chân trời.

Bắc Vọng sơn lại an tĩnh trở lại.

Nhưng ánh mắt của Chúng Thần Chi Thần không còn vẻ ngoan độc lạnh lẽo vừa rồi, lại tràn đầy tự tin cùng ngạo nghễ.

- Mưu đồ nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc lấy thân thể làm trả giá mới đổi lại hôm nay, làm sao bỏ mặc cho những quân cờ các ngươi có thể nhảy thoát khỏi bàn cờ!

Bên trong Thần gia, Thần lão gia tử, Thần Sư, Tần Mộng đều đang trông mong chờ đợi, khi nhìn thấy nhóm người Thần Dạ bình an trở về, rốt cục đã thả lỏng tâm thần.

Nhưng vẻ mặt Thần Dạ lại mờ mịt, sau khi vào nhà liền quay về phòng mình, hết thảy quanh thân đều giống như bị ngăn cách.

Người của Thần gia vô cùng kinh ngạc.

- Tử Huyên, làm sao vậy?

Thần Sư vội hỏi.

Sự tình quan hệ trọng đại, Tử Huyên không dám giấu diếm, đem toàn bộ mọi chuyện kể lại một lần, sau đó nàng cũng trầm mặc.

- Sao lại như vậy?

Tần Mộng nắm chặt cánh tay Thần Sư, thất thần hỏi.

- Lão gia tử, cha, mẹ, mọi người đừng quá lo lắng, con đi xem Thần Dạ.

Tử Huyên đi thẳng tới phòng Thần Dạ, thần sắc biến thành ngưng trọng.

Hiện tại căn phòng đã bị phong tỏa, Tử Huyên biết trong lòng Thần Dạ đang mâu thuẫn, dù sao quan hệ đến tính mạng quá nhiều sinh linh, Thần Dạ không thể nào yên tĩnh.

Nhưng phong ấn nơi này được bố trí cực kỳ hoàn mỹ.

Đây cũng chính là nói lúc Thần Dạ bố trí kết giới, hắn rất chuyên tâm.

- Chẳng lẽ…

Tử Huyên cả kinh, nàng không chút nghi ngờ hiện tại Thần Dạ khẳng định đã làm xong lựa chọn, mà lựa chọn này là vì mẹ con nàng bỏ quên hết thảy.

- Thần Dạ.

Tử Huyên không dám suy nghĩ nhiều, bước ra một bước, quanh thân hiện ra ba động kỳ dị, giống như kết giới kia không hề tồn tại, bước thẳng vào trong phong ấn.

- Hỗn Độn lực không ngờ thần kỳ như thế.

Bên trong kết giới, Thần Dạ khoanh tay đứng thẳng, nhìn Tử Huyên đi vào, giờ khắc này hắn không nhịn được cảm thán một tiếng, không hổ là lực lượng mà ai cũng ngấp nghé.

- Huynh không nên nghĩ như vậy.

Sau một lát Tử Huyên nhỏ nhẹ nói.

Thần Dạ bất đắc dĩ cười cười, hắn lại quên kết giới của mình có thể ngăn cản được người trong thiên hạ, nhưng không thể cản được Tử Huyên cùng Linh nhi, mà Linh nhi sẽ không tùy ý xông vào, chỉ có Tử Huyên sẽ làm được.

- Không nói chuyện này.

Thần Dạ vẫy tay, cười nói:

- Trước kia sau khi mẹ rời đi, cha không để ý đến ta, chỉ có một mình ta ở nơi này, lúc ấy mỗi ngày chỉ có Tiểu Nha ở cùng ta, cũng không biết hiện tại nha đầu kia thế nào.

- Nếu tiểu nha đầu có thể hoàn toàn luyện hóa thái âm lực, thành tựu của nàng ít nhất không thấp hơn chúng ta bao nhiêu.

Tử Huyên đáp.

- Phải đó.

Thần Dạ gật đầu, nói:

- Ở thời đại này của chúng ta, cao thủ đế cấp, nếu thời gian cho phép có thêm Ngao Thiên tiền bối, Thành tiền bối, tiểu Nha, Phong cô nương, chí ít sẽ có mười lăm người.

- Tử Huyên, đây cũng không phải trùng hợp, đương nhiên là vì sao thì không biết, bởi vì hắn, căn bản không phải là người.

Tử Huyên chợt chỉ lên bầu trời, nói:

- Huynh rốt cục đã hiểu được gì?

Thần Dạ lắc đầu, cười khổ nói:

- Kỳ thật chuyện gì ta cũng không biết.

- Thiên đạo ở trên, nếu hắn lợi dụng pháp tắc bản thân có thể tạo ra được nhiều kỳ tích như thế, như vậy cho dù hắn không thể khống chế Hỗn Độn lực xuất hiện, nhưng theo ta nghĩ đến hắn hẳn có thể khống chế cho phép ai đạt được Hỗn Độn lực nhiều nhất.

- Đã nhiều năm như vậy, dù là Cổ Đế tiền bối cũng chỉ là một quân cờ cách chúng ta gần nhất, có thể nghĩ ra vô số năm trước đã từng xuất hiện bao nhiêu quân cờ.

- Những người này đều không ngoại lệ không được thành công.

Thần Dạ lắc đầu, nói:

- Ta không tin đây bởi vì thiên đạo không nắm chắc được thực lực của Tà Đế cho nên làm ra sai lầm.

Tử Huyên cau mày, nói:

- Ý của huynh là vô luận là thiên đạo, hay là Tà Đế, hoặc là Chúng Thần Chi Thần cũng không ai biết người nào mưu đồ người nào.

Thần Dạ nói:

- Có lẽ Tà Đế muốn chân chính nắm thiên đạo trong tay, mà thiên đạo muốn đối phó chưa chắc chỉ là một mình Tà Đế, về phần Chúng Thần Chi Thần, hắn có thể nghĩ muốn ở giữa đôi bên thủ một cân bằng, do đó đạt được địa vị cao cao tại thượng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.