Đại Hoan Hỉ

Quyển 2 - Chương 7-14: Từng niên thiếu (14)




Edit: Mon Miêu

“Em đã quên rồi sao? Em chính là vợ chưa cưới của anh, thân thể em từ trên xuống dưới, có chỗ nào mà anh chưa từng xem qua, chưa từng sờ qua, em khóc cái gì? Anh không thể chạm vào em sao”

Giọng nói của anh lạnh lẽo, anh không thích nước mắt của cô, không thích thấy cô khóc một chút nào.

Nhưng cô lại luôn dùng một đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, giống như là anh đang ăn hiếp cô. Anh khẳng định là cô không có bộ dạng này đối với Diễn Thần.

Anh cũng không quên, khi người đàn ông kia đưa cô trở về, cô cười với anh ta đến mức ngọt ngào, thật chướng mắt.

Thanh Thần đối mặt với sự tức giận của anh, chỉ là lắc đầu, ra sức lắc đầu: “Không, không phải. . . . . .”

“Cái gì không phải?” Anh hung ác nhìn chằm chằm cô, sự lạnh nhạt sâu trong con mắt lạnh lẽo kia giống như muốn đông cứng cô: “Mộ Thanh Thần, em giỏi lắm, đầu tiên là không nói chuyện với anh, chơi trò chiến tranh lạnh, bây giờ ngay đến việc anh ôm em một chút cũng không được?”

Hợp đồng của bọn họ còn chưa kết thúc, cô gái nhỏ này không phải mới nói yêu mình sao? Coi như người đàn ông kia đối xử rất tốt với cô, cô cũng đừng nghĩ sẽ chạy thoát khỏi anh.

“Không, không phải. . . . . .” Anh hiểu lầm cô rồi, khi cô thấy anh trở về, cô đã rất vui mừng.

“Cái gì không phải?” Khóe miệng của Mạc Lãnh Tiêu chứa tà khí, anh cảm thấy tính khí của bản thân mỗi khi đụng tới cô, đều vô cùng dễ trở nên xấu: ”Anh cho em biết, chỉ cần em còn ở cạnh anh một ngày, anh muốn đối xử với em như thế nào cũng đều được!”

Hừ, nếu như cô dám nói không được, anh sẽ lập tức ăn cô.

Đôi mắt ngấn nước chứa đầy vẻ tố cáo nhìn anh, Mạc Lãnh Tiêu nóng nảy như vậy khiến cô hoảng hồn, anh, tại sao anh lại không cho cô cơ hội giải thích?

“Mộ Thanh Thần, em. . . . . .”

Thanh Thần nhón chân lên, không suy nghĩ, chỉ là dùng đôi môi ngọt ngào của cô, hôn lên đôi môi mỏng đẹp mắt kia của anh, cô muốn dùng cách này để thay thế cho lời giải thích của cô.

Cô chủ động khiến lửa giận hừng hực của người đàn ông này trong nháy mắt cứng lại, anh có chút không dám tin, cô gái nhỏ yếu đuối này, lại có thể tỉnh táo trong tình huống này, cô mạnh dạn hôn anh, mặc dù nụ hôn này chỉ giống như là chuồn chuồn lướt nước.

“Lãnh, anh có thể. . . . . . Hãy nghe em nói. . . . . .” Mặt cô đỏ lên, trong mắt của cô chứa đầy ngượng ngùng, bộ dáng kia giống như là thiên thần lạc vào thế giới con người, vô tình quyến rũ con người trên mặt đất.

Thanh Thần thấy anh im lặng, đôi chân đang nhón lên của cô cũng chậm rãi hạ xuống, đôi môi mê người từ từ rời khỏi môi anh.

Sau đó, Mạc Lãnh Tiêu không để cho cô thoát khỏi anh, một tay anh giữ cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, dưới ánh mắt ngượng ngùng của cô, môi mỏng bá đạo của anh bao phủ môi cô.

Có một số chuyện, một khi đã thay đổi, thì sẽ không thể cứu vãn được.

Tuyết vẫn im lặng rơi bên ngoài cửa sổ, có chút cực kì đẹp, có chút lạnh lẽo xinh tươi.

Ánh đèn trong phòng mập mờ, hai bóng dáng dây dưa ở trước cửa sổ, phát ra tiếng thở gấp rất nhỏ, hai thân hình dán sát vào nhau chặt chẽ, gần như là cọ sát lẫn nhau tạo ra tia lửa nóng rực.

Miệng Mạc Lãnh Tiêu ẩm ướt nóng bỏng gắt gao bắt lấy hơi thở thơm mùi đàn hương từ miệng của cô, bàn tay anh giữ chặt gáy của Thanh Thần, lưỡi của anh gần như là thô lỗ mút lấy lưỡi mềm mại của cô, thưởng thức mùi vị trong môi của cô.

Một tay kia nâng chân trái thon dài của cô lên, thân thể của anh hung ác dán sát thân thể của cô, ép người cô lên trên cửa sổ, tiến tới nơi yếu ớt nhất của cô, nhẹ nhàng đẩy vào.

“Ưm. . . . . .” Cái miệng nhỏ nhắn của cô lập tức phát ra tiếng động lòng người, mặt Thanh Thần cực kì đỏ, cảm giác này khiến cô có chút sợ hãi, lại có chút mong đợi, cô muốn chạy trốn, nhưng lại không đành lòng rời khỏi như vậy.

Bàn tay anh vội vã cởi quần áo trên người cô xuống, chỉ một lát sau, áo khoác vừa dày vừa nặng của cô đã rơi xuống đất.

Áo len trắng rộng thùng thình cũng bị anh ép buộc kéo xuống, vai trắng như tuyết của cô lộ ra trong không khí.

“Lãnh. . . . . .” Cô sợ, cô chỉ có thể dùng tay nhỏ bé của cô vòng qua cổ của anh thật chặt: “Đừng. . . . . .”

Chiếm đoạt vội vã như vậy, khiến cô lo lắng.

Nụ hôn của anh bắt đầu từ cái trán của cô từ từ xuống phía dưới, lúc thì sâu, lúc thì nhẹ: “Bây giờ em mới từ chối, không phải là đã trễ rồi sao?”

Anh chưa chạm vào cô bao lâu rồi?

Chẳng lẽ cô không biết, một người đàn ông bình thường, có người đẹp ở trong ngực lại không thể đụng vào, điều này có biết bao nhiêu hành hạ?

Mới vừa rồi, là cô châm lửa, làm sao anh có thể cho phép cô kêu dừng lại vào lúc này được?

“Nhưng, nhưng. . . . . .” Nụ hôn này khiến cho cô say đắm, cũng khiến cho cô liên tục thở hổn hển: “Lãnh. . . . . .”

“Cô bé, nói cho anh biết, em ngẩn người, có phải là đang nghĩ đến anh hay không?” Anh cắn vành tai xinh đẹp của cô, Mạc Lãnh Tiêu dùng giọng nhỏ nhẹ mê hoặc tinh thần của cô.

“Ừ. . . . . .” Hơi thở nóng rực của anh phả vào vành tai nhạy cảm của cô, khiến cho thân thể cô không ngừng run nhẹ, vùi đầu vào trong ngực của anh, cô không chống lại được sự dụ dỗ của anh, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Phải . . . . . Em...Em đang nghĩ. . . . . . Anh. . . . . .”

Hơn nữa, là rất nhớ rất nhớ.

Rất tốt, trong đôi mắt đen ánh lên ý cười, câu trả lời của cô rất thành thực, khiến cho anh rất hài lòng.

Nếu như cô dám cả gan nói không có nghĩ đến anh, vậy anh nhất định sẽ hành hạ cô thật tốt.

Đầu lưỡi nóng bỏng của anh liếm cằm của cô, không thèm để ý cô đang sợ run rẩy, thậm chí anh rất thích xem phản ứng ngây ngô của cô khi ở trong lòng của anh, đôi mắt mê hoặc của anh híp lại, Mạc Lãnh Tiêu dùng sức gặm cắn môi dưới đầy đặn của cô: “Nếu em nghĩ đến anh, vậy mấy ngày nay, tại sao lại không mở miệng nói chuyện với anh, hửm?”

“Đau. . . . . .” Sự đau đớn trên môi khiến cho cô phải nhíu mày, trong đôi mắt trong veo của cô bởi vì sự nóng bỏng của anh mà trở nên lẻ tẻ.

“Còn biết nói đau.” Vẻ mặt của Mạc Lãnh Tiêu chìm xuống, lợi dụng ánh sáng lờ mờ để nhìn vẻ mặt mềm yếu bất lực giống như mèo của cô.

“Em. . . . . . Em sợ, sợ anh không để ý tới em. . . . . .” Trong lòng cô đau xót, nước mắt cứ chảy xuống như vậy.

Nước mắt trong suốt chảy qua gò má của cô, mắt của Mạc Lãnh Tiêu giống như là ngọn lửa cháy mạnh, có chút đau, lồng ngực cũng khó chịu.

Anh dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt của cô, dùng lưỡi linh hoạt liếm những giọt nước mắt chứa vị mặn nhàn nhạt giống như những hạt trân châu: “Ngu ngốc.”

Sự tiếp xúc tràn ngập thương tiếc, sự trách mắng đầy yêu thương của anh khiến lỗ mũi Thanh Thần chua xót.

Cô không biết, đây có phải là lần đầu tiên anh dùng cách thức dịu dàng như vậy đối xử với cô hay không, cô chỉ biết, cô rất cảm động, cũng rất hạnh phúc.

Bởi vì khoảnh khắc này mà cô cảm thấy, anh không đối xử với cô giống như trước, anh có tình cảm với cô.

“Lãnh, không phải là anh giận em sao?” Mắt đẹp của cô lộ ra vẻ mơ hồ nồng đậm, vẻ mặt cô đáng thương nhìn anh, vẻ mặt xinh đẹp động lòng người này của cô tuyệt đối không cho phép anh nói không.

Môi mỏng khẽ nhếch, nâng lên một chút ý cười tà ác, trong con ngươi màu đen trong suốt như bầu trời đêm của anh thoáng qua một chút xấu xa kiêu ngạo: “Cô bé, bây giờ anh chỉ muốn thưởng thức em thật tốt, không có thời gian tức giận.”

Lời nói vừa bá đạo vừa tràn ngập ám chỉ, khiến mặt Thanh Thần đỏ lên, đôi mắt to vô tội bất lực nhìn anh.

Anh ôm cô đi tới bên cạnh ghế sa lon.

“Vì sao lại khóc?” Anh ngồi xỗm bên cạnh cô, Mạc Lãnh Tiêu vô cùng dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên má cô: “Chưa từng thấy qua người phụ nữ nào lại thích khóc như vậy.”

Anh nhớ, lần đầu tiên anh gặp cô, cô cũng khóc.

Cô cúi xuống, lắc đầu: “Không có, em không có khóc.”

“Nói dối.” Anh ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn cánh môi của cô, nhẹ nhàng, chậm rãi, dùng cách thức mà cô chưa từng cảm nhận qua.

Sự đụng chạm như vậy khiến Thanh Thần xấu hổ đỏ mặt, chỉ có thể quay đầu, né tránh anh hôn: “Lãnh, đừng. . . . . .”

Mạc Lãnh Tiêu lôi kéo tay của cô vòng quanh vai của anh, anh vừa hôn cổ trắng ngần của cô, vừa lấy tay thăm dò vào trong áo len của cô, sờ lên da thịt bóng loáng như trẻ con của cô: “Cô bé, trời lạnh như vậy, đan khăn quàng cổ, không khó chịu sao?”

Cô gái này, gầy yếu đến mức khiến anh có cảm giác, bản thân chỉ cần dùng một chút lực, cô sẽ ngất xỉu ở trong lòng của anh. Hazz. . . . . .

“Anh. . . . . .” Thanh Thần giương mắt lên, vẻ mặt không tin nhìn anh, anh, làm sao anh biết?

Mạc Lãnh Tiêu hôn một cái vào trán của cô, giọng nói cảnh cáo của anh vang lên ở bên tai cô: “Món quà em định tặng cho anh, nếu lần sau em lại quyết định đổi ý không tặng cho anh nữa...anh sẽ phạt em, biết chưa?”

Thân thể của cô bỗng chốc căng thẳng, trái tim đang ngọt ngào khiến cho cô quên hít thở, cũng quên hết tất cả. . . . . .

Anh biết, anh biết cô định tặng khăn quàng cổ cho anh, anh không có ghét bỏ, không hề ghét bỏ. . . . . .

Cô rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.

Bàn tay anh cách nơi đáng yêu của cô, dịu dàng xoa nơi mềm mại kia.

“Đừng. . . . . .” Tim Thanh Thần hoảng hốt, cô không ngừng giãy dụa: “Lãnh, đừng như vậy. . . . . .”

Bọn họ vẫn còn đang ở trên ghế sa lon á?

“Cô bé, bây giờ, em chỉ có thể nói, Lãnh, đừng có ngừng lại. Hoặc là chỉ có thể gọi tên của anh mà thôi.” Mạc Lãnh Tiêu cúi đầu, nói cho cô nghe chuyện cô nên làm, anh cũng dùng lưỡi thay thế tay, hôn lên da thịt đang hiện ra của cô.

“Nhưng, nhưng. . . . . .” Tay nhỏ bé của cô giữ vai anh thật chặt, không phải cô không đồng ý anh làm như vậy, chỉ là cô, có mấy lời, muốn nói với anh.

“Không có nhưng nhị gì hết.” Mạc Lãnh Tiêu lên tiếng cảnh cáo một lần nữa, anh càn rỡ đòi lấy ở trên người cô, tay của anh, đang di chuyển tới chân của cô.

Mắt Thanh Thần khẽ nheo lại, cô chỉ cảm thấy trong lúc này trời đất như quay cuồng, cô sắp không thể suy nghĩ, không thể hít thở: “Em...Em có lời muốn nói với anh. . . . . .”

Cô cảm thấy, có mấy lời, phải nói rõ ràng với anh.

Mạc Lãnh Tiêu nhìn vẻ mặt của cô đỏ ửng, cô vừa thẹn thùng vừa lo lắng, bộ dạng khóc nức nở của cô khiến hô hấp của anh có chút loạn, anh càng ôm chặt cô: “Cho dù là nói cái gì, anh cũng đều không muốn nghe. Anh chỉ muốn. . . . . . Muốn em.”

Thanh Thần giãy dụa, muốn ngồi dậy, nhưng anh vẫn không chìu theo ý cô, vẫn cứ đè cô ở dưới thân, bàn tay anh từ từ vuốt ve dưới thân của cô: “Cô bé, em rất mê người.”

“Đừng, đừng nói. . . . . .” Tay nhỏ bé của Thanh Thần lo lắng đẩy ngực của anh, cô vừa nôn nóng vừa thẹn thùng, đối mặt với sự đụng chạm của anh, cô tuyệt đối không có lực chống lại.

Cô chỉ sợ, chỉ sợ nếu bây giờ cô không nói, thì một lát nữa sẽ không có cơ hội nói.

Anh hôn nhẹ môi của cô, đôi mắt lạnh lùng của anh, đã bị ngọn lửa nóng bỏng bao phủ hết: “Cho dù trời có sập xuống, cũng không thể ngăn cản được việc anh muốn em.”

Tim cô khẽ căng thẳng.

Cô bình tĩnh xoay mặt, bởi vì nụ hôn của anh vẫn đang dừng lại trên cổ Thanh Thần, cô nhắm mắt lại, nhìn chăm chú gương mặt đẹp đẽ của anh: “Nếu như chuyện này có liên quan tới cô ấy thì sao?”

Thân thể cao lớn đang đè trên thân thể cô đột nhiên cứng đờ.

Mặt anh ngẩng lên, anh hoảng hốt nhìn chằm chằm mắt của cô, lửa nóng mới vừa rồi còn ở trong mắt của anh dường như trong chớp mắt đã bị mất một nửa.

Bộ dáng của anh, giống như một con dao găm, tàn nhẫn đâm vào lòng của cô, Thanh Thần cảm thấy giống như là mình đang ở trên thiên đàng lại bị ném xuống địa ngục.

Thân thể cô đau, tim của cô còn đau hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.