Đại Kiếm Sư

Chương 6




Editor: Puck

“Thế nào? Bà không thể tới sao?” Chu Hữu Mai tiến lên, nhìn thấy đồ trên người cháu mình, “Thằng nhóc thúi, cháu mặc như vậy làm gì? Định đi ra ngoài à?”

“Cháu...” Anh đi ra gì chứ!

“A Hoa, nào, đừng để ý đến thằng nhóc thúi đó, chúng ta đi ăn cơm trước.” Huyền Vũ Thác Hàn vừa mới mở miệng, đã bị bà nội cắt đứt, ngay cả nhìn cũng không nhìn anh, đã cười híp mắt nắm tay Xá Cơ Hoa, rồi vội vàng đi tới bàn ăn đã bố trí xong bữa tối.

Hả? Lại ăn? Lúc này cách bữa cơm lúc trước mới ba giờ!

Bước chân ngừng lại một chút, Xá Cơ Hoa vội vàng xua tay nói: “Lão, lão phu nhân, không cần, cháu còn không đói bụng, thật.”

“Không được, bây giờ thân thể cháu là lúc cần cẩn thận nhất, chính là cháu không đói bụng cũng phải ăn, tối nay thím Liễu còn cố ý hầm cách thủy gà hầm huyết yến cho cháu đấy, nhanh, ngồi xuống, để nguội hiệu quả sẽ không tốt.” Kiên quyết kéo người ngồi xuống, bà nội hăng hái vội vàng bưng một chén gà hầm huyết yến đến trước mặt cô.

Là lúc thân thể phải cẩn thận? Hu hu! Lão phu nhân lại tự vạch áo cho người xem lưng chứ, vốn cô cũng sắp quên d chuyện bị mọc u, vừa bị lão phu nhân nhắc tới, tâm tình lập tức xuống thấp.

Nhưng người ta có lòng tốt như vậy, lại không tiện nói có ý gì, Xá Cơ Hoa nghiêng đầu liếc mắt nhìn Chu Hữu Mai ở bên cạnh, trong lòng cứ lẩm bẩm, cô mọc u, lão phu nhân còn giống như rất vui vẻ?

“Uống đi! Còn rất nhiều, uống xong bà nội lại đổ thêm cho cháu.”

Vẫn còn rất nhiều? Xá Cơ Hoa liếc nhìn thức ăn đầy bàn, đột nhiên hỏi: “Vậy có chén đũa dư thừa không?”

“Có, sao vậy?”

Bởi vì định tới đây ăn bữa cơm đoàn viên, cho nên cũng chuẩn bị vài bộ chén đũa.

“Vậy thì thật tốt, nhiều món ăn như vậy, mọi người cùng nhau ăn thì tương đối náo nhiệt, ông chủ, tới đây đi, cùng nhau ăn.” Vốn định ra ngoài mời anh ăn một bữa, bây giờ vừa đúng, tiết kiệm tiền cơm bữa tiếp theo.

Ông chủ? Chu Hữu Mai theo tầm mắt nhìn sang, thấy Minh Hạo Thiên đứng bên giường, lúc trước bà còn tưởng rằng là một người dưới của Huyền Vũ Thác Hàn!

Xá Cơ Hoa vội vàng đi tới, kéo Minh Hạo Thiên tới đây, còn trực tiếp đưa chén gà hầm huyết yến kia của mình lên, “Ông chủ, anh cũng chưa ăn phải không? Cùng nhau ăn đi.”

“Cậu ta là?” Cậu thanh niên này, khí chất không tệ, nhìn dáng vẻ cháu dâu của bà tích cực như vậy, bà nội khó có được quan sát Minh Hạo Thiên, chẳng lẽ là tình địch của thằng cháu thúi nhà bà?

Thằng nhóc thúi này cũng quá vô dụng, tình địch này đã tìm tới cửa, sao không hề có chút phản ứng nào? Quét mắt nhìn Huyền Vũ Thác Hàn trên giường, Chu Hữu Mai nói thầm trong lòng.

Haizzz, ai nói người đàn ông nào đó không có phản ứng chứ, lúc trước anh đã xài cả khổ nhục kế rồi, có thể bình tĩnh sao? Lúc này không phải như lão nhân gia bà nghĩ, người ta đang giả bộ thâm trầm!

Minh Hạo Thiên thoải mái chống lại tầm mắt của Chu Hữu Mai, khi bà hỏi thì trực tiếp nói tên họ: “Minh Hạo Thiên, xin chào lão phu nhân.”

Xá Cơ Hoa nhận lấy chén đũa nữ giúp việc đưa lên, quay đầu hỏi Chu Hữu Mai: “Lão phu nhân, bà có để ý chúng ta cùng nhau không? Nhiều người nhiều náo nhiệt chút.”

Minh Hạo Thiên? Cháu nội của lão già Minh? Ừ, rất không tệ, là một nhân trung long phượng, chỉ có điều, ai cũng không thể đánh chủ ý lên đứa cháu dâu này của bà.

“Không đâu, Hạo Thiên đúng không? Không có việc gì, cùng nhau ăn, người một nhà không có náo nhiệt như vậy, cùng nhau đi, nhiều người nhiều náo nhiệt chút.” Cười đến vô cùng hiền lành.

Minh Hạo Thiên cũng thản nhiên nở một nụ cười yếu ớt, không phải anh nghe không hiểu lời bề ngoài bà nói, chỉ có điều, nếu như anh thật sự thích a Hoa, vậy anh cũng không quan tâm đến bất kỳ quấy nhiễu, “Vậy cám ơn lão phu nhân rồi.”

“Không cần khách khí như thế, bạn của a Hoa, chính là khách của chúng ta, nào, không nên khách khí, ăn nhiều thức ăn một chút.” Nói xong, vừa cười ha hả kêu nữ giúp việc bên cạnh gắp rau vào chén.

Xá Cơ Hoa cũng không chú ý đến bọn họ nói gì, trong khi bọn họ nói chuyện, một hơi đã xử lý xong một chén canh gà hầm huyết yến, mùi vị thật sự thỏa đáng.

Chỉ có điều, lão phu nhân này, cũng thật sự là một người kỳ quái, sao mỗi lần đều rất thích gắp một đống thức ăn vào trong chén cô? Cô còn muốn uống canh nữa! Nhưng cũng không tiện mở miệng từ chối.

“Ông chủ! Ăn cái này, cái này ăn ngon thật đấy...” Chia từ trong chén ra cho anh.

“A Hoa, nào, ăn nhiều một chút...” Bà nội nào đó lẩm bẩm trong lòng, tâm lý rất khẩn trương, gắp thức ăn đến tích cực.

“Ông chủ, cái này cũng ăn thật ngon...” Chia ra còn tích cực hơn.

“A Hoa...”

“Ông chủ...”

Mỗi một người đều người đến tôi đi, người gắp cho tôi tôi gắp cho người! Trận thế này, lại hoàn toàn quên sạch sẽ người đàn ông ở trên giường!

Huyền Vũ Thác Hàn như thế nào cũng không biết rằng, mình cứ bị người ta coi nhẹ như vậy, thậm chí hôm nay bà nội cũng coi anh như trong suốt.

Bà nội coi anh là trong suốt thì thôi đi, nhưng người phụ nữ kia cứ anh anh em em với người đàn ông khác trước mắt mọi người sao? Thật sự coi anh chết rồi?

Tức giận!...

Xuống giường, hai ba bước đi tới trước bàn ăn, đặt mông ngồi xuống: “Thím Liễu, cầm chén.”

Thím Liễu đưa chén đũa lên, nhưng vẫn không quên nhắc nhở, “Thiếu gia, vết thương của cậu còn chưa khép lại, ăn chút thanh đạm tương đối tốt hơn.”

“Đúng vậy, Thác Hàn à, cháu cũng đừng ăn những thứ này, ăn chút rau cải đi.” Chu Hữu Mai thuận tay, một gắp, một đống rau cải xanh non mơn mởn đã nhanh chóng đầy cả chén.

Sau đó không nhìn cháu trai nữa, chiếc đũa chuyển một cái, bào ngư vây cá thăng hướng gắp vào trong chén Xá Cơ Hoa: “A Hoa, cháu phải ăn nhiều một chút.”

Còn ăn? Nhìn đồ ăn như núi nhỏ trong chén, Xá Cơ Hoa quay đầu lại nhìn trong chén Minh Hạo Thiên bên cạnh, cũng bị cô xếp thành giống như núi nhỏ, khóe miệng cuối cùng không nhịn được rút gân.

Nhìn đống đồ ăn như núi nhỏ kia, Xá Cơ Hoa cười xin lỗi một tiếng, qua tay lại gắp vào trong chén anh: “Ông chủ, anh ăn nhiều một chút.” Cô thật sự không ăn được, trong lòng chỉ muốn chuyển cho người như thế nào thôi.

Minh Hạo Thiên cười khẽ một tiếng với cô, nhận lấy món ăn cô gắp tới đưa vào trong miệng, chỉ có điều, anh vẫn cảm thấy kỳ lạ với hành động của Chu Hữu Mai.

Huyền Vũ Thác Hàn quét qua chén của Minh Hạo Thiên, cúi đầu xem xét trong chén mình, sắc mặt hoàn toàn chán nản!

“Tôi cũng muốn vậy!” Chén lập tức cạch một tiếng đặt trước mặt Xá Cơ Hoa, không nhìn ra được có gì khác thường trên gương mặt tuấn tú.

Xá Cơ Hoa quét mắt về phía anh, anh cũng muốn? Vừa lúc, ở lại ăn đi, cô đã muốn phun, không chút suy nghĩ, lập tức gắp trong chén mình vào chén anh.

Chu Hữu Mai thấy vậy, vội ngăn cản: “A Hoa, tự cháu ăn, nếu thằng nhóc thúi này muốn ăn, để nó tự gắp, cháu đừng để ý đến nó.” Kế hoạch nuôi dưỡng cháu dâu của bà không dễ dàng thực hiện được một chút, thằng nhóc thúi này lại định tới phá hư!

“Bà nội!...”

“Không có chuyện gì, thiếu gia rõ ràng ăn ngon, thì tất cả cho anh ấy đi, cháu không ăn.” Tay chân nhanh chóng đổ tất cả món ăn trong chén tới, Xá cơ Hoa vội vàng đứng lên, thuận tay kéo Minh Hạo Thiên đã ăn không ít.

“Cái đó, lão phu nhân, cháu và ông chủ còn có việc, cũng không nán lại trong bệnh viện nữa.” Bỏ lại một câu như vậy, Xá Cơ Hoa thật sự sợ bị cứng rắn lôi kéo, vội lôi kim chủ lớn của cô, dưới không ai kịp phản ứng, lòng bàn chân lập tức như bôi mỡ rời khỏi cửa rồi.

“A Hoa, a Hoa...”

Bà nội nào đó định đuổi theo, bóng dáng động lòng người đã không thấy rồi, nhất thời gấp gáp, xoay người lại, giận đùng đùng chụp một cái tát lên đầu người đàn ông nào đó, “Thằng nhóc chết tiệt này, bà bị cháu tức chết.”

Tức chết, anh mới bị tức chết! Người phụ nữ chết tiệt đó, thật sự chạy lấy người với người đàn ông khác trước mặt anh?

Huyền Vũ Thác Hàn bị thưởng cho một cái tát, sắc mặt âm trầm khó coi, ở trước mặt bà nội, lại vẻ mặt lạnh nhạt, cầm chén lên, giả bộ tiêu sái vừa ăn vừa khinh thường nói: “Bà nội bà làm gì thế! Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao!”

“Không phải chỉ là một người phụ nữ?”

Nhìn Huyền Vũ Thác Hàn ăn đến ngon miệng, Chu Hữu Mai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ăn ăn ăn, cháu còn ăn, thằng nhóc thúi này, chắt nội của bà cũng sắp theo họ người khác rồi, cháu còn có tâm tình ở đây ăn cho bà?”

Cái gì? Tay Huyền Vũ Thác Hàn đang bới cơm dừng lại, “Chắt nội cái gì?”

“Chắt nội cái gì? Cháu còn dám nói với bà chắt nội cái gì? Thằng nhóc thúi này, nhà Huyền Vũ chúng ta không có đứa con cháu không chịu trách nhiệm như cháu, làm bụng nhà người ta lớn rồi, cháu còn dám nói với bà chắt nội cái gì. Nếu như a Hoa thật sự mang chắt nội của bà đi gả cho người khác, bà sẽ không sống được.”

Mặc dù tức, nhưng trong lòng bà nội nào đó cũng rất vui mừng vì chuyện cháu mình làm bụng nhà người ta lớn!

‘Choang ~’ chiếc chén nào đó bị quẳng trên mặt đất.

Chỉ thấy người đàn ông nào đó vừa mới còn bới cơm, trong nháy mắt hóa đá ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.