Đại Kiếm Sư

Chương 2




Editor: Hương Cỏ

Trước chuyện này Tiêu Kỳ cũng đã nói có đối sách, về sau do Vệ Quốc công ra tay cản đường nên dòng chính Tô gia cũng chưa có thêm hành động gì. Nhưng bây giờ Quý phi cho lan truyền tin tức từ trong cung. Nếu chờ đến lúc thời cơ chín muồi, lại tung tin từ trong cung ra, tốt nhất là khiến mình phạm sai lầm, không phải chính mình cũng khó lòng giãi bày sao?

Thì ra lúc trước nàng ta cố gắng nhẫn nhịn là đang chờ đợi thời cơ. Nàng biết ngay mà, dòng chính Tô gia và Tào Quốc công làm sao lại chịu thiệt đơn giản như vậy.

Tự Cẩm nghĩ tới đây, không khỏi liền mong Tiêu Kỳ tới chỗ mình sớm một chút. Cũng do hôm nay mình đen đủi. Bình thường hắn vẫn luôn tới sớm. Vậy mà hai hôm nay không thấy tới, nàng đang rất ngóng trông hắn tới. Mắt thấy sắc trời đã tối, Tự Cẩm bèn sai Trần Đức An đi Sùng Minh Điện hỏi thăm một chút.

Kết quả chờ đến sau khi Trần Đức An trở về mới biết được, Tiêu Kỳ bị quý phi mời đi.

Tự Cẩm tức đến nỗi ngực thở phập phồng, hóa ra là muốn cáo trạng trước sao?

Quý phi ra tay quả thực là nhuần nhuyễn ngoan tuyệt. Nét mặt Tự Cẩm sầm xuống. Mặc dù nàng tự nhận là khoảng thời gian này ở chung với Tiêu Kỳ khá tốt đẹp nhưng cũng không thể bảo đảm Tiêu Kỳ không nghe lời quý phi nói, cho là mình làm sai. Giờ khắc này, ngồi trong phòng, đúng thật là có cảm giác như đứng đống lửa, ngồi đống than.

Tiêu Kỳ đi Trường Nhạc Cung, mình cũng không thể tới Trường Nhạc Cung cướp người. Nhưng cứ ngồi chờ đợi vô ích thế này cũng rất dày vò con người ta.

Tự Cẩm dựa vào trên gối, trong lòng cười khổ một tiếng. Thủ đoạn của Quý phi thủ đoạn quả nhiên là không tệ. Bố trí chu đáo trước sau thế này, mình vô tình rơi vào thế hạ phong. Người ta còn đi trước một bước cáo trạng với Tiêu Kỳ. Tự Cẩm mới phát hiện, ở trong hậu cung này quả nhiên thời thời khắc khắc không thể buông lỏng. Nàng chỉ sơ sẩy có một phút mà bị Quý phi chiếm tiên cơ.

Chuyện này cũng không thể nói là nghiêm trọng gì, nhưng qua miệng người khác thì chắc chắn không thể đơn giản như vậy được.

Trường Nhạc Cung.

Ngọc Quý Tần nước mắt ngắn dài cầm khăn nghẹn ngào, dưới ánh đèn kia, đôi mắt đỏ bừng long lanh nước tràn đầy ủy khuất và dịu dàng, làm gì còn chút sắc bén như lúc ban ngày nữa, "Thần thiếp cũng không có ý gì hết nhưng Hi Dung Hoa kia ỷ vào mình có thai, không chỉ mạo phạm thần thiếp mà còn ăn nói ngông cuồng. Trước mặt nhiều người như vậy, sau này thần thiếp làm sao có mặt mũi gặp người khác chứ?"

Quý phi khẽ thở dài một cái, nhìn Tiêu Kỳ nhíu chặt lông mày, ôn nhu nói: "Vốn thần thiếp không nghĩ quản chuyện này. Nhưng buổi chiều lúc đưa Ngọc Trân đi dạo trong vườn, liền nhìn thấy Ngọc Quý Tần một mình ngồi trong đình khóc nên nhiều chuyện hỏi thăm. Lẽ ra trong cung đã có Hoàng hậu nương nương lo liệu cung vụ, nhưng thần thiếp thân là quý phi gặp chuyển như thế này cũng không thể ngồi yên không để ý tới. Do đó mới mời Hoàng thượng đến." Nói đến đây dừng một chút, lại than một tiếng, "Tính cách Ngọc Quý Tần muội muội xưa nay rất kiên cường, đây là lần đầu tiên thần thiếp thấy nàng khóc lóc thương tâm đến thế."

Ngọc Quý Tần nghe vậy càng thêm nức nở nghẹn ngào, "Thần thiếp chỉ nghĩ rốt cục chúng ta đều là tỷ muội cùng hầu hạ Hoàngthượng. Mấy ngày trước nghe chuyện đại cung nhân của Hi Uyển Nghi khiển trách Tô tú nữ mới định khuyên răn vài lời. Ai biết Hi Uyển Nghi lại chửi bới thần thiếp, nói cái gì mà để cho nhà thần thiếp gặp chuyện như vậy rồi dĩ hòa vi quý. Thần thiếp chỉ có lòng tốt khuyên nhủ, ai biết ngược lại bị người ta trách cứ, còn kéo thần thiếp vào chuyện Hình bộ này nọ. Thần thiếp cảm thấy rất oan ức."

Quý phi vẻ mặt khó xử nhìn Ngọc Quý Tần, "Quý tần muội muội cũng đừng quá đau lòng. Dù sao Hi Dung Hoa muội muội còn trẻ tuổi, có lẽ hơi xúc động thôi chứ cũng không ác ý."

"Quý phi nương nương quá hiền từ, thấy ai cũng cho là người tốt. Mấy ngày trước Hi Dung Hoa kia còn tố cáo thần thiếp với Hoàng hậu nương nương, khiến Hoàng hậu nương nương chán ghét thần thiếp. Thần thiếp đâu có trêu chọc gì nàng ta mà không buông tha cho thần thiếp chứ." Ngọc Quý Tần khóc càng thêm nức nở. Nhớ tới hai năm nay Hoàng thượng không liếc mắt nhìn đến nàng ta thì càng thêm oán hận Hi Dung Hoa.

"Hoàng hậu nương nương phụ trách quản lý lục cung sự vụ, xưa nay là người rất công bằng. Có lẽ bên trong có gì đó hiểu lầm, nói rõ thì được thôi." Quý phi nói trấn an Ngọc Quý Tần.

Hiểu lầm? Ai khiêu khích hiểu lầm? Quý phi không chỉ mặt gọi tên nhưng rõ ràng chụp mũ tội danh to đùng kia lên đầu Hi Dung Hoa. Ngọc Quý Tần trong lòng không khỏi đắc ý, nàng ta cũng không tin Hoàng thượng còn nghiêng về phía hồ ly tinh kia được!

Tiêu Kỳ nhíu chặt lông mày nhìn thoáng qua Ngọc Quý Tần, lại nghiêng đầu nhìn Quý phi, "Cho nên, đây là chuyện chiều hôm nay?"

Quý phi không biết rõ vì sao Hoàng thượng lại hỏi như vậy nên gật đầu, "Đúng vậy, chiều nay khi thần thiếp đưa Ngọc Trân ra ngoài dạo chơi, đúng lúc gặp được Ngọc Quý Tần."

"Như vậy..." Tiêu Kỳ quay đầu vừa nhìn về phía Ngọc Quý Tần, "Nàng nghe chuyện về Hi Dung Hoa ở đâu?"

Ngọc Quý Tần nhất thời ngỡ ngàng. Không phải Hoàng thượng nên rất tức giận hành vi của Hi Dung Hoa, sau đó thương tiếc mình bị bắt nạt sao? Nét mặt nàng ta bất giác ngẩn ra, vô ý thức liền nhìn về phía Quý phi.

Quý phi vừa nhìn thấy ánh mắt Ngọc Quý Tần, trong lòng liền biết là không tốt vội vàng giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt Ngọc Quý Tần. Chỉ để ý nhìn Tiêu Kỳ, nét mặt vẫn thong dong mỉm cười.

Tiêu Kỳ chậm rãi thu hồi ánh mắt, "Sao Ngọc Quý Tần không trả lời?"

"Thần thiếp... thần thiếp chỉ nghe mấy tỷ muội trong cung nhắc đến."

"Thì ra là nói chuyện linh tinh, không có bằng chứng rõ ràng, sao có thể ăn nói ba hoa như thế?"

Toàn thân Ngọc Quý Tần run lên, nhanh chóng từ trên ghế phục xuống, quỳ trên đất vội vàng nói: "Hoàng thượng tha tội, thần thiếp... Thần thiếp cũng không phải là ăn nói ba hoa, rất nhiều người trong cung đều biết rõ chuyện nhà của bọn họ. Thần thiếp... chỉ thuận miệng hỏi một chút. Do đó cũng không nghĩ tới Hi Dung Hoa lại thẹn quá hoá giận, giận dữ vì chuyện này."

Tiêu Kỳ không nhìn Ngọc Quý Tần nữa, ngược lại nhìn về phía Tô quý phi, "Quý phi cảm thấy chuyện này nên xử trí như thế nào?"

Nét tươi cười trên mặt Quý phi chựng lại, nghe Hoàng thượng hỏi, làm sao còn dám ngồi yên được, cũng lập tức đứng dậy, vội vàng quỳ gối thi lễ một cái rồi mới từ tốn nói: "Hoàng thượng anh minh, nghe người nói vậy thần thiếp mới phát hiện mình nhất thời quan tâm nên bị loạn, lại quên hỏi kỹ mọi chuyện. Thật sự là lúc đó thấy Ngọc Quý Tần muội muội khóc rất đáng thương nên cũng không chú ý."

Tiêu Kỳ chậm rãi đứng dậy, giơ tay phủ phủ tay áo, nét mặt lại trầm xuống, "Nếu đã như thế, chuyện này liền giao cho quý phi tra cho rõ ràng đi. Ngọc Quý Tần và Hi Dung Hoa mặc dù chỉ là nhất thời tranh cãi, nhưng dù sao chuyện này liên quan đến thanh danh gia thế trong sạch, quý phi cần phải cẩn thận điều tra kỹ càng." Nói đến đây ngừng lại, nhìn gương mặt trắng bệnh của Quý phi, lại thêm một câu, "Đừng làm thiệt thòi hoặc oan ức bên nào, chuyện này trẫm sẽ thông báo với hoàng hậu, kêu nàng không cần nhúng tay."

Người Quý phi hơi lảo đảo một cái, cắn răng chịu đựng, chỉ dám nói: "Thần thiếp tuân chỉ, tất nhiên không phụ Hoàng thượng sai bảo."

"Thời gian quan Trẫm luôn tin tưởng Quý phi, xưa nay nàng là người hiểu biết, rất hiểu lòng trẫm. Trẫm tin tưởng quý phi nhất định có thể điều tra rõ ràng rành mạch. Nếu Ngọc Quý Tần thiệt thòi như vậy, quý phi liền cố gắng an ủi nàng ta một chút đi." Tiêu Kỳ nói xong câu này, tay áo phủi một cái, xoay người liền đi ra ngoài.

Quý phi nghẹn không dám thở, thiếu chút nữa xỉu vì tức. Nhưng nàng ta vẫn còn nhớ rõ lễ nghi quy củ, tự mình đưa Tiêu Kỳ ra ngoài, đang định nói gì đó thì Hoàng thượng đã sải bước rời đi, không cho nàng ta chút cơ hội nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.