Đại Kiếm Sư

Chương 9




Editor: Táo đỏ phố núi

“Kính cong... Kính cong... Cốc cốc...” Tiếng chuông cửa kêu, kèm theo cả tiếng gõ cửa nữa.

“Tuyết, bây giờ chúng ta phải làm sao? Nếu không thì chúng ta không ra mở cửa, chờ một lát nữa thì bọn họ sẽ tự đi thôi?” Hạ Tình Vũ nhìn Tuyết nhỏ giọng nói.

Trong lòng cũng không nắm chắc, lần trước đã điều động tới cả vệ sĩ, bây giờ nếu như không ra mở cửa, cũng không biết căn phòng này có bị phá hủy hay không nữa.

“Mình cũng không biết! Trước tiên cứ chờ một chút đã.”

Tiếng chuông cửa tiếp tục kéo dài, càng lúc càng không gián đoạn, và tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn hơn, có thể nhìn ra được người bên ngoài đã sắp không nhịn được.

“Bên ngoài là ai? Tại sao hai người lại sợ bọn họ như vậy?” Ngay cả A Hoa cũng sợ? Ngay từ lúc Xá Cơ Hoa chạy vào trong phòng thì Phùng Thiên Bảo tiện tay cầm lấy cây chổi phòng bị!

“Suỵt! Anh nhỏ tiếng một chút, tối nay em sẽ giải thích với anh.”

“Tại sao?” Phùng Thiên Bảo cau mày! Nhưng mà vẫn nhỏ giọng đi.

Nhưng mà không biết rằng, chỉ cách hai miếng ván cửa, sao cách âm hiệu quả được, giọng nói vừa rồi của Phùng Thiên Bảo, sớm đã bị hai người bên ngoài nghe được.

Huyền Vũ Thác Hàn vừa nghe thấy có giọng nói đàn ông ở bên trong phòng, cho là Minh Hạo Thiên, nhất thời mặt đen xì như than, một cước liền đá bay cửa chống trộm đi, cũng không nhịn được nữa gầm lên: “Xá Cơ Hoa, cô mau ra mở cửa cho tôi, ra ngay!”

Bên trong Phùng Thiên Bảo nghe thấy tiếng hét tức giân ở bên ngoài, thì vẻ mặt cương nghị của anh nhíu lại giống như con sâu róm, nhất thời đi tới trước cửa, mở cửa ra.

“Các người là ai?”

Huyền Vũ Thác Hàn ở ngoài cửa, không ngờ cửa mở ra, cũng không phải Minh Hạo Thiên, mà là một người đàn ông xa lạ, nhất thời lửa giận mới vừa dâng lên, đột nhiên dừng lại! Quét mắt nhìn người đàn ông đứng cách một cái cửa sắt.

“Anh là ai? Tại sao lại xuất hiện trong phòng này?” Trong tài liệu, nơi này là người phụ nữ kia thuê chung với bạn của cô ấy.

Huyền Vũ Thác Hàn đang quan sát Phùng Thiên Bảo, mà Phùng Thiên Bảo thì cũng đang quan sát Huyền Vũ Thác Hàn giống như vậy.

“Các người vô duyên vô cớ tới quấy rầy tôi, điều này phải là tôi hỏi các người chứ.” Vẻ mặt cương nghị của Phùng Thiên Bảo hiện lên lạnh lùng! Đáy mắt cũng rất nghiêm túc, dù sao đi nữa anh cũng là huấn luyện viên võ thuật, khí thế và bản lĩnh kia là nhất định có.

Nếu như là người khác, có lẽ sẽ thật sự dao động, nhưng mà, Huyền Vũ Thác Hàn chỉ lạnh lùng liếc ngang anh một cái

“Gọi người phụ nữ kia đi ra cho tôi.”

Ánh mắt của Phùng Thiên Bảo dâng lên sự tức giận: “Chỗ này của tôi không có người phụ nữ mà anh muốn tìm, mời các người đi cho, nếu không đừng trách tôi không khách khí với các người.”

Ánh mắt của Huyền Vũ Thác Hàn rét lạnh! Có lẽ nếu không nhìn thấy Hoàng Bộ Tuyết thì anh sẽ tin là mình đã tìm nhầm chỗ, nếu không thì là tài liệu đã sai, nhưng bây giờ, anh dám khẳng định, Xá Hoa Hoa đang ở bên trong!

“Không khách khí? Vậy tôi thực sự muốn biết anh không khách khí với chúng tôi như thế nào!” Đôi tay ôm ngực! Gương mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn khôi phục lại sự lạnh nhạt và thâm trầm! Bên trong đôi mắt sắc bén, hiện lên một chút khiêu khích.

“Ôi trời! Chuyện gì khiến cho Tổng giám đốc của Huyền Vũ tức giận thế này? Lại có thể tìm tới cửa để nổi giận.”

Đang lúc Phùng Thiên Bảo muốn mở cửa sắt ra! Thì Hoàng Bộ Tuyết với dáng người yểu điệu, nhất thời xuất hiện ở sau lưng của Phùng Thiên Bảo, nhìn như nửa người dán lên trên người của Phùng Thiên Bảo, nhưng thật là là ngăn anh mở cửa ra.

Mà vì bóng dáng của Hoàng Bộ Tuyết xuất hiện, La Vũ Hiên nãy giờ vẫn lặng yên đứng quan sát, nhất thời nhíu chặt mày lại! Tối qua cô ấy mới đưa tiễn một người đàn ông, bây giờ lại ở cùng với người đàn ông khác? Trong lòng nhanh chóng thoáng qua một chút tức giận, thầm mắng một câu, phụ nữ hư hỏng.

“Hãy gọi Xá Cơ Hoa ra đây cho tôi.” Huyền Vũ Thác Hàn vừa nhìn thấy Hoàng Bộ Tuyết, đôi mắt liền trở nên tối sầm lại..

“A Hoa? Không phải tuần trước anh mới dẫn người tới đưa cô ấy đi rồi sao? Cô ấy sao rồi? Chẳng lẽ anh đã làm gì với cô ấy rồi?” Vẻ mặt Hoàng Bộ Tuyết liền biến sắc, lo lắng, gấp gáp, khẩn trương, tức giận, toàn bộ đều xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp và nhỏ nhắn của cô.

“Mở cửa!” Anh mặc kệ là cô ta giả bộ hay là thật đi nữa, hôm nay không tìm thấy người phụ nữ kia, anh liền phá hủy nơi này.

“Dựa vào cái gì?” Phùng Thiên Bảo cũng bước lên phía trước, cách một cánh cửa sắt, chỉ thấy hai khuôn mặt đều bừng bừng lửa giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.