Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 46




Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

----------------------------------------------------------

Giống như khi đối mặt với tình huống hôm qua, Tổ Kỳ tận lực không phát ra bất kì âm thanh gì, coi chính mình là một người trong suốt.Vì thế cậu cuối đầu chuyên tâm ăn cơm, làm bộ như không phát hiện sự tồn tại của Tiết Ngạn Tĩnh cùng Tôn Phi.

Tối hôm qua Tiết Ngạn Tĩnh còn ở trong phòng ăn cãi nhau, thái độ kiên quyết nói cái gì cũng không chịu ly hôn, không nghĩ tới mới một ngày ngắn ngủi liền thay đổi chủ ý.

Không khó đoán ra, biến hóa của Tiết Ngạn Tĩnh khẳng định có liên quan đến Tôn Phi, chỉ là không biết Tôn Phi đến tột cùng dùng biện pháp gì lại có thể nhanh như vậy liền thuyết phục được Tiết Ngạn Tĩnh.

Tổ Kỳ cho là Ông Ngọc Hương không tiếp thu được việc Tiết Ngạn Tĩnh đột nhiên thay đổi, không nghĩ tới bà so với chính mình tưởng tượng bình tĩnh rất nhiều, phảng phất như chuyện Tiết Ngạn Tĩnh nói chỉ là một cái chuyện râu ria.

Ông Ngọc Hương dường như đã sớm ngờ tới Tiết Ngạn Tĩnh sẽ đáp ứng ly hôn, hơi trợn mắt, bình tĩnh đảo mắt qua Tôn Phi trốn ở phía sau, cuối cùng cố định tầm mắt trên người Tiết Ngạn Tĩnh đang tràn đầy căm giận bất bình.

"Ha ha, ông ngược lại là nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt." Ông Ngọc Hương lạnh lẽo mà cười.

Đừng xem bà lúc thường ôn nhu hòa ái, thời điểm mặt lạnh lại có loại cảm giác ác liệt không thể diễn tả bằng lời, Ông Ngọc Hương cùng Tiết Giác tướng mạo khá là tương tự, mới nhìn có mấy phần dáng dấp kiệt ngạo cao cao tại thượng như Tiết Giác.

Tiết Ngạn Tĩnh tâm lý vốn là đối với Ông Ngọc Hương vừa hận vừa giận, nghe đối phương châm chọc khiêu khích, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng vội vàng hướng từ gáy xọc lên đầu.

"Bà đã muốn ly hôn, tôi liền như ý nguyện của bà, sau này chúng ta đường ai nấy đi, vĩnh viễn không liên hệ." Tiết Ngạn Tĩnh nói xong, quay đầu liếc nhìn Tôn Phi một mực yên lặng nhìn chăm chú vào ông ta.

Ông ta theo bản năng nắm chặt tay Tôn Phi, đồng thời trong lòng phảng phất có một khối đá lớn được hạ xuống.

Tổ Kỳ trầm mặc nhìn Tiết Ngạn Tĩnh cùng Tôn Phi không coi ai ra gì mà mặt mày đưa tình, nhất thời ác tâm trong lồng ngực quay cuồng một hồi, thiếu chút nữa đem cơm phun ra ngoài.

Cậu làm sao không đoán ra được tâm tư hai người kia?

Bất quá là muốn cho Ông Ngọc Hương thấy, cố ý ở trước mặt bà trình diễn một màn ân ái giữa hai người yêu nhau, dường như bọn họ là trải qua thiên tân vạn khổ mới tiến tới với nhau, mà Ông Ngọc Hương chính là ma quỷ trên đường ngăn trở tình yêu của bọn họ.

Loại kịch bản cảm động lòng người này thật thú vị...

Tổ Kỳ nhìn về phía Ông Ngọc Hương, phát hiện Ông Ngọc Hương không nhúc nhích chút nào, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng như có như không, bà một bên khinh vỗ nhẹ Tiết Thiên Vạn trong lồng ngực đang ngủ say, một bên nhàn nhạt nói: "Tôi cũng nghĩ thông suốt."

Tiết Ngạn Tĩnh ngẩn người, theo bản năng trả lời: "Bà nghĩ thông cái gì?"

"Phương thức thỏa thuận ly hôn không thích hợp với chúng ta, chúng ta vẫn là lên tòa án đi."

Lần này Tiết Ngạn Tĩnh triệt để choáng váng, biểu tình có chút vặn vẹo: "Lời này của bà là có ý gì?"

Ông Ngọc Hương cười cười: "Chính là ý tứ trên mặt chữ, tối hôm qua tôi đã cho ông cơ hội ly hôn, ông không nắm chắc được, như vậy thì cũng không thể trách tôi."

"Lên tòa án? Cái gì lên tòa án?" Tiết Ngạn Tĩnh rốt cục nắm lấy trọng điểm trong lời nói của Ông Ngọc Hương.

Rất nhanh, ông ta tỉnh táo lại, sắc mặt tái xanh, ánh mắt khủng bố như muốn ăn tươi nuốt sống Ông Ngọc Hương, "Bà đây là muốn khởi tố ly hôn?"

"Đúng." Ông Ngọc Hương trả lời rất thản nhiên, "Ông trong lúc chúng ta còn quan hệ hôn nhân hợp pháp đi ngoại tình, thậm chí nuôi con riêng, những thứ này toàn bộ giao cho tòa án để phán xét đi."

Tiết Ngạn Tĩnh đột nhiên lấy hơi, giơ tay vung hướng về mâm thức ăn trên mặt bàn, cơm canh trên bàn đều bị hất xuống đất, nước ấm sền sệt văng đầy bàn.

"Hồ đồ!" Tiết Ngạn Tĩnh cả giận chỉ về Ông Ngọc Hương, "Đừng cho là tôi không biết bà và Tiết Giác đang đánh cái ý định quỷ quái gì, các người muốn dùng dư luận đến ép chết tôi đi? Nằm mơ!"

Kỳ thực kiện cáo ly dị cũng sẽ không gây ra nhiều tổn thất kinh tế đối với Tiết Ngạn Tĩnh, thứ ông ta nên lấy đều có thể lấy, tòa án cũng sẽ không bởi vì ông ta ngoại tình mà xử ông ta đi về tay không.

Nhưng một khi tin tức ông ta có tình nhân cùng con riêng vỡ lở ra, ông ta sau này tại Tiết thị sẽ càng ngày càng gian nan, thanh danh sẽ mất hết.

Hiển nhiên Ông Ngọc Hương cùng Tiết Giác chính là nhìn trúng điểm này.

Quá độc ác!

Quá thâm độc rồi!

Trước đây ông ta dĩ nhiên không nhìn ra, vợ cùng con trai mình là người có tâm tư độc ác như vậy.Tiết Ngạn Tĩnh tức giận đến đem thức ăn trên bàn đập loạn một trận, tâm tình ông ta từ từ mất khống chế, lý trí còn sót lại cũng vì Tiết Thiên Vạn bị hù đến gào khóc mà biến mất không còn một mống.

Ông ta hai mắt đỏ như máu, ba chân bốn cẳng thẳng tắp mà hướng về phía Ông Ngọc Hương nhưng đáng tiếc còn chưa tới gần Ông Ngọc Hương, đã cảm giác vai truyền đến một hồi đau đớn.

Vang lên bên tai là tiếng thét thất kinh chói tai của Tôn Phi, Tiết Ngạn Tĩnh thần sắc dữ tợn mà quay đầu, chỉ thấy Trương quản gia nhấc theo một cái dùi cui màu đen đứng ở phía sau ông ta.

Dùi cui có điện, cơ hồ tê dại nửa bên vai Tiết Ngạn Tĩnh.

"Xin lỗi." Trương quản gia mặt không thay đổi đưa ra hai cái lựa chọn, "Các người đi hay tôi gọi cảnh sát?"

Tôn Phi bị dùi cui Trương quản gia trong tay dọa cho phát sợ, sắc mặt trắng bệch đến như tờ giấy, bà ta vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay Tiết Ngạn Tĩnh, dùng thanh âm mang theo nức nở nói: "Tĩnh ca, chúng ta đi thôi, nơi này không tha cho chúng ta, ông không phải nói mang tôi đi đến nơi của đại ca sao?"

Tôn Phi liên thanh khẩn cầu, Tiết Ngạn Tĩnh bị lửa giận choáng váng đầu óc cuối cùng cũng coi như tìm về một chút lý trí, lúc này mới cảm giác được nơi bả vai lan tràn đau đớn cơ hồ đem ông ta nhấn chìm.

Tiết Ngạn Tĩnh biết Trương quản gia có xuất thân quân nhân, bất kể là thân thủ hay là khí lực đều đủ để nghiền ép mình, mà ông ta đương nhiên sẽ không vào lúc này lựa chọn cùng Trương quản gia đối kháng, như vậy chỉ có thể tự mình chuốc lấy cực khổ.

Thấy bọn họ từ đầu đến cuối không có động tĩnh, Trương quản gia nhấc theo dùi cui hướng phía trước áp sát một bước, lạnh lẽo mà mở miệng: "Tiết lão gia."

Kêu một tiếng này ý tứ hàm xúc cảnh báo mười phần.

Cho dù Tiết Ngạn Tĩnh trong lòng có không cam lòng không tình nguyện nhiều đi chăng nữa, nhưng không thể không ở trước mặt Trương quản gia cùng mấy hộ vệ giám sát mà thu thập xong hành lý mang theo Tôn Phi rời đi.

Đón đầy trời mây lửa, bước ra khỏi cửa lớn Tiết gia, Tiết Ngạn Tĩnh quay đầu lại ngắm nhìn phía cửa sắt xa hoa màu đen chạm trổ hoa văn phía sau, nhất thời trong lòng bay lên một luồng tâm tình rất phức tạp khó có thể dùng lời diễn tả được.

Ông ta biết rõ, không quản sau này mình cùng với Tiết Giác quan hệ làm sao, chỉ sợ ông ta cũng sẽ không thể bước vào nơi này được nữa.

Rõ ràng tất cả những thứ này đều là của ông ta cho hai mẹ con kia, nếu như không có ông ta, thì sẽ không có Ông Ngọc Hương ngày hôm nay, lại càng không có Tiết Giác tồn tại...

Tiết Ngạn Tĩnh cảm thấy hận ý phảng phất như nước nóng ở trong lồng ngực sôi trào lên, ông ta cực kỳ hối hận năm đó nhất thời kích động cưới Ông Ngọc Hương, còn có đứa con bất hiếu như Tiết Giác.

Những thứ này đều là đồ vật của ông ta.

Một ngày nào đó, ông ta muốn toàn bộ lấy về.

"Đi thôi." Tiết Ngạn Tĩnh thu lại nham hiểm trong mắt, ôn thanh đối Tôn Phi nơm nớp lo sợ đi theo bên cạnh nói, "Đi tìm đại ca tôi."

Tiết gia, phòng khách.

Tổ Kỳ cùng Ông Ngọc Hương song song ngồi ở trên ghế sa lon, bọn họ thật vất vả đem Tiết Thiên Vạn bị doạ khóc dỗ ngủ, hai người uể oải liền thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Trương quản gia đi tới, thấp giọng nói: "Bọn họ đã đi rồi."

"Đi là tốt rồi, Tiết Ngạn Tĩnh có nhiều bất động sản như vậy, ông ta và Tôn Phi không thiếu nơi ở, nhìn ông ta chắc cũng chẳng bỏ được Tôn Phi." Ông Ngọc Hương châm chọc nói.

Dưới cái nhìn của bà, Tiết Ngạn Tĩnh ích kỷ và ngu xuẩn, chẳng trách Tiết Giác có thể dễ như ăn cháo đem ông ta đá ra khỏi Tiết gia.

Đồng thời Tôn Phi theo ông ta ba mươi năm, ngoại trừ nửa năm qua hưởng thụ được chất lượng sinh hoạt tốt, cái gì đều không được, Tiết Ngạn Tĩnh càng không thể đem nhà xe cùng cổ phần trên danh nghĩa của mình chuyển cho Tôn Phi.

Ông Ngọc Hương lắc lắc đầu, ngược lại đối Trương quản gia dặn dò: "Ông chú ý hướng đi của ông ta, nếu như ông ta thật sự đi tìm đại ca mình, liền đem chuyện này báo cho Tiểu Giác."

"Vâng." Trương quản gia đáp.

Do có Tiết Giác ở sau lưng chống đỡ, quyết tâm muốn ly hôn của Ông Ngọc Hương phi thường kiên định, lúc này gọi điện thoại cho Tiết Giác an bài luật sư, chuẩn bị lập chứng cứ ngoại tình của Tiết Ngạn Tĩnh để khởi tố ly hôn.

Ông Ngọc Hương có rất nhiều chuyện phải bận rộn, Tổ Kỳ không đành lòng quấy rối, liền ôm Tiết Thiên Vạn trở về phòng nghỉ ngơi.

Tiết Thiên Vạn lúc tỉnh lại phi thường làm ầm ĩ, cũng không biết điểm ấy di truyền từ ai, chỉ cần nó mở mắt ra, liền nhất định muốn người ôm, không ôm liền phát ra tiếng a a a a kháng nghị.

Tổ Kỳ ôm hơn một giờ cũng không thể thành công đem Tiết Thiên Vạn dỗ ngủ, hai cái tay lại đau nhức đến như không còn cảm giác.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui thẳng thắn đem Tiết Thiên Vạn phóng tới giường trẻ em, sau đó nằm nhoài trên thành giường một bên xem kịch bản một bên nhẹ giọng dụ dỗ tiểu tử, nào có biết Tiết Thiên Vạn căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, trương lên miệng liền bắt đầu khóc.

Tổ Kỳ bất đắc dĩ, luống cuống tay chân ném kịch bản ôm lấy Tiết Thiên Vạn, tiểu tử lập tức không khóc, mở to đôi mắt lấp lánh như thủy tinh, nhìn chằm chằm Tổ Kỳ vui vẻ a a a, còn duỗi ra ngón tay nhỏ đâm đâm hai má Tổ Kỳ.

"Tiểu tử thúi." Tổ Kỳ khắp khuôn mặt là ý tứ ghét bỏ, nhưng trong mắt hiện ra ánh sáng ôn nhu, cậu tiến lên trước trên gương mặt nhóc con hôn một cái.

"Ha ha ha a..." Tiết Thiên Vạn mừng rỡ như cái đồ ngốc.

Tổ Kỳ ôm Tiết Thiên Vạn lên giường, để nhóc con nằm ở bên cạnh cậu, lần này Tiết Thiên Vạn cuối cùng cũng coi như yên tĩnh, không đầy một lúc nhắm mắt lại ngủ mất, tay nhỏ còn nắm thật chặt ngón tay trỏ của Tổ Kỳ không tha.

Tổ Kỳ cầm lấy dụng cụ điều khiển từ xa đem nhiệt độ trong phòng nâng cao, vốn là muốn xem kịch bản một chút, bất đắc dĩ kịch bản bị cậu vứt ở trên khay trà, mà cậu lại bị Tiết Thiên Vạn nắm lấy ngón tay không đi được, trong lúc rảnh rỗi không thể làm gì khác hơn là đem từ điển đặt ở đầu giường ra lật xem.

Trải qua lần Tổ Kỳ kháng nghị kia, đại danh của Tiết Thiên Vạn vẫn luôn chưa có xác định, Tiết Giác cùng Ông Ngọc Hương đều đem quyền lợi giao cho Tổ Kỳ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là muốn lấy được cái tên có thâm ý đồng thời êm tai.

Xem ra "Thiên Vạn" danh tự này ở trong lòng bọn họ để lại không ít bóng đen...

Tổ Kỳ liên tục lật mấy chục trang, đều không tìm được văn tự hay, ngược lại là cơn buồn ngủ như một làn sóng tiếp một làn sóng vọt tới.

Cậu ngáp một cái, thả xuống tự điển, đem đầu gối ở trên cánh tay, không lâu lắm liền ngủ say.

Tựa hồ qua rất lâu, Tổ Kỳ mơ hồ nghe thấy một trận tiếng bước chân nhẹ.

Cậu buồn ngủ mông lung mà nửa mở mắt ra, liền nhìn thấy Tiết Giác cởi áo khoác âu phục ném tới trên ghế salông, sau đó rón rén đi tới đem Tiết Thiên Vạn ngủ say ôm trở về giường trẻ em.

Ngay sau đó, Tiết Giác đi buồng tắm tắm rửa sạch sẽ, khi hắn đi ra, đã đổi lại áo ngủ sạch sẽ thư thích.

Tiết Giác tắt đèn, động tác chầm chậm ở bên người Tổ Kỳ nằm xuống.

Kỳ thực Tổ Kỳ trong đáy lòng không muốn cùng Tiết Giác ngủ ở trên cùng một cái giường, hơn nữa sáng sớm hôm nay sau khi phát sinh sự việc lúng túng kia, cậu đối với chuyện cùng giường cùng gối này càng bài xích.

Nhưng mà cậu quá buồn ngủ, khí lực động hai đầu ngón tay đều không có, mấy lời ở trong miệng lăn một vòng, lại bị cậu yên lặng nuốt trở vào.

Tính toán một chút.

Vẫn là ngủ.

Một lần dẫm vào vết xe đỗ, tối hôm nay Tổ Kỳ đặc biệt cẩn thận, dù cho đang ngủ cũng ở trong tiềm thức ám chỉ chính mình —— ngàn vạn lần phải chú ý tư thế ngủ! Ngàn vạn lần tuyệt đối không nên tới gần Tiết Giác!

Đáng tiếc hiện thực không như mong muốn.

Sáng ngày thứ hai, Tổ Kỳ mở mắt ra, đập vào mắt hình ảnh chính là cái thứ nhất chính là chút râu hơi nhú ra trên cầm của Tiết Giác, tầm mắt chậm rãi dời xuống, là cái cổ trơn bóng, hầu kết theo hô hấp khẽ nhúc nhích, thậm chí có một tia gợi cảm.

Tổ Kỳ cứng ngắc nửa ngày, sau đó tuyệt vọng phát hiện, cậu lúc ngủ không cẩn thận lại lăn tiến vào trong lồng ngực Tiết Giác.

"..."

Không thể phủ nhận, ôm Tiết Giác rất là ấm a, như cái lò sưởi lớn vậy, khó trách cậu ở trong mộng mà vô thức chen vào lồng ngực của hắn.

Tổ Kỳ cảm thấy được cậu cần phải thừa dịp trước khi Tiết Giác tỉnh lại mở ra khoảng cách giữa hai người, vì vậy cẩn thận từng li từng tí một lui về phía sau mấy phần, giương mắt nhìn lên, nhất thời toàn bộ tầm mắt đều bị sống mũi thẳng tấp cùng chiếc cằm mang đường nét cương nghị củaTiết Giác chiếm cứ.

Cho dù từ góc chết của cậu nhìn lên, Tiết Giác vẫn cứ soái đến không gì tả nổi.

Nếu như cặp mắt kia không có mở ra thì lại hoàn mỹ hơn nhiều rồi...

Tiết Giác mâu sắc rất sâu, mí mắt hơi rủ xuống, khi hắn không nói một lời nhìn chăm chú Tổ Kỳ, Tổ Kỳ luôn có loại cảm giác bị đối phương nhìn thấu, còn kèm theo một chút chút chột dạ.

Có lẽ cậu cần phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra chào hỏi, sau đó mặt dày từ trên người Tiết Giác bò xuống, Tổ Kỳ tâm lý xấu hổ vô cùng nghĩ.

Cậu cảm thấy kế hoạch này hoàn toàn hợp lý, chỉ là còn chưa kịp thực thi, liền thình lình nhìn thấy Tiết Giác im lặng không lên tiếng nhắm hai mắt lại, con mẹ nó giả bộ ngủ, dường như vừa nãy căn bản không có tỉnh lại.

Tổ Kỳ: "..."

Kỹ năng diễn xuất cũng quá vụng về đi!

Huống hồ tôi cũng không phải người mù.

Tâm lý phun tào một trận nhưng mà Tổ Kỳ vẫn là vô cùng cảm kích Tiết Giác nguyện ý cho cậu một bậc thang.

Vì thế cậu vội vàng từ trong lồng ngực Tiết Giác lăn ra, đem mình bao phủ ở một bên khác trong chăn, không nhúc nhích bắt đầu làm đà điểu.

Không bao lâu, Tiết Giác vươn mình xuống giường, rửa mặt mặc quần áo xong, liền ôm lấy Tiết Thiên Vạn còn đang trong giấc mộng đi ra khỏi phòng ngủ.

Hôm nay Tiết Giác hiếm thấy không rời đi sớm, cùng Tổ Kỳ và Ông Ngọc Hương đồng thời ăn bữa sáng.

Ông Ngọc Hương nhẹ như mây gió đem chuyện phát sinh ngày hôm qua hướng Tiết Giác giảng giải một lần, Tiết Giác nghe xong phản ứng không lớn, dặn Ông Ngọc Hương có chuyện gì trực tiếp liên hệ hắn để hắn sớm an bài luật sư.

"Được." Ông Ngọc Hương gật gật đầu, rất nhanh nhớ tới cái gì, liền đầy mặt lo lắng nói, "Ông ta hình như thật sự đi tìm đại bá của con."

Tiết Giác trấn an mà cười cười: "Mẹ yên tâm, con đã chào hỏi nhị bá, ít nhất cũng sẽ không có không chuẩn bị."

Ông Ngọc Hương muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cái gì đều không nói.

Tổ Kỳ hoàn toàn nghe không hiểu nội dung đối thoại của Tiết Giác cùng Ông Ngọc Hương, thẳng thắn không gia nhập cùng bọn họ, bản thân ngồi ở bên cạnh vừa ăn cơm vừa xem kịch bản.

Thời gian rất nhanh đến trưa, sau khi ăn cơm trưa, Tổ Kỳ đem Tiết Thiên Vạn giao cho Ông Ngọc Hương nói cậu muốn đi ra ngoài thử vai, phỏng chừng rất muộn mới có thể trở về.

Ông Ngọc Hương đã sớm biết việc Tổ Kỳ đi thử vai, lúc này cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ căn dặn Tổ Kỳ đi đường chú ý an toàn, còn kêu Tổ Kỳ mang theo Tiểu Nhã.

Tổ Kỳ vội vã khước từ.

Trước khi xuất phát, Tổ Kỳ gọi điện thoại cho Hằng Cảnh Thần.

Hằng Cảnh Thần làm người giắt mối trung gian, vốn là có thể không lộ diện, thế nhưng hắn lo lắng Tổ Kỳ không quen, vẫn là quyết định tự mình đem Tổ Kỳ đưa đến hiện trường, thuận tiện cùng đạo diễn bắt chuyện.

Tuy rằng nguyên chủ bị tác giả viết nhân phẩm không ra sao, thế nhưng cậu ta có thể có bằng hữu như Hằng Cảnh Thần, đúng là may mắn.

Buổi sáng, Hằng Cảnh Thần ở trong căn nhà trong tiểu khu xa hoa quay phim, tiếp đến Tổ Kỳ điện thoại, Hằng Cảnh Thần hướng đạo diễn nói một tiếng, liền để tài xế lái xe cùng đi tiếp Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ ở bên ngoài biệt thự chờ đợi, cậu cầm điện thoại di động lên lật ra danh bạ, sau đó dừng lại ở cái tên Chu Diên.

Suy nghĩ chốc lát cậu bấm gọi.

Xuyên đến thế giới này hơn ba tháng, Tổ Kỳ vẫn là lần đầu tiên chủ động liên hệ người đại diện của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.