Đại Hùng Và Nghi Tĩnh

Chương 30: Nói, đứa bé kia đâu?




“Chúng ta chỉ cùng Bắc Nguyệt quận chúa kết giao bằng hữu, việc này có quan hệ gì với ngươi? Tránh ra tránh ra!” Bọn họ biết bối cảnh cường đại của Lạc Lạc, thế nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là phế vật mà thôi, không có gì phải sợ cả.

Lạc Lạc tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, nghĩ đến mấy chiêu sư phụ Hí Thiên đã dạy, hắn quyết định thử dọa bọn người này một phen.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn sơ qua động tác của hắn liền biết hắn muốn làm cái gì. Hắn chỉ mới luyện tập có vài ngày, vẫn chưa đủ để đối phó với đám thiếu niên to lớn này.

“Lạc Lạc, bọn họ thật sự không có ác ý, ngươi không cần lo lắng.” Nàng vội vàng nói. Đám người này đều dùng thái độ nho nhã lễ độ để nói chuyện với nàng, nàng không hy vọng bọn họ xảy ra xung đột với Lạc Lạc.

Nếu quả thật có đánh nhau, đương nhiên nàng sẽ giúp đồ đệ của mình rồi.

“Có thật không?” Lạc Lạc nhìn nàng, lại quay sang nhìn đám người kia, cuối cùng vẫn quyết định kéo nàng rời đi.

“Tiểu tử thúi kia là người của gia tộc Bố Cát Nhĩ, hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ? Cũng chỉ là một phế vật!”

“Hắn có gia tộc Bố Cát Nhĩ làm chỗ dựa, đương nhiên có thể phách lối, chúng ta tốt nhất đừng gây chuyện! ” Một người thiếu niên có chút sợ hãi đối với gia tộc Bố Cát Nhĩ nói.

“Hừ, gia tộc Bố Cát Nhĩ thì thế nào? Ta cũng không tin gia tộc Bố Cát Nhĩ có thể vĩnh viễn bảo vệ được hắn! Chúng ta tìm cơ hội giáo huấn hắn một trận đi!”

Mấy thiếu niên nhìn bóng lưng bọn Lạc Lạc, bắt đầu len lén lên kế hoạch.

“Bắc Nguyệt quận chúa, ngươi vẫn chưa biết rõ về đám người kia, bọn họ không phải là thứ tốt lành gì đâu, ngươi đừng bị vẻ ngoài của bọn họ lừa gạt.” Lạc Lạc hảo tâm nhắc nhở nàng.

“Ừ, ta biết rồi, cám ơn ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn cười nói.

Lạc Lạc gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn nàng: “Cám ơn gì chứ, chúng ta không phải là bằng hữu sao?”

“Ừ, chúng ta là bằng hữu.” Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vũ Văn Địch ở phía trước. Hắn cũng không đến gần nàng, chỉ là đứng ở phía xa nhìn sang.

Nàng biết Vũ Văn Địch có chuyện muồn nói, bởi vậy liền cùng Lạc Lạc từ biệt, sau đó đi qua, chắp tay hỏi: “Vũ Văn đại nhân có chuyện gì sao?”

Vũ Văn Địch nói: “Điện hạ nói, đêm nay có thể luyện chế Tẩy Tủy Đan, Bắc Nguyệt quận chúa nếu như có hứng thú thì có thể đi qua đó nhìn một chút.”

Nàng cảm thấy rất hứng thú với quá trình luyện chế Tẩy Tủy Đan, chỉ là sau khi trải qua chuyện tình đêm qua, nàng ở cùng Phong Liên Dực sẽ có cảm giác lúng túng, hơn nữa đêm nay còn phải đi thỉnh an Thái hậu, ý tốt của hắn, nàng chỉ có thể cự tuyệt thôi.

“Giúp ta chuyển cáo Dực vương tử, nói rằng ta rất cảm kích hắn giúp ta, sau khi luyện chế Tẩy Tủy Đan thành công, chuyện tình Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh ta sẽ không truy cứu nữa, coi như làm quà tạ lễ đi.”

Vũ Văn Địch ngẩn ra một lúc, trên gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ không cam lòng: “Bắc Nguyệt quận chúa, trên người Điện hạ mặc dù có nhiều bí mật, nhưng hắn đối quận chúa là thực tâm thực ý a.”

Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu một cái, giả vờ nghe không hiểu: “Ngươi nói cái gì?”

Vũ Văn Địch chỉ cảm thấy một quyền của mình lại đánh vào bông, có một loại cảm giác vô lực, ài, quả nhiên là Bắc Nguyệt quận chúa tuổi còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện yêu đương rồi!

“Không…không có gì, ta chỉ là hy vọng Bắc Nguyệt quận chúa có thể làm bằng hữu cùng Điện hạ.” Vũ Văn Địch vô lực nói.

“Chúng ta đã là bằng hữu rồi mà, Vũ Văn đại nhân cứ yên tâm.” Hoàng Bắc Nguyệt cười cười: “Tẩy Tủy Đan luyện xong, ta sẽ cho người đi lấy.”

Nói xong, nàng lễ phép gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Vũ Văn Địch hai tay chắp sau lưng, trái suy phải nghĩ nhưng cũng không rõ, vậy rốt cục là Bắc Nguyệt quận chúa cố ý tránh xa Điện hạ, hay là nàng thật sự nghe không hiểu lời hắn nói đây?

Xế chiều, từ Linh Ương Học Viện trở về, Đông Lăng đã chuẩn bị cho tốt hết thảy mọi thứ cho việc tiến cung, nàng chỉ cần thay đổi quần áo là có thể chuẩn bị xuất môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.