Đại Hoan Hỉ

Quyển 2 - Chương 5-9: Cuộc đời tươi sáng (9)




“Khoan,” Amanda hoảng hốt nói và quay đầu đi khi miệng Jack cúi xuống miệng cô. Môi anh ta ép vào má cô, luồng hơi nóng thân mật quét qua làm cô kinh ngạc. “Khoan đã,” cô lặp lại, giọng run rẩy. Mặt cô quay hẳn về phía ngọn lửa, ánh lửa bập bùng làm cô chói mắt khi cố tránh nụ hôn mơn trớn của con người xa lạ đó. Miệng anh ta di chuyển nhẹ nhàng trên gò má và chuyển dần về tai cô, một món tóc cù vào tai cô nhồn nhột.

“Cô đã được hôn bao giờ chưa vậy, Amanda?”

“Dĩ nhiên là có rồi,” cô nói với niềm kiêu hãnh mang vẻ tự vệ, nhưng dường như không có cách gì giải thích được tại sao những lần đó không giống chút nào so với bây giờ. Một nụ hôn trộm trong vườn hay một cái ôm xã giao dưới cây tầm gửi vào một ngày lễ không thể sánh được với việc được ôm trong vòng tay một người đàn ông, hít vào mùi cơ thể của anh ta, cảm nhận sức nóng của làn da anh ta qua lớp vải áo sơ mi. “T – tôi cho là anh rất rành về việc này,” cô nói. “Dựa theo nghề nghiệp của anh mà nói.”

Câu nói đó khiến anh cười thầm. “Cô muốn biết không?”

“Trước hết tôi muốn hỏi anh vài chuyện. “Anh làm việc này bao … bao lâu rồi?”

Anh hiểu ngay cô muốn hỏi gì. “Làm việc cho bà Bradshaw à? Mới đây thôi.”

Amanda tự hỏi điều gì đã bắt một người đàn ông như thế này phải làm trai bao. Có lẽ anh ta không kiếm được việc làm, hoặc là bị đuổi vì phạm phải lỗi lầm. Có lẽ anh ta nợ nần chồng chất, và cần thêm nhiều tiền. Với ngoại hình, tính hóm hỉnh và biết chịu đựng sẽ có nhiều nghề khá thích hợp với anh ta. Còn không thì anh ta thật sự bế tắc, hoặc do lười biếng và chơi bời phóng đãng.

“Anh có gia đình không?” cô hỏi.

“Chẳng có gì đáng nói. Còn cô?”

Nhận thấy có chút thay đổi trong giọng nói của anh, Amanda liếc lên nhìn anh chăm chăm. Ánh mắt anh ta giờ đã trở nên nghiêm nghị, và gương mặt đẹp mang vẻ khắc nghiệt đến nỗi hình ảnh đó khiến ngực cô nhức nhối vì quan tâm. “Cha mẹ tôi đã qua đời,” cô kể, “nhưng tôi có hai người chị gái, đềấy chồng, và rất nhiều cháu trai, cháu gái.”

“Sao cô không lấy chồng?”

“Sao anh không lấy vợ?” cô trốn tránh.

“Tôi yêu tự do đến mức chẳng muốn từ bỏ bất cứ một phần nào của nó.”

“Lý do của tôi cũng vậy,” cô nói. “Hơn nữa ai quen tôi cũng sẽ thừa nhận là tôi cứng nhắc và ngoan cố nữa.”

Anh cười uể oải. “Cô chỉ cần được đối phó một cách thích hợp.”

“Đối phó,” cô nói gay gắt. “Chắc anh nên giải thích ý anh là gì chứ.”

“Ý tôi là một người đàn ông am hiểu phụ nữ, có thể khiến cô ngoan ngoãn kêu gru gru như một con mèo con.”

Cảm giác tức tối và muốn phá ra cười cuộn lên trong ngực cô … anh ta thật xỏ lá! Nhưng cô sẽ không để vẻ ngoài của anh đánh lừa mình. Dù tính anh ta hay đùa, nhưng có gì đó ẩn bên dưới – sự kiên nhẫn quan sát hay khả năng kiềm chế mạnh mẽ - làm thần kinh cô rung lên cảnh báo. Anh ta không còn là một cậu bé non nớt, mà đã là một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành. Và dù cô không phải là người từng trải, cô vẫn biết từ cái cách anh ta ngắm cô khi anh muốn ở cô điều gì đó, liệu đó là sự quy phục của cô, thân thể cô, hay chỉ đơn giản là tiền bạc của cô thôi.

Giữ chặt ánh mắt cô, anh ta với tay nới lỏng chiếc ca vát lụa màu xám, và chậm rãi tháo nó ra, như thể anh ta lo rằng cử động bất ngờ sẽ làm cô sợ. Trong lúc cô mở to mắt nhìn, anh cởi ba nút áo sơ mi trên cùng, rồi ngả người ra sau và nhìn ngắm khuôn mặt đỏ ửng của cô.

Lúc nhỏ, Amanda đôi khi nhìn thoáng qua phần ngực trên của cha cô khi ông mặc áo choàng đi quanh nhà, và dĩ nhiên cô đã thấy những người làm công và nông dân mặc áo không cài nút. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nhớ đã thấy điều gì giống như thế này chưa, vòm ngực của anh dường như được chạm trổ từ đồng, cơ bắp rõ nét và săn chắc khiến chúng như tỏa sáng đúng nghĩa. Da thịt anh có vẻ rắn chắc và còn ấm áp, ánh lửa nhảy múa trên làn da mượt mà, có vài khoảng tối trên những chỗ hõm của cơ bắp và chỗ lõm hình tam giác dưới cổ anh ta.

Cô muốn chạm vào người anh ta. Cô muốn đặt miệng mình lên chỗ hõm hấp dẫn đó, hít vào thật nhiều hương thơm gợi cảm của anh ta.

“Đến đây, Amanda.” Giọng anh khàn khàn.

“Ôi, không,” cô nói một cách không chắc chắn. “T – tôi nghĩ anh nên đi ngay đi.”

Jack cúi ng1;i và nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô. “Tôi sẽ không làm đau cô,” anh thì thầm. “Tôi sẽ không làm điều cô không thích. Nhưng trước khi tôi đi, tôi sẽ ôm cô vào lòng.”

Cảm giác ngượng ngập pha lẫn khao khát trào lên trong cô, khiến cô thấy chơi vơi và bất lực. Cô để anh kéo mình tới trước cho đến khi hai chân của cô cứng đờ áp vào đôi chân dài của anh ta. Anh ta lướt lòng bàn tay to lớn của mình dọc sống lưng cô, và cô cảm nhận được luồng cảm xúc mãnh liệt bị đánh thức trỗi dậy. Làn da anh thật nóng, y như thể có một ngọn lửa đang cháy ngay bên dưới lớp bề mặt màu đồng trơn láng này.

Hơi thở của cô trở nên gấp rút, và cô khép mắt, run rẩy, đắm mình vào cảm giác ấm áp đang lan tỏa khắp thân. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô để đầu mình dựa vào cánh tay một người đàn ông, và nhìn chăm chú vào khuôn mặt mờ tối của anh.

Cảm thấy tay chân cô run rẩy, anh ngân nga khe khẽ rồi ôm cô sát hơn. “Đừng lo, mhuirnin. Tôi không làm cô đau đâu.”

“Anh vừa gọi tôi là gì?” cô bối rối hỏi.

Anh ta mỉm cười. “Một từ thân mật nho nhỏ. Tôi chưa nói mình có một nửa là người Ai Len sao?”

Điều đó giải thích được cho ngữ giọng của anh, những âm thanh tao nhã tuyệt vời hòa quyện với một chút êm ái dịu dàng chắc chắn phải là giọng gốc Xen-tơ. Và nó cũng giải thích lý do tại sao anh làm việc cho bà Bradshaw. Thường thì những nhà lái buôn cùng các tổ chức thương mại có thể thà mướn một người Anh làm việc dở hơn là một người Ai Len, và họ thường thích giao cho người Xen tơ những công việc bẩn thỉu nhất, thấp kém nhất.

“Cô ghét người Ai Len à?” Jack hỏi và điềm tĩnh nhìn chăm chú mắt cô.

“Không,” cô sửng sốt trả lời. “Tôi chỉ đang nghĩ … chắc vì thế mà tóc anh rất đen còn mắt anh lại có màu xanh biếc.”

“A chuisle mo chroi,” anh thì thầm, vén lọn tóc xoăn khỏi khuôn mặt tròn trĩnh của cô.

“Nghĩa là gì?”

“Một ngày nào đó tôi sẽ nói. Một ngày nào đó.” Anh ôm cô một lúc thật lâu đến khi cô cảm thấy như bị bao trùm trong hơi ấm của anh, mọi dây thần kinh đều dịu lại và thả lỏng.Những ngón tay của anh lướt lên hạt nút trên cổ chiếc áo màu nâu sọc cam của cô, nơi những nếp gấp bằng mút xơ lin được may nhún lại thành cổ áo. Hết sức thận trọng và không hề vội vã, anh ta thấy hạt nút đầu, vùng cổ tròn mịn màng của cô lộ ra. Amanda dường như không thể kiểm soát nổi nhịp thở ngày một tăng nhanh đến mức lá phổi của cô như muốn nổ tung, ngực cô phập phồng không ngừng . Đầu Jack di chuyển, cô ú ớ khi cảm nhận miệng anh lần nữa ép vào cổ mình, bờ môi nhẹ nhàng tìm kiếm.

“Em thật ngọt ngào.” Những lời thì thầm làm cô rùng mình. Không hiểu sao mỗi khi cô tưởng tượng đến cảnh thân mật với một người đàn ông nào đó, cô lại nghĩ rằng nó sẽ diễn ra trong bóng tối, vội vã và lúng túng. Cô không nghĩ đến sẽ có ánh lửa, sự nóng bỏng và cả cảm giác mơn trớn dai dẳng này trên cơ thể mình. Môi Jack lang thang thành một đường từ cổ lên khe tai nhạy cảm của cô, nhẹ nhàng ve vuốt, và Amanda giật bắn người khi cô cảm thấy đầu lưỡi anh ta quét dọc vành tai trong.

“Jack,” cô thì thào. “Anh không cần diễn vai tình nhân với tôi đâu. Thật đó … anh thật tốt bụng khi giả bộ là khao khát tôi, và anh -”

Cô cảm thấy anh mỉm cười bên tai cô. “Em thật ngây thơ, mhuirnin, nếu như em cho rằng cơ thể người đàn ông phản ứng như thế này là vì sự tốt bụng.”

Lúc anh nói, Amanda chợt nhận ra có một sức ép ấn vào hông cô, tức thì cô cứng đơ người. Mặt cô đỏ như gấc, những ý nghĩ xáo động trong đầu cô như những bông tuyết bị thổi tung trong cơn gió. Cô thấy xấu hổ … và vô cùng tò mò. Chân anh kẹp lấy chân cô, chiếc váy cuốn lên tới đầu gối, cô có thể cảm thấy bắp đùi dài mạnh mẽ và tình trạng cương cứng của anh. Trước giờ cô chưa từng được ôm sát vào thân thể của người đàn ông đã bị khích thích như thế này.

“Đây là cơ hội của em đấy, Amanda,” anh ta nói khẽ. “Tôi là của em, tôi sẽ làm bất cứ điều gì em thích.”

“Tôi không biết phải làm gì,” cô run rẩy nói. “Thế nên tôi mới mướn anh.”

Anh ta cười lớn và hôn vào những mạch máu đang đập điện cuồng trên phần cổ trần của cô. Tình huống này dường như thật kỳ lạ đối với cô, hoàn toàn vượt quá những gì cô biết, làm cô cảm thấy như mình là người khác mà không còn là Amanda Briars. Một bà cô chưa chồng cùng với bút lông ngỗng, với giấy, với những ngón tay dính mực, những chiếc mũ lỗi thời, với bình làm ấm chân, đã bị thế chỗ bằng một con người mềm mại … yếu đuối khao khát và được khao khát.

Cô biết mình luôn có một chút e dè với đàn ông. Những phụ nữ khác hiểu người khác giới thật dễ dàng, vậy mà điều hiểu biết ấy lại luôn vượt quá tầm của cô. Tất cả những gì cô biết là thời hoa mộng của cô đàn ông không bao giờ trêu chọc, ve vãn cô. Họ nói chuyện về những vấn đề nghiêm túc, đối xử với cô bằng thái độ tôn trọng và đúng mực, mà không ngờ rằng cô cũng muốn họ tán tỉnh mình.

Còn bây giờ người đàn ông nổi bật này, rõ ràng là một tên phóng đãng, dường như hơn cả thích thú đến việc lần vào dưới váy cô. Sao cô lại không để anh hôn và vuốt ve cô nhỉ? Đức hạnh thì có lợi gì cho cô? Đức hạnh là một người bạn lạnh lùng; cô biết điều đó rõ hơn bất cứ ai khác.

Lấy hết can đảm cô bấu vào một vạt áo và kéo đầu anh ta xuống. Anh ta chiều theo ngay lập tức, miệng anh lướt nhẹ nhàng lên môi cô. Cô cảm thấy choáng ngợp trước làn hơi ấm và khoái cảm khiến cô tê liệt. Trọng lượng của anh ta đè lên cô nặng hơn một chút; miệng anh ta trêu ghẹo, thúc giục đến khi môi cô mở ra. Lưỡi anh vuốt ve trong miệng cô, và cô đã giật lùi lại vì cảm giác lạ lẫm đó nếu đầu cô không tựa quá vững chãi trong vòng tay anh ta. Khoái cảm bừng lên trong bụng cô và trong những vùng của cơ thể mà cô thậm chí còn không thể gọi tên. Cô chờ đợi anh nhấm nháp mình lần nữa … cách anh thăm dò miệng cô thật kỳ quặc, thật thân mật và kích thích, cô dường như không thể ngăn nổi tiếng rên nhỏ dâng lên trong cổ. Thân thể cô dần thả lỏng, tay cô đưa lên đầu anh, vuốt mái tóc đen mềm như tơ được tỉa ngắn dần về phía ót của anh ta.

“Mở khuy áo giúp tôi,” Jack thì thào. Anh vẫn tiếp tục hôn cô trong khi cô lóng ngóng sờ soạng mấy hột nút áo gi lê cùng đường xẻ của chiếc áo sơ mi bằng vải lanh của anh. Làn vải mỏng ấm áp, vương mùi thơm từ người anh và bị nhăn ở phần bỏ vào quần. Làn da của anh ta trơn mượt, những lớp cơ bắp rắn chắc giật giật trước những cái đụng chạm rụt rè của cô. Da thịt anh tỏa ra hơi nóng, quyến rũ cô như ánh mặt trời hấp dẫn một con mèo.

“Jack,” cô nói hổn hển, tay cô dần dần lấn vào bên dưới áo lần đến tấm lưng dài của anh, “Tôi không muốn đi xa hơn nữa … tôi … món quà sinh nhật thế này đủ đối với tôi rồi.”

Anh ta khẽ cười rồi ghé sát mũi vào cổ cô. “Được thôi.”

Cô rúc vào bộ ngực trần của anh, tham lam khao khát hơi nóng và hương thơm từ anh. “Ôi, chuyện này thật khủng khiếp.”

“Sao lại khủng khiếp?” anh ta hỏi trong khi vuốt ve và nghịch nghịch mấy lọn tóc quăn của cô, ngón cái bạo dạn đưa tới thái dương cô và lướt nhẹ qua nơi nhạy cảm ấy.

“Bởi vì đôi khi tốt hơn là không nên biết mình đang bỏ lỡ điều gì.”

“Em yêu,” anh ta thì thầm và hôn trộm lên môi cô. “Em yêu … cho tôi ở lại với em một chút nữa thôi.”

Trước khi cô có thể trả lời, anh hôn cô nồng nàn hơn lúc trước, hai bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng luồn vào tóc để ghì lấy đầu cô, khiến cho mái tóc xoăn xõa ra. Cô rướn người lên về phía miệng và cơ thể anh ta, không thể ngăn mình ép sát vào anh ta hết mức có thể. Sự kích động sâu xa không hề giống với bất cứ điều gì cô đã từng được cảm nhận dấy lên trong cô, và cô lại cong người dựa vào anh hòng xoa dịu nó. Anh ta mạnh mẽ, to lớn, và có thể áp đảo cô quá dễ dàng nếu muốn, nhưng anh vẫn dịu dàng đến mức kinh ngạc. Đâu đó tận sâu trong tâm trí cô, cô băn khoăn là lẽ ra cô nên sợ nhưng cô lại không hề sợ anh ta. Cô được dạy dỗ từ nhỏ rằng đàn ông là những tạo vật không đáng tin, rằng họ là những kẻ nguy hiểm không thể kiểm soát nổi đam mê của họ. Tuy vậy cô cảm thấy an toàn với người đàn ông này. Cô đặt tay lên ngực anh chỗ chiếc áo sơ mi để mở, nơi trái tim anh ta đập những nhịp đập cuồng nhiệt mạnh mẽ dội vào lòng bàn tay cô.

Anh ta rứt môi ra khỏi môi cô và nhìn xuống bằng ánh mắt tối sẫm lại đến mức không còn chút màu xanh nào nữa. “Amanda, em tin tôi không?”

“Dĩ nhiên là không,” cô nói. “Tôi còn không biết chút xíu nào về anh cả.”

Tiếng cười cuộn lên trong ngực anh. “Một phụ nữ khôn ngoan.” Những ngón tay anh loay hoay trên mấy chiếc cúc trên vạt áo của cô, rồi khéo léo cởi những chiếc cúc bằng ngà ra khỏi khuyết áo.

Amanda khép mắt, trong khi nhịp tim cô chững lại và rồi lập tức đập thật dữ dội, giống như tiếng đập cánh hoảng loạn của một con chim. Mình sẽ không bao giờ gặp anh ta sau tối nay, cô tự nhủ. Cô sẽ cho phép bản thân làm những điều cấm kỵ với anh ta, và mãi mãi giữ mảnh ký ứcu kín trong tâm tư. Mảnh ký ức chỉ dành riêng cho cô. Khi cô già đi, khi đã quá quen với những năm tháng cô đơn, cô vẫn sẽ có kỷ niệm rằng cô đã một lần qua đêm với một người lạ mặt đẹp trai.

Lần vải sọc nâu mở ra, để lộ ra chiếc áo lót làm bằng vải bông mỏng nhẹ mềm, phủ lên cái áo ngực gài móc phía trước. Amanda tự hỏi liệu cô có nên chỉ anh cách tháo móc áo ngực, nhưng rõ ràng ngay lập tức là Jack đã quá quen với việc này. Hẳn đây không phải là cái áo ngực đầu tiên anh từng gặp. Xương sườn cô hơi bị ép lại khi anh kéo phần vải phía trước lại rồi gỡ hàng móc nhỏ bằng sự nhanh nhẹn lạ kỳ. Sau đó anh giục cô rút tay ra khỏi tay váy, và cô nằm đó trước mặt anh với phần ngực chỉ được che bằng lớp vải bông mỏng gần như trong suốt, Amanda cảm thấy bị phơi bày hoàn toàn. Tay cô run rẩy ráng sức không túm lấy vạt váy để che người lại.

“Em lạnh à?” Jack hỏi với vẻ quan tâm rõ ràng khi thấy cái rùng mình của cô, anh kéo cô dựa vào ngực. Anh rắn rỏi, đầy sức sống, hơi ấm làn da thấm qua làn vải áo sơ mi, và Amanda bắt đầu run rẩy vì một lý do hoàn toàn khác khi nãy.

Jack đẩy nhẹ dây áo lót rớt khỏi tay cô, rồi cúi sát miệng hôn vào đường cong trắng trẻo nơi vai cô. Anh chạm vào cô thật nhẹ, mặt sau những ngón tay dài rê lên gò ngực tròn trịa của cô. Anh lật tay lại, lòng bàn tay nóng ấm ươn ướt ôm lấy đỉnh đồi cho đến khi núm vú cô nhức nhối một cách ngọt ngào và vươn thẳng trong tay anh. Đầu ngón tay anh trêu đùa, vuốt ve qua làn vải bông mỏng và nhẹ nhàng kẹp lấy cô. Amanda nhắm mắt, quay đầu để môi cô chạm vào gò má anh, mê say bởi phần da mặt nham nhám. Đôi môi râm ran khi cô lướt xuống làn da phía dưới quai hàm vừa ngọt ngào vừa mềm mại của anh.

Cô nghe tiếng Jack khẽ nói điều gì đó bằng tiếng Xen-tơ, giọng anh ta mơ hồ và gấp gáp, đôi bàn tay to lớn ôm siết đầu cô. Anh ta hạ cô nằm xuống đệm ghế dài, rồi đầu anh di chuyển phủ lên ngực cô. Miệng anh ta ngậm lấy nhũ hoa, anh hôn và trêu ghẹo cô qua lớp vải áo. “Giúp tôi kéo áo em ra,” anh khàn khàn nói. “Nhé, Amanda.”

Cô lưỡng lự, hơi thở cô gấp gáp hòa lẫn với hơi thở của anh, rồi nhấc tay rút ra khỏi tay áo của chiếc áo. Cô cảm thấy Jack kéo áo lót cô ra đến khi nó yên vị thành một vòng nhỏ quanh eo cô, để hở phần thân trên hoàn toàn trầụi. Dường như không thể tin được là cô lại nằm đây trên chiếc ghế dài với người đàn ông cô không quen biết, cơ thể cô trần truồng một nửa, chiếc áo ngực vứt trên sàn nhà. “Tôi không nên làm thế này,” cô run run, cố công vô ích lấy tay che đôi bồng đảo đầy đặn. “Tôi không nên để cho anh bước qua khỏi ngưỡng cửa.”

“Đúng vậy.” Anh ta ném cho cô nụ cười toe toét gian manh trong lúc cởi hẳn cái áo, để lộ phần ngực cơ bắp quá hoàn hảo và đẹp đẽ để là thực. Cô cảm thấy căng thẳng đến mức dường như không chịu nổi, và gắng sức vật lộn với sự kiềm chế và e dè khi anh cúi người phủ lên cô. “Tôi ngừng lại nhé?” anh hỏi, ôm cô sát vào mình. “Tôi không muốn làm em sợ.”

Nép gò má vào vai anh, cô tận hưởng cảm giác phấn khích được dựa làn da trần vào làn da anh. Cô không hề cảm thấy yếu đuối, và sẵn lòng để yếu đuối như thế này. “Tôi không sợ,” cô nói với giọng liều lĩnh đến kinh ngạc, cô rụt tay ra, để ngực cô trực tiếp áp vào ngực anh.

Một âm thanh nhức nhối bật ra từ cổ họng anh, anh vùi mặt vào cổ cô, hôn cô rồi di chuyển thấp dần xuống dưới. Miệng anh ta bao phủ lấy nhũ hoa, lưỡi anh vuốt ve đỉnh vú nhạy cảm, cô cắn chặt môi trước cảm giác đê mê mà nó mang lại. Đầu lưỡi anh xoay tròn một cách chậm rãi, nhấm nháp, mơn trớn, trong khi sức nóng của miệng anh lại bỏng rát như hơi nước. Anh chuyển qua ngực bên kia, khiến cô rên lên nóng vội vì sự chậm rãi, nhàn nhã như vô tận của anh, như thể thời gian không còn tồn tại mà anh sẽ mãi mê say trên thân thể cô.

Anh kéo váy của cô lên và đặt mình giữa hai đùi cô khiến cho phần đàn ông cương cứng đằng sau chiếc quần của anh ép sát vào mặt trước của chiếc quần trong bằng vải lanh đã trở nên ẩm ướt một cách khó hiểu của cô. Cô nằm bất động, nhưng toàn thân cô nhức nhối muốn được cong lên về phía sức nặng và sự mượt mà của cơ thể anh. Chống hai khuỷu tay hai bên đầu cô, Jack nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ bừng của cô. Anh lắc hông ép vào hông cô, trượt một cách chính xác vào nơi cô muốn nhất, cô thở dốc vì sức ép thân mật ấy. Anh thật xấu xa khi hiểu rõ về cơ thể phụ nữ đến vậy. Chuyển động ấy làm dấy lên khoái cảm bắt nguồn từ giữa đùi rồi tràn ngọi ngõ ngách trong cơ thể cô. Cô cảm thấy choáng váng, rúng động, kích thích vượt qua giới hạn có thể chịu đựng được. Thở hổn hển, cô vòng tay quanh lưng anh và cảm thấy những cơ bắp rắn chắc co giãn khi anh chuyển động.

Vẫn còn nhiều lớp quần áo xen giữa hai cơ thể, quần dài, giày, đồ lót, chưa kể đến số váy áo rắc rối của cô. Đột nhiên, cô muốn giũ bỏ mọi thứ, để cảm nhận hết cơ thể trần truồng của anh áp vào cô, lòng khao khát đó làm cô sững sờ ngay cả khi cô cố gần anh hơn. Anh dường như hiểu cô cần điều gì vì anh cười nhẹ và giữ tay cô trong tay anh. “Không, Amanda … đêm nay em vẫn sẽ là trinh nữ.”

“Vì sao?”

Tay anh ta bao phủ lên ngực cô và siết nhẹ, rồi miệng anh hơi hé ra kéo lên cổ cô. “Bởi vì em cần phải biết vài chuyện về tôi trước đã.”

Giờ thì hình như là anh ta sẽ không làm tình với cô nữa, khi mà nó đã trở thành điều Amanda mong muốn nhất lúc này. “Nhưng tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa,” cô nói. “Mà hôm nay là sinh nhật tôi.”

Jack bật cười, đôi mắt xanh lấp lánh, rồi anh hôn cô nồng nàn, và ôm chặt cô trong khi thì thầm những lời âu yếm vào tai cô. Chưa có ai từng nói những lời thế này với cô trước đây cả. Người ta chỉ e ngại trước sự điềm tĩnh cùng cách cư xử mực thước của cô. Không người đàn ông nào mơ tưởng đến chuyện gọi cô là cưng, em yêu, em yêu dấu … và chắc chắn là không ai khiến cô cảm thấy như thế này. Cô vừa ghét vừa khao khát những tác động của anh ta đối với cô, những giọt nước mắt kinh hãi cay xè trong mắt cô, hơi nóng đam mê dâng lên trong người cô. Giờ đây cô biết rõ lý do cô lẽ ra không bao giờ tìm đến con người bí ẩn này. Quả thật tốt hơn hết là đừng biết gì về chuyện này, khi mà cô sẽ không bao giờ lại có được nó lần nữa.

“Amanda,” anh ta thì thầm, lầm tưởng lý do khi thấy mắt cô ngân ngấn nước. “Tôi sẽ làm em thấy khá hơn … nằm im … để tôi …”

Bàn tay anh lần dò dưới váy cô đến khi anh tìm thấy dải buộc quần của cô, ngón tay anh thành thạo tháo chúng ra. Đầu quay cuồng, cô nằm im và run rẩy trong khi hai cánh tay vẫn quấn quanh vai anh. Anh chạm vào làn da bụng mềm mại của cô, ngón tay cái lướt nhẹ qua rốn, rồi ngón tay anh trượt trở xuống nơi cô không thể tưởng tượng là có thể bị chạm đế nơi chính cô cũng cố không chạm đến. Bàn tay anh vuốt nhẹ chỗ tóc xoăn, và sau đó đầu ngón tay cẩn thận thám hiểm khiến hông cô giật nảy lên và co rúm lại.

Chất giọng Ai Len của anh nặng và khàn hơn khi nãy. “Đây là nơi đau nhức phải không, mhuirnin?”

Hơi thở cô gấp gáp phả vào cổ anh. Đầu ngón tay anh trêu ghẹo, mơn trớn và tìm thấy nơi nhạy cảm nhất, cái đỉnh nhỏ chấn động vì sự đụng chạm của anh. Hơi nóng bùng lên ở vùng thắt lưng, ngực và đầu cô. Toàn thân cô đỏ bừng, râm ran từ đầu đến chân, và cô là một tù nhân tình nguyện trước những vuốt ve dịu dàng của anh. Một ngón tay ấn vào và xâm nhập cho đến khi nó trượt vào bên trong cô, sự xâm nhập nho nhỏ đó như bùng cháy khi cơ thể cô nảy lên áp vào anh, một phản ứng của sự ngây thơ . Đầu cô ngửa ra sau, và cô ngước lên choáng váng nhìn anh. Mắt anh có màu sắc mà cô chưa hề thấy trước đó, ngoại trừ có lẽ là trong mơ … màu xanh tinh khiết rạng rỡ, chứa đầy nhục cảm khiến cô kinh ngạc. Ngón tay anh co lại bên trong cô cùng lúc ngón cái đẩy nhẹ nơi đỉnh nhỏ sưng phồng, rồi anh lặp lại sự vuốt ve mãnh liệt ấy cho đến khi cô cong người cùng tiếng kêu run rẩy, giải thoát, mọi giác quan của cô rúng động rồi cuối cùng bùng cháy.

Cô bồng bềnh trong cảm giác bay bổng kéo dài và ấm áp, cho đến khi Jack rốt cuộc rút ra với một tiếng rên tắc nghẹn và ngồi dậy, mặt anh ngoảnh đi. Sự rút lui của tay và miệng anh, thiếu vắng sự đụng chạm của anh, gần như khiến Amanda đau đớn và cô nhận ra là toàn bộ thân thể cô đều khao khát anh. Cô nhận ra sự giải thoát mà anh vừa cho cô là thứ anh không cho phép bản thân mình có được. Ngập ngừng cô với về phía anh, tay cô đặt trên đùi anh y như cô cố truyền sang cho anh những khoái cảm mà cô vừa cảm nhận được. Vẫn không nhìn cô, anh kéo tay cô ra khỏi chân anh và đưa nó lên miệng, xoay lòng bàn tay cô lên nhận nụ hôn của anh.

“Amanda,” anh khàn giọng, “anh không tin tưởng chính mình nữa rồi. Anh phải đi thôi khi còn có thể.”

Amanda sững sờ vì điều kỳ ảo thoáng qua, vì giọng nói xa xăm của chính cô. “Ở lại với em đi. Ở lại hết đêm nay.”

Jack ném cho cô cái nhìn nhăn nhó, cô thấy cơn phấn khích còn sót lại trên gò má anh. Vẫn nắm tay cô, ngón tay cái của anh vuốt ve trên lòng bàn tay cô cứ như để lau đi nụ hôn anh đã đặt lên đó. “Anh không thể.”

“Có phải … anh có … cuộc hẹn khác rồi à?” cô ngập ngừng hỏi, một cảm giác kinh khủng quét qua cô với ý nghĩ anh rời khỏi vòng tay cô để đến với người phụ nữ khác.

Anh nhếch môi cười. “Vì Chúa, không. Chỉ là -” Anh bỏ dở và nhìn cô trầm tư ủ rũ. “Em sẽ hiểu sớm thôi.” Cúi xuống, anh hôn lên cằm, lên má, lên mí mắt khép lại của cô.

“E-em sẽ không tìm anh nữa,” cô nói một cách khó khăn khi anh với lấy cái chăn gần đó, đắp lên người cô.

Giọng anh đầy thích thú. “Ừ, anh biết.”

Cô vẫn nhắm mắt, lắng nghe tiếng sột soạt khi anh mặc đồ trước ngọn lửa. Bồng bềnh trong dòng xoáy xen lẫn xấu hổ và thỏa mãn, cô cố nghĩ đến tất cả những điều đã xảy đến với cô tối nay.

“Tạm biệt, Amanda,” anh ta lẩm bẩm rồi bỏ đi, để lại cô rối bời và chỉ mặc một nửa quần áo trong ánh lửa. Cô giữ chặt tấm chăn len mềm che phủ bờ vai trần, tóc cô xõa xuống quanh người và tay ghế xô pha.

Những ý tưởng điên rồ nảy ra trong đầu cô … cô muốn đến gặp Gemma Bradshaw để hỏi về người đàn ông bà đã gởi đến. Cô nóng lòng muốn biết nhiều hơn về Jack. Nhưng làm thế thì được gì? Anh ta ở một thế giới khác hẳn với cô: một thế giới bẩn thỉu, bí ẩn. Không thể nào làm bạn với anh, dù cho lần này anh ta không lấy tiền của cô, chắc chắn lần tới anh ta sẽ lấy. Ôi, cô không mong cảm thấy thế này, thật tội lỗi và khao khát, cơ thể cô vẫn còn đập thình thịch vì sung sướng, làn da râm ran như thể có một tấm vải tơ đang ve vuốt cô. Cô nghĩ đến ngón tay anh chạm đến tận bên trong cô, miệng anh ta chòng ghẹo ngực cô và cô kéo chăn trùm lên mặt cùng tiếng rên rỉ xấu hổ.

Ngày mai cô sẽ sống tiếp cuộc sống của mình, đúng như cô đã thề. Nhưng còn đêm nay cô sẽ cho phép mình chìm trong những hình ảnh tưởng tượng về người đàn ông, đã, đang trở thành một hình mẫu mơ tưởng hơn là người thật.

“Chúc mừng sinh nhật,” cô thì thầm với chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.