Đại Kỳ Biến

Chương 50: Rắc Rối




Hai người rẽ ngang rẽ dọc một hồi, rốt cục đi tới một nơi bị bùn đất vùi lấp gần như hoàn toàn, từ mắt đất lên đến đỉnh cũng chỉ cao bằng hai người. Nếu không phải là tiến vào từ cửa chính, đi ngang qua không ít chỗ của Bàn Cổ điện thì ai cũng cho rằng nơi này chỉ là một địa động bình thường thôi.

“Chính là nơi này!” Vương Dạ nhìn bốn phía, giống như rất quen thuộc với nơi này vậy. Hắn nheo mắt lại trầm mặc một hồi, thoạt nhìn rất giống như dùng thần thức xem xét cái gì đó trong đầu.

Kim Phi Dao đi đến thạch bích, lấy tay sờ sờ, cảm thấy lát nữa hẳn là hắn sẽ bảo nàng đào đất. Tuy nhiên, nhiệm vụ dễ dàng như vậy không nhất định phải bắt nàng đi làm, ai làm mà chả như nhau.

Một lát sau, Vương Dạ mở to mắt, vẫy tay gọi Kim Phi Dao tới: “Ngươi lùi ra chỗ lối vào đi.”

“Uhm.” Không cần xung phong thật là một việc đáng vui vẻ, Kim Phi Dao nhanh nhẹn lùi ra sau. Huyệt động này ở phía sau hoa viên đầy ao của Bàn Cổ điện, hiện tại trong ao đã không còn nước, chỉ là một đống bùn đất. Nàng đứng trên thềm đá nhìn Bàn Cổ điện yên tĩnh, tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Mà bên trong, Vương Dạ đợi Kim Phi Dao đi ra ngoài liền đi tới phía trước vài bước, triển khai song chưởng, bắt đầu niệm pháp quyết. Toàn thân hắn phát ra bạch quang chói mắt, chung quanh xuất hiện rất nhiều kim phấn, kim phấn bắt đầu xoay tròn như bị gió cuốn, tụ tập lại với nhau rồi bay đi bốn phía.

Những nơi kim phấn đi qua, đất đá biến thành hư vô, sạch sẽ lưu loát hơn Phong Quyển thuật dùng để cuốn lá vàng nhiều. Kim Phi Dao đứng trên thềm đá, thấy đất đá bốn phía biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả bùn trong ao cũng không còn, bốn phía giống như bị chó liếm qua, lòe lòe tỏa sáng dưới ánh sáng Dạ Quang thạch.

Pháp thuật này thật quá tốt! Kim Phi Dao sửng sốt, dùng để dọn dẹp thật là đại sát khí nha. Không biết Vương Dạ có chịu dạy không, nàng thật sự quá ít pháp thuật, hình như ngoài Thiên Địa Tịch Diệt quyết ra thì những pháp thuật khác đều là thứ không đáng giá tiền, hẳn là phải học thêm chút pháp thuật hộ thân thôi.

Mà trước mặt Vương Dạ, sau khi đất đá hóa thành hư vô, một cánh cửa cao bằng mười người màu vàng khắc hoa văn xuất hiện trước mắt. Hắn thu hồi pháp thuật, ngẩng đầu nhìn cánh cửa kim bích huy hoàng này.

Kim Phi Dao nhìn đại môn, cơ hồ sắp chảy nước miếng: “Kim Đồng Thần thiết!” cánh cửa trước mắt được luyện chế hoàn toàn từ kim đồng thần thiết trân quý, thứ này nàng đã được Địa tộc ở Trọng Thổ Linh giới đưa cho mấy khối, cơ hồ là đào toàn bộ ra cũng chỉ có hai, ba khối bằng nắm tay.

Thứ này phi thường chắc chắn, tu sĩ bình thường có thể dùng để tăng phẩm giai cho pháp bảo, vậy mà trong điện Bàn Cổ lại dùng để làm cửa… Quá xa xỉ, đám nam nhân phá sản này!

Kim Phi Dao tức giận bất bình mắng thầm, nghĩ xem làm sao có thể làm cho Vương Dạ không chú ý đến thứ này để mình còn mang cửa đi. Lại phát hiện Vương Dạ căn bản không có hứng thú với cánh cửa, ngay cả Kim Đồng thần thiết cũng không đặt trong mắt, phía sau đại môn này rốt cục có thứ gì có thể hấp dẫn hắn?

Chẳng lẽ phân thần Nữ Oa ở bên trong?

“Ta sẽ mở cửa.” Vương Dạ đi đến trước cửa, cẩn thận nhìn hoa văn trên đó, hoa văn kia hỗn độn không trật tự, thật không nhìn ra là điêu cái gì. Hắn nhìn hoa văn chằm chằm, trầm tư một lúc lâu, đột nhiên nâng tay, hư không sờ lên đại môn. Dưới linh lực của hắn, hoa văn trên cửa bắt đầu di động.

Từng mảng hoa văn chậm rãi di động, chạy khắp đại môn, đến lúc một khối hoa văn cuối cùng hợp lại thì trên đại môn xuất hiện một phù văn phức tạp, toàn bộ phù văn hợp lại hoàn thành xong còn bắn ra quang mang màu vàng, đại môn chậm rãi mở ra.

Bên trong sẽ có cái gì? Kim Phi Dao chà xát hai tay, đi theo sau Vương Dạ tiến vào, cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Mặt ngoài Bàn Cổ điện tuy đã bị hủy loạn thất bát tao nhưng bên trong đại môn thì lại hoàn hảo không tổn hao gì, mặt đất linh thạch lòe lòe tỏa sáng, bên trong sáu cái ao với sáu hình dạng tràn đầy nước, ngay cả rong rêu trong ao cũng vẫn sinh trưởng tốt như trước. Trên đầu một mảnh màu vàng giống như ánh mặt trời chiếu cho bên trong sáng như ban ngày.

Những con đường nhỏ lát linh thạch xen kẽ trong mặt cỏ, mặt cỏ vây quanh hồ nước, nơi này là một tiểu hoa viên tinh xảo. Bên trong khu vườn có bốn cây trà, hoa trà trắng noãn đang nở rộ, sinh cơ bừng bừng. Càng kỳ lạ hơn là trong không trung có vài thứ gì đó mang quang mang màu vàng, giống như bươm bướm hay chim chóc đang bay tới bay lui.

“Tiền bối, chúng ta phải đi lấy cái gì?” Kim Phi Dao nhìn chung quanh, suy nghĩ xem Vương Dạ muốn mang đi cái gì. Thoạt nhìn không có thứ gì khác nha, chẳng lẽ là bốn cây trà này? Vì uống chút trà mà chạy tới đây, cũng quá nhàn rồi, còn không bằng lấy đi đại môn và tất cả linh thạch ở đây.

Vương Dạ chỉ vào giữa vườn nói: “Trong giếng kia có một giọt Thiên Tinh, ngươi biến thân rồi đi lấy nó ra, ta sẽ cho ngươi thù lao lớn.”

“Bên trong không có ma thú đó chứ?” lúc này Kim Phi Dao mới chú ý tới chính giữa vườn có một cái giếng nho nhỏ, mà sáu cái ao kia là được xây dựng vây quanh nó. Tuy nhiên, thứ như giếng nước này nhìn qua đã cảm thấy không an toàn, bên trong tối như mực, ai biết sẽ có thứ gì thoát ra từ bên trong hay không.

“Hẳn là không có. Tuy nhiên, để đi vẫn phải tiêu phí một ít khí lực, chỉ cần biến thân liền không có quá nhiều nguy hiểm.” Vương Dạ nói.

Kim Phi Dao cảm thấy cái này quá có vấn đề. Có nhiều người như vậy vì sao lại muốn nàng biến thân đi lấy đồ? Bàn Cổ cũng không phải Thao Thiết biến, giếng nước này còn có thể nhận sao? Vì thế, nàng hoài nghi hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì lúc trước coi vườn này là một con Thao Thiết, ngươi hóa thân xong sẽ càng giống, hẳn là dễ hơn người khác.” Vương Dạ gải thích.

“Nghĩa là ngoài ta ra tạm thời không có ai khác có thể giúp ngươi lấy Thiên Tinh ra?” hai mắt Kim Phi Dao sáng long lanh nhìn hắn, lập tức muốn lên giá.

Vương Dạ liếc nhìn nàng một cái, “Công phu sư tử ngoạm là không tốt, ta đáp ứng cho ngươi thứ tốt không thể tưởng được cho nên ngươi chỉ để ý đi lấy là được.”

“Sẽ không là mạng của ta đó chứ!” Kim Phi Dao xoa xoa mũi nói, thực sợ đến lúc đó Vương Dạ sẽ nói một câu, ta không giết ngươi đã là thù lao lớn nhất rồi. Loại sự tình này đã có rất nhiều tu sĩ trải qua, rất dễ gặp phải kết cục này.

“Ta là loại người ti bỉ đó sao?” Vương Dạ có chút nổi giận, nói như vậy không phải là nhục nhã hắn sao? Mấy ngủ mấy trăm năm mà người trên đời đã quên mất danh dự của hắn rồi!

Thấy hắn nổi giận, Kim Phi Dao mới ngậm miệng. Nàng dùng Tan thuật dè dặt cẩn trọng đi trên con đường linh thạch, từng bước bước tới chỗ giếng nước. Thoạt nhìn thật là vô hại nha, không phát hiện ra thứ gì kỳ quái, Vương Dạ này quá mức cẩn thận rồi.

Ý nghĩ vừa mới hiện ra trong đầu, một đường kim quang mềm nhẹ bay tới bên cạnh, như sương như khói xẹt qua tầm tay nàng. Chỉ nghe xì một tiếng, trên tay Kim Phi Dao đã xuất hiện một vết thương, kim quang như khói nhẹ kia lại cắt đứt tay nàng.

Kim Phi Dao lập tức dừng lại, lúc này mới phát hiện tất cả kim quang đều trôi nổi chung quanh mình, tuy không chủ động công kích nhưng lại tập trung hết trên con đường linh thạch. Nếu muốn đi tới giếng nước sẽ phải xuyên qua những kim quang này. Nhưng kim quang quá nhiều, giống như sương khói chiếm cứ hơn nửa mặt đường, lúc hành tẩu phải hết sức cẩn thận mới được.

“Ta giúp ngươi dẫn kim quang rời đi, ngươi mau đi đến bên giếng nước, dùng yêu lực chụp vào giếng, Thiên Tinh sẽ nhảy ra. Sau đó, ngươi dùng yêu khí của Thao Thiết bao lấy nó rồi mau chạy về, nhớ rõ, nhất định phải dùng yêu khí mà không được dùng linh lực. Nếu dùng linh lực thì hai chúng ta sẽ phải chờ chết ở trong này.” Vương Dạ nhắc nhở.

“Nghe thì hình như rất nguy hiểm nha. Ta hiểu rồi, chỉ có thể dùng yêu khí.” Kim Phi Dao hít sâu một hơi, chờ Vương Dạ dẫn dắt kim quang rời đi.

Vương Dạ cũng không cần dùng cách gì, chỉ đi về phía trước hai bước, đạp chân lên đường linh thạch. Ngay lúc hắn dẫm lên đường linh thạch, bên trong hoa viên liền nổi lên một trận gió xoáy, tất cả kim quang liền bay qua chỗ hắn. Vương Dạ mở linh quang che phủ ra, sau đó đặt hai tay trước ngực, bắt đầu kết pháp quyết.

Kim Phi Dao cảm thấy động tác của hắn nhìn quen quen, tựa hồ rất giống động tác của Bố Dao lúc lấy Nữ Oa lệ, không phải là Vương Dạ cũng có một giọt Nữ Oa lệ đó chứ? Hiện tại kim quang đều bay qua chỗ hắn, trên đường linh thạch không còn nhiều kim quang, Kim Phi Dao không dám trì hoãn, mau chóng chạy đến chỗ giếng nước.

Nhào vào bên cạnh giếng, nàng nhìn vào trong, chỉ dưới thành giếng một chưởng là có nước, lại không nhìn thấy đáy, chỉ là một mảnh màu lam khiến cho người ta sợ hãi, nhìn màu sắc kia là biết không phải thứ tốt gì.

Không kịp nghĩ nhiều, nàng nâng tay lên đánh vào màn nước màu lam. Yêu khí đánh vào nước, lập tức từ bên trong có một giọt nước trong suốt nhảy lên. Nhảy ra từ mặt nước màu lam, đây hẳn là Thiên Tinh rồi, Kim Phi Dao dùng yêu khí bao quanh nó, xoay người định chạy về.

Mà ở cuối đường, Vương Dạ đã kết xong pháp quyết, trong tay hắn mọc ra một gốc cây, thân đen hoa đỏ. Bộ dáng bông hoa giống y như của Bố Dao nhưng là màu đỏ, đỏ như máu tươi. Lúc này kim quang đã tụ tập lại với nhau, hợp thành một người khổng lồ cao lớn, đang điên cuồng công kích tới linh quang che phủ của Vương Dạ.

Hiện tại tu vi của Vương Dạ còn chưa khôi phục, muốn chống cự công kích của người khổng lồ kim quang là phi thường khó khăn, sắc mặt hắn trắng bệch, cắn chặt răng lại, thậm chí còn có cả máu chảy ra từ khóe miệng. Đúng lúc này, linh quang che phủ không chịu nổi công kích của người khổng lồ mà nổ tung, cả người hắn lộ ra, vô cùng nguy hiểm.

Thời khắc nguy hiểm, đóa hoa huyết sắc kia chảy ra một giọt thủy châu đỏ tươi, thủy châu hạ xuống, cảnh sắc chung quanh liền thay đổi.

Kim Phi Dao đã một lần nhìn thấy ảo giác của Nữ Oa lệ cho nên cũng không kinh hoảng với chuyện này, nhưng cảnh tượng nhìn thấy lại hoàn toàn khác biệt. Đầy trời huyết vũ không ngừng hạ xuống, dưới chân biến thành biển máu, huyết lãng cao mấy trượng không ngừng đánh lên người. Mà bên trong biển máu còn tràn đầy những cánh tay, cẳng chân bị cụt, giống như địa ngục nhân gian, vô cùng thê thảm.

“Đại địa chi mẫu… cũng huyết tinh như vậy sao?” Kim Phi Dao ngẩng đầu, đón huyết vũ rơi xuống mặt, nhìn lên bầu trời. Nơi đó cuộc thần chiến vẫn đang tiếp tục, huyết vũ và những mảnh chân tay cụt đều rơi từ trên trời xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.