Đại Kiếm Sư

Chương 7




Editor: Táo đỏ phố núi

Làm cho con nhà người ta to bụng ra rồi? Một người đàn ông nào đó hóa đá, hình như vẫn còn chưa phản ứng kịp, những lời nói này không ngừng lặp đi lặp lại ở trong đầu!

Cơm trong miệng, cũng quên cả nuốt xuống!

Người phụ nữ kia có đứa bé của anh? Chẳng lẽ là đêm đó? Làm sao có thể? Có khả năng sao? Người phụ nữ chết tiệt kia, tại sao lại không nói cho anh biết? Chẳng lẽ anh chính là người đàn ông không có trách nhiệm như vậy sao? Đáng ghét...

Đứa bé? Đứa bé? Đứa bé của anh và cô?

Trong lòng, đột nhiên dâng lên một cảm xúc rất lỳ lạ, ngọt ngào, căng thẳng, vừa giống như là vô cùng vui vẻ lại vừa giống như là rất khẩn trương và kích động, lại giống như là có chút luống cuống, rốt cuộc là cảm giác gì? Không biết, trong lúc nhất thời, anh cũng phân biệt được cảm giác xa lạ đột nhiên dâng lên trong lòng mình.

Thậm chí, quên cả phản ứng!

Chị Liễu chạy lại đỡ Chu Hữu Mai ở bên cạnh đang thở phì phò: “Lão phu nhân, người đừng quá kích động, cẩn thận bị cao huyết áp, chuyện này tiểu thiếu gia không biết trước mà, người cũng đừng trách tiểu thiếu gia nữa.”

Nhìn thấy Huyền Vũ Thác Hàn vẫn còn đang hóa đá, chị Liễu bất đắc dĩ lắc đầu, chị đã nhìn thiếu gia lớn lên từ nhỏ, mặc dù thoạt nhìn người này rất nghe lời của lão phu nhân, nhưng mà chuyện tình cảm, còn chưa chịu thỏa hiệp, nếu không như vậy thì sẽ không để cho lão phu nhân ép buộc nhiều năm như vậy mà vẫn chưa chịu cưới!

“Không trách nó thì trách ai?. Cái tên tiểu tử thúi kia, bây giờ đứa nhỏ cũng đã có rồi, chẳng lẽ nó thật sự muốn làm Trần Thế Mỹ sao, nếu như đúng là như vậy, thì tôi sẽ đánh chết phiên bản Trần Thế Mỹ hiện đại này.” Bà nội tức giận nói những lời đó xong, nhìn lại thì Huyền Vũ Thác Hàn vẫn còn ngồi yên đó không hề nhúc nhích, hình như không có ý định đuổi theo, nhất thời cảm thấy tức giận, lại một bàn tay hướng tới sau ót của đứa cháu trai đập một cái.

“Khụ... Khụ khụ...” Trong miệng vẫn còn ngậm cơm, ngồi ngây ngẩn, bị đánh một cái như vậy, nhất thời bị sặc không nhẹ.

“Bà nội, khụ, bà làm gì thế?” Huyền Vũ Thác Hàn vỗ ngực, cau mày quay đầu lại nhìn lão phật gia bảo bối nhà anh, gương mặt anh tuấn bị sặc tới mức đỏ bừng lên.

“Làm gì? Anh lại còn hỏi bà đang làm gì sao? Tên tiểu tử thúi nhà anh, anh thật sự muốn làm bà tức chết có phải không? Bà...” Nổi trận lôi đình, tức giận tới mức kích động, huyết áp lên cao như bão tố, trước mặt Chu Hữu Mai bỗng chốc trở nên tối sầm, cả người cũng chuẩn bị ngã xuống.

Vẻ mặt của Huyền Vũ Thác Hàn cũng trở nên lạnh lùng: “Bà nội, bà nội... Bác sĩ, mau đi gọi bác sĩ đi!” Hét lên một tiếng rồi nhanh chóng ôm lấy Chu Hữu Mai đi lại giường bệnh!

Bác sĩ cũng tới rất nhanh, nhưng mà cũng rất may mắn, chỉ là tức giận một lúc, sau khi truyền nước thì bà nội đã nhanh chóng tỉnh lại.

Nhưng mà, vừa nhìn thấy Huyền Vũ Thác Hàn ở bên cạnh giường thì nhất thời không cho anh sắc mặt tốt: “Anh là đứa cháu bất hiếu, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”

“Bà nội!” Chân mày của Huyền Vũ Thác Hàn nhíu chặt lại, từ lúc nào anh trở thành đứa cháu bất hiếu rồi vậy?

“Đừng gọi tôi là bà nội, tôi không có đứa cháu như anh! Họ Huyền Vũ nhà tôi cũng không có loại con cháu như vậy.” Chắt của bà, cháu dâu của bà! Bây giờ còn đang ở cùng với người đàn ông khác, suy nghĩ một chút lại thấy đau lòng.

“Bà nội, bà...”

Nhưng mà anh chưa kịp nói xong, thì bà nội đã tức giận hét lớn lên: “Trước khi đưa chắt trai và cháu dâu của tôi trở về, không cho phép anh gọi tôi là bà nội.” Trong lòng kiên định.

Người phụ nữ chết tiệt kia, cho dù bà nội không nói, thì cho dù anh phải trói thì anh cũng phải trói cô mang về.

“Bà nội...”

“Đã nói rồi, trước khi thấy A Hoa, không cho phép gọi tôi là bà nội.”

“Được rồi bà nội, đừng tức giận nữa, người phụ nữ kia, có phải trói thì cháu cũng sẽ trói cô ấy mang về cho bà có được không?” Người phụ nữ đáng chết, sẽ không chỉ đơn giản là trói cô ấy thôi đâu, bây giờ anh còn muốn hung hăng đánh lên cái mông của cô!

“Không được, lỡ làm tổn thương chắt trai của tôi thì làm thế nào?” Bà nội nhíu nhíu mày tỏ vẻ bất mãn với phương thức của anh.

“Con không trói bụng của cô ấy!”

“Không được! Làm tổn thương A Hoa của tôi cũng không được.” Phải tiến thêm một tấc.

“Được rồi, cùng lắm thì con khiêng cô ấy trở về đã được chưa.” Thiếu gia nào đó khó chịu...

......

Bóng đêm dần dày đặc, thành phố vẫn phồn hoa và náo động như cũ. Ánh đèn neon chiếu sáng khắp thành phố xa hoa, cũng che giấu đi ánh sáng của trăng sao, chiếu những ánh đèn rực rõ khắp cả bầu trời.

Một chỗ trong công viên, hai bóng người một trước một sau đi trên con đường nhỏ, xung quang cũng có rất nhiều người đi đường sau khi ăn tối xong thì rèn luyện thân thể bằng cách đi tản bộ.

“Ông chủ, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, đúng rồi, mới vừa rồi ở trong bệnh viện, cảm ơn anh.” Xá Cơ Hoa đi ở phía trước, đặt mông ngồi xuống sân cỏ ở ven đường, vẫy vẫy tay với người đàn ông lạnh lùng như băng đi ở phía sau, khi anh ta ngồi xuống xong cũng không quên nói một lời cảm ơn.

Thật ra thì lão phu nhân là người nhiệt tình, nhưng mà hơi nhiệt tình quá, thật sự có chút khiến cho người ta không chịu nổi, nhưng mà lại khiến cho người ta không tiện từ chối, haiz!...

Minh Hạo Thiên quay đầu liếc nhìn cô, trong đầu nhớ lại bộ dạng cô đòi tiền anh, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó mới mở miệng: “Vẫn nên gọi tôi là Hạo Thiên đi.”

Mới vừa rồi anh cũng sẽ không tự mình đa tình cho rằng cô thực sự gắp thức ăn cho anh, nhưng mà anh cũng vẫn cảm thấy vui mừng, ít nhất người giúp cô là anh.

“Được, nhưng mà, những người có tiền các anh không phải coi trọng nhất là cách xưng hô sao? Anh không để ý tôi gọi trống không như vậy chứ.”

Điều này cô nói cũng không sai, người có tiền nào mà không muốn được nâng lên cao, dĩ nhiên bao gồm cả cách xưng hô, còn về những thứ nịnh hót kia, lại càng không đếm hết.

“Vậy cô cảm thấy tôi sẽ để ý sao?” Minh Hạo Thiên nhìn cô, có chút muốn biết trong mắt cô rốt cuộc anh là người như thế nào, nên nhìn cô rồi hỏi ngược lại.

Người đàn ông này, tuy lạnh lùng hà khắc, nhưng không thể phủ nhận được anh ta là một người đàn ông rất đẹp trai, mái tóc đen nhánh bị gió thổi rối lên, lại thêm một chút lạnh lùng không thể kiềm chế được, đường nét rõ ràng, đôi mắt sâu sắc, đôi môi hơi hồng, da trắng nõn nà, cộng thêm vóc người hoàng kim giống như người mẫu, mặc kệ nhìn như thế nào đi nữa, thì cũng đều la người tình trong mộng của tất cả phụ nữ.

Một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ngay trước mắt, chỉ có khả năng là một người có mắt không tròng, mới không có nhiều phản ứng được! Bình tĩnh lặng lẽ.

“Chuyện này sao...” Ánh mắt của Xá Cơ Hoa lóe sáng đảo một vòng, đột nhiên khóe miệng nở một nụ cười giảo hoạt, tiến lên trước nhỏ giọng nói: “Chờ khi nào anh để ý tới, thì nhớ nói cho tôi biết một tiếng.”

Dứt lời, liền cười cười rồi ngả người ra phía sau, đôi tay để sau gáy, một chân cong lên, rất tiêu sái nằm thưởng thức sao trên trời.

Đèn đường mờ nhạt ở ven đường, chiếu lên trên sân cỏ, bốn phía, có không ít người đang nằm hoặc là ngồi ngước đầu lên ngắm sao trên trời.

Đối diện với một đôi mắt to sáng lấp lánh như sao, bình tĩnh như hồ nước mùa thu, trong lúc bất chợt tạo nên một làn sóng, đèn đường vàng mờ nhạt khiến cho cả người cô như được phủ thêm một lớp ánh sáng, Minh Hạo Thiên nhìn một lúc tới ngây người!

Thật ra thì trong lòng anh ta rất muốn nói, anh ta vĩnh viễn sẽ không để ý, thậm chí còn rất vui vẻ.

“Sao thế? Nhìn tôi làm gì?” Cảm nhận được ánh mắt ở bên cạnh, Xá Cơ Hoa quay đầu không hiểu hỏi.

Nhưng mà khi ánh mắt của cô nhìn lại bởi vì nằm mà cái bụng nhìn rõ ràng hơn, trong nháy mắt cô che bụng lại theo bản năng, ung dung ngồi dậy: “Anh nhìn ra à?” Cô cho là anh ta đang nhìn bụng mình.

Xá Cơ Hoa cũng lười phải giấu giếm, trực tiếp chỉ chỉ bụng nói: “Hôm nay đi kiểm tra, bác sĩ nói trong này có ba cái u.”

Suy nghĩ một chút trong lòng vẫn còn sợ hãi! Ba cái, cũng không biết bây giờ điều trị có kịp không nữa.

“U?” Tầm mắt của Minh Hạo Thiên rơi vào bụng của cô, nhướng mày! Trong lòng cũng thoáng hiện lên một chút khẩn trương chưa bao giờ có.

“Đúng vậy! Lúc vừa mới nghe thấy, tôi cũng có chút giật mình mà.” Cúi người nhìn chỗ gồ lên, chọc chọc, không biết tại sao, sức tay liền nhẹ đi một chút, nhưng mà có chút cảm giác không thể xuống tay được, cảm giác rất kỳ lạ.

“Nhưng mà nhắc tới cũng rất lạ, tôi lại không hề cảm thấy không thoải mái, làm sao lại vô duyên vô cớ có u được chứ? Chẳng lẽ ăn đồ bậy bạ? Hay là... Gần đây TM thật là xui xẻo, vô duyên vô cớ bị lừa ký cái hợp đồng quỷ quái kia, mà cố tình lại là tên ma cà bông đáng ghét kia, cũng không biết đã đụng chạm gì tới anh ta, mà mỗi lần gặp anh ta, là cả người đều không thoải mái, chẳng lẽ tôi với anh ta thật sự xung khắc hay sao nhỉ? Xem ra lần sau phải tìm ông thầy tướng số xem cho mới được!” Nói xong, ngược lại lại biến thành lẩm bẩm làu bàu.

Xá Cơ Hoa nhớ lại những chuyện đã xảy ra gần đây, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Nhưng mà, tại sao cô nói tới nói lui lại nói tới tên ma cà bông chết tiệt kia vậy? Cô và anh ta hình như không phải là quen thân lắm mà! Mẹ kiếp, khẳng định là do gần đây tiếp xúc quá nhiều với anh ta rồi, không được, phải cách xa anh ta một chút, để tránh mắc mấy căn bệnh kỳ quái.

“Được rồi, Hạo Thiên, tôi phải về nhà trước đây, chuyện công việc, hãy để sau này nói tiếp, bye bye.” Dứt lời, đứng dậy, phủi phủi mông, vẫy vẫy tay với Minh Hạo Thiên rồi chạy đi mất.

Xá Cơ Hoa tuyệt đối thuộc phái hành động, dự định về nhà trọ sớm một chút để tìm Vũ và Tuyết nói chuyện, rồi ngày mai sẽ book vé máy bay, đi về nhà!

Nhìn thấy cô sắp đi, Minh Hạo Thiên vội vàng đứng dậy theo: “Đợi một chút...!”

Xá Cơ Hoa dừng chân, quay đầu lại: “Còn có chuyện gì nữa sao?”

“Ngày mai là sinh nhật của ông nội tôi, có mở một buổi tiệc sinh nhật, cô cũng tới tham gia chứ.” Ngày sinh nhật đó, đại trưởng lão đi theo ông nội năm xưa sau khi đi chu du vòng quanh thế giới cũng trở về tham dự, y thuật của ông ấy mặc dù không nổi danh trong thiên hạ, nhưng mà tuyệt đối là giỏi nhất.

“Sinh nhật của ông nội anh? Không được, tôi ngại lắm.” Sinh nhật của ông nội anh ta, thì cô đi làm gì? “Thay tôi chúc ông nội anh sinh nhật vui vẻ nhé.” Nói xong, liền xoay người rời đi!

Minh Hạo Thiên kéo Xá Cơ Hoa đang định bước đi lại, “Hãy đi đi mà, cô có thể mời các bạn của cô đi cùng với cô, đến lúc đó tôi sẽ đón các cô, xin đừng từ chối.”

“Nhưng mà, không phải là anh không biết, bạn của tôi làm việc trong tòa soạn đấy! Anh không sợ đến lúc đó cô ấy sẽ truyền thông tin của bữa tiệc ra ngoài sao?” Nghĩ tới Tuyết, hình như là cô ấy rất thích đi tới những nơi như vậy! Nếu như đi, vậy lại phải lùi ngày về nhà lại hai ngày, dù sao bụng cũng lớn như vậy, lùi hai ngày cũng không sao.

Nhưng mà tiệc sinh nhật của người ta, có một số việc phải nói cho rõ ràng trước, tránh cho tới lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, thì thật sự xấu hổ.

“Không sao hết, hãy cùng đi đi.” Hoàng Bộ Tuyết? Người phụ nữ mà ngày đó đột nhiên xuất hiện ở trên sàn nhảy, anh có chút ấn tượng.

Thật ra thì anh không thích bọn phóng viên chó săn, chỉ vì ghét những phiền toái không cần thiết, nhưng mà nếu là bạn bè của cô, thì anh có thể nhịn xuống.

“Vậy được rồi!”. Xá Cơ Hoa cười cười gật đầu, thu hồi lại cánh tay bị anh ta kéo lại rồi nói: “Vậy tôi đi về trước đây.”

“Tôi đưa cô về!” Trong tay vẫn còn hơi ấm, thu tay lại, Minh Hạo Thiên kìm nén sự mất mác chợt lóe lên trong lòng.

......

“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cánh cửa được mở ra.

Huyền Vũ Thác Hàn định đi ra ngoài tìm người, bước chân vừa đúng lúc đi tới cửa.

“Lão đại? Cậu phải đi đâu à?” La Vũ Hiên vừa mới chạy tới, còn chưa đi vào, vừa mới đẩy cửa ra, thì nhìn thấy Huyền Vũ Thác Hàn ăn mặc chỉnh tề, nhất thời có chút giật mình nói..

“Vũ? Sao cậu lại trở lại?” Huyền Vũ Thác Hàn cũng dừng bước mà hỏi.

“Vừa mới đến, à, đúng rồi lão đại, cậu đoán thử một chút xem, mới vừa rồi trên đường tôi đã nhìn thấy ai? Đúng vậy là A Hoa và Minh Hạo Thiên ở trong công viên, còn kéo tay nhau...” Hình như La Vũ Hiên không hề để ý, sắc mặt của lão đại nào đó càng ngày càng đen thui!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.