Đại Hoan Hỉ

Quyển 2 - Chương 5-12: Cuộc đời tươi sáng (12)




Đội tàu Hộ tống Anh vương thanh thế hiển hách, lấp đầy cả kênh đào lên phía Bắc.

Từ trước khi thuyền của Anh vương tới gần, quan viên dọc đường đã phong tỏa kênh đào, dân chúng bình dân không cho phép sử dụng đường sông chính.

Anh vương không thể vì người Bùi gia mà lưu lại, Cảnh Anh đã sớm cho người cỡi khoái mã thông báo, để người Bùi gia ngày hai mươi bảy tháng mười giờ Tỵ ở bến tàu chờ, là lúc quả nhiên quan thuyền một chiếc lại một chiếc treo cờ xí của Anh vương đã đậu đầy. Bởi vì cảng sông không thể xây lớn như cảng biển, mà thị vệ Anh vương lại nhiều, thuyền này xếp hàng tầng tầng lớp lớp vừa nhìn không thấy điểm cuối.

Người Bùi gia ở khách sạn gần bến tàu chờ, sáng sớm đã rối loạn, đại phu nhân tổng điều hành cơ hồ một đêm chưa chợp mắt.

Không dễ dàng đội tàu chính đi qua, tám chiếc thuyền cỡ trung lớn nhỏ cập bờ ngừng lại, Cảnh Anh từ trong một con thuyền xuống, để cho người Bùi gia bắt đầu lên thuyền.

Cảnh Anh tới trước gặp Bùi Bác Thực và Bùi Bác Dụ, rồi sau đó nói với Bùi Minh đang hiệp trợ đại phu nhân: "Sáu thuyền kia vốn là dùng để chuyển hàng, để người nhà của ngươi phân nam nữ mà ngồi, và để hành lý. Hai chiếc thuyền khác, lão tiênsinh, mấy phu nhân có thể mang người thân cận ngồi một chiếc, còn lại, thì tạm thời ở chung với ta."

Bùi Minh liên tục đáp vâng, không dám có bất kỳ ý kiến gì, nghe phân phó đi theo đại phu nhân truyền lời.

Chỗ đại phu nhân là một mảnh huyên náo, tam nãi nãi Lâm thị gấp đến đầu đầy mồ hôi, hướng về phía gã sai vặt mắng: "Tam gia đến cùng là đi đâu, lúc này các ngươi còn dám giấu diếm, bỏ lỡ canh giờ, các ngươi đảm đương nổi sao?"

Gã sai vặt quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ dập đầu: "Nãi nãi thông cảm, tam gia ra ngoài thời gian qua mang theo mấy ca ca lớn tuổi, chúng ta thực không biết."

Lâm thị trừng mắt, giận dữ, "Đừng cho là ta không biết rõ thủ đoạn bí mật của các ngươi, các ngươi nói không biết, từng người từng người lừa dối ta mà thôi, nhưng hôm nay chuyện lớn như vậy, các ngươi còn dám giấu diếm thay cho gia các ngươi, cả nhà đều đang chờ đợi một mình gia nhà ngươi, sau này các lão gia hỏi tới, mỗi một người đều đừng nghĩ tốt."

Bọn sai vặt chỉ biết dập đầu.

"Còn không ra tìm, trong vòng một canh giờ tìm không được, xem phu nhân xử lý mấy ngươi như thế nào."

*****

Hai canh giờ trước, Lý gia.

Trong căn phòng nhỏ ở hậu viện, một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ.

Hương Điệp tỉnh lại trước, nàng nỉ non một tiếng, đẩy Bùi Vĩnh, "Trời đã sáng, gia còn không mau đi." Bản thân ôm lấy chăn bông nghiêng người tiếp tục ngủ.

Đêm qua miệt mài cuồng hoan, Bùi Vĩnh chân đều mềm nhũn, làm sao thức dậy nổi.

Ngược lại gian ngoài bà tử gác đêm vội muốn chết, tam gia còn không đi, cửa bên hậu viện người tới đưa rau xanh, gà vịt thịt cá sẽ đến.

Chẳng quan tâm chọc giận hai người, gấp rút đẩy cửa tiến đến nhẹ gọi: "Tam gia, tam gia?"

Bùi Vĩnh nhắm hai mắt lại, không kiên nhẫn trả lời: "Đừng ồn."

Bà tử chỉ phải tiếp tục gọi, kết quả không dễ dàng đánh thức Bùi Vĩnh, Hương Điệp cũng tỉnh.

Bùi Vĩnh ngồi ở trên giường đơn sơ mang giày, Hương Điệp nửa ngồi dậy, lộ ra thân thể trắng nõn chỉ mặc một cái yếm hồng đào dưới chăn mền, dựa ở trên gối hí mắt nhìn hắn, nũng nịu ỏn ẻn nói: "Tam gia khi nào thì đón ta qua cửa, cũng đã gần nửa tháng, lén lén lút lút, để người biết được sẽ không tốt, không bằng tam gia nói một tiếng với phu nhân chúng ta, đem ta qua, đến lúc đó chúng ta cũng có thể bên nhau trọn đời."

Bùi Vĩnh nói: "Ngươi nói ta không muốn hay sao? Chỉ là ta tùy tiện tới như vậy, phu nhân nhà ngươi nhất định cho là ngươi cùng ta có tư tình, đến lúc đó bà ta giận dữ, không chỉ không chịu đem ngươi cho ta, nói không chừng còn muốn bán ngươi."

Hương Điệp cũng lo lắng cái này, nhưng nàng hiện thời đã là người của Bùi Vĩnh, càng kéo dài càng không tốt, kéo vạt áo Bùi Vĩnh cầu xin: "Thân thể ta đã là của tam gia, tam gia tuyệt đối không thể phụ ta."

Bùi Vĩnh nói: "Ngươi nếu là nghe ta, ấn theo biện pháp..."

Bùi Vĩnh mới nói một nửa, Hương Điệp bị dọa trắng mặt, gấp rút phất tay: "Tiểuthư sẽ đánh chết ta."

Bùi Vĩnh sắc mặt hơi trầm xuống, hắn mưu hoa gần nửa tháng, đưa không biết bao nhiêu đồ cho cái nha đầu này, dỗ ngon dỗ ngọt, để nha đầu này nửa đêm dẫn hắn vào khuê phòng Lý Diệu Quỳnh, kết quả nha đầu kia cái khác dễ nói chuyện, việc này lại làm thế nào cũng không chịu nhả ra.

Không khỏi mất bình tĩnh, theo ý hắn, Hương Điệp chỉ là điểm tâm nhỏ sau giờ ngọ, hắn muốn ăn bữa tiệc lớn là Lý Diệu Quỳnh, nếu không một nha đầu nho nhỏ, tư sắc bất quá thường thường, làm sao đáng giá cho hắn hao tâm tổn trí như thế. Mà hiện thời còn phải thượng kinh, mắt thấy nếu ăn không được khối thịt béo kia, thì không lòng dạ nào lại lấy lòng nàng ta, đội lên áo choàng da sóc liền theo bà tử giữ cửa chuồn ra ngoài.

Bên ngoài hai người tùy tòng của hắn sớm đứng chờ, ba con ngựa được buộc ở một bên phía sau cây.

Chờ Bùi Vĩnh đánh ngựa đến đó, đúng là đến phiên nhómtiểunha đầu lên thuyền. Chỉ nghetiểunha đầu nhao nhao ầm ĩ, động tác vô cùng chậm, trong chốc lát có nha đầu nói tóc mình bị lỏng, muốn lấy dây đỏ buộc chặt một chút, trong chốc lát có nha đầu nói cái bao cầm trong tay không phải là của mình, đi tìm khắp nơi.

Hai mama quản sự chạy tới trách mắng: "Tiểuđĩ thõa, trong nhà không tập trung cũng coi như xong, hôm nay còn như vậy hi hi ha ha không có quy củ, còn như vậy đừng trách ta vô tình trước mặt mọi người hạ mặt của các ngươi..."

Bùi Vĩnh không dễ dàng ở trong đống người tìm được người quản sự, mới biết được thuyền kia là của hắn.

Lâm thị nhìn thấy hắn, kéo hắn lên thuyền, đóng cửa lại liền nắm quyền đánh hắn, "Cả đêm không có về nhà, ngươi nói ngươi lại đi theo kẻ tiện nhân nào tư hỗn?"

Bùi Vĩnh gấp rút đưa tay ngăn trở công kích của nàng ta, nói: "Tư hỗn cái gì, ngày hôm qua yến khách ở Điền gia, cùng Điền lão đại nói chuyện muộn, hắn lưu ta ngủ lại, không có nữ nhân."

Lâm thị trừng mắt, "Lừa quỷ sao, một thân son phấn, khi ta chết hay sao mà không nghe thấy?"

Bùi Vĩnh chết cũng không thừa nhận, không nói hai câu liền lấy cớ biến mất rồi.

Lần này bắc thượng, ngoại trừ đại gia Bùi Lâm trông coi toàn gia, lão Nhị lão Tam lão Ngũ đều đến đây. Bùi Đại lão gia trong lòng là nghĩ tới, ba đứa này bất luận ai được cho làm con thừa tự của đường đệ đều tốt, trường tử đích tôn lại không thể cho người ta, lại sợ Bùi Lâm không cẩn thận được đường đệ coi trọng, ngược lạisinhthêm sự cố, nên cố ý giữ hắn lại. Đương nhiên, Bùi Lâm cũng có công vụ nha môn trong người, vì có lý do không có thời gian, cho nên vui mừng tránh đi chuyến này.

Toàn bộ Đại Vận Hà* dài đến mấy ngàn km, xuyên qua vô số hồ nước sông ngòi từ nam tới bắc, tổng cộng có bảy đoạn thủy lộ, có điều từ Kỳ Châu đến kinh đô chủ yếu chỉ đi qua một đoạn kênh đào phía bắc, ước chừng là hơn bảy trăm km.

* Đại Vận Hà được biết đến là kênh đào - sông nhân tạo dài nhất thế giới nằm ở Trung Quốc, bắt đầu từ Bắc Kinh và kết thúc ở Hàng Châu, Triết Giang.

Đoạn đường này phong cảnh tuyệt đẹp là điều chắc chắn.

Nguyệt Thược thực tại đang cùng Bùi Hành ngọt ngọt ngào ngào, Bùi Hành còn nảy lòng tham dạy nàng đọc sách biết chữ, thỏa mãn ảo tưởng của mỗi người đọc sách đều có hồng tụ thiêm hương.

Nguyệt Thược ngoan ngoãn làm họcsinh, nàng trước kia ngày ngày đi theo Bùi Hành cũng nhận biết một ít chữ, chỉ là không viết. Bùi Hành thấy nàng trẻ nhỏ dễ dạy, mừng rỡ, mặt khác lại bắt đầu dạy nàng đối câu đối, chờ mong có một ngày hai vợ chồng cầm sắt hòa minh, ngâm thi tác đối.

Một ngày kia, Bùi Hành cầm lấy quạt xếp, ở một gian trong thư phòng Cảnh Anh cố ý để lại cho hắn dạy Nguyệt Thược. Hắn nói: "Hồng mai điểm điểm."

Trong lòng Nguyệt Thược khổ không thể tả, nàng thực không nghĩ Bùi Hành làm lão sư có thể tích cực như vậy, không phải là kiểu “nghiêm khắc” của vợ chồng mồm mép bịp người, là nghiêm khắc một cách trịnh trọng.

Tỷ như nàng viết chữ gần nửa canh giờ, cổ tay mệt mỏi, liền tự nhiên để bút xuống chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Nàng cho rằng đây là bình thường, dù sao nàng cũng không phải là người đọc sách, kết quả Bùi Hành sẽ không vui ngăn nàng, nói với nàng "Làm người tối kỵ nhất là bỏ dở nửa chừng, hết thẩy người thành công, đều có ý chí kiên định..." Nói thật nhiều lý lẽ, còn nói lời thấm thía đem kinh nghiệm bi thảm hắn mới trước đây khổ luyện chữ to nói cho nàng biết.

Cuối cùng uyển chuyển cảnh cáo nàng, kể một ít ví dụ như mặc dù hắn là phu quân nàng, nhưng hiện thời cũng là lão sư của nàng, không cho phép nàng dùng cách làm nũng "Không trang trọng" để tránh né công khóa, phải "Tôn sư trọng đạo" đàng hoàng hoàn thành nhiệm vụ hắn bố trí.

Nguyệt Thược triệt để sững sờ, rất là rối loạn.

Nàng thực không biết rõ cùng Bùi Hành học mấy chữ, sẽ chọc ra phiền toái như vậy. Nàng kỳ thật hết sức thỏa mãn với số chữ của mình bây giờ, đã có thể xem hiểu sổ sách khế thư, Lý Diệu Quỳnh một vịtiểuthư còn không biết một chữ đâu, nàng không tham lam.

So với biết nhiều chữ hơn, nàng càng muốn đi phòng bếp nghiên cứu nấu ăn, hoặc là cầm may vá làm nữ công, thậm chí đi đến chỗ Bùi Tâm Tuệ ngồi không nghe các nàng tám chuyện nhà còn có ý tứ hơn so với đọc sách.

Nàng không phải là người đọc sách, qua mấy ngày này nàng đã nhận thức được. Chỉ nhìn hiện thời, nàng đã bị chuyện đối câu đối chỉnh đến hoa mắt váng đầu. Nghẹn một bụng không kiên nhẫn đối với việc đọc sách, Nguyệt Thược vắt hết óc, nghĩ đi nghĩ lại, cái đầu nhỏ thoáng nghiêng về phía trước, thử nói: "Tuyết hoa phiến phiến?"

Bùi Hành nhàn nhạt liếc nhìn nàng, "Đối câu đối, không chỉ có đối hình, còn muốn đối ý cảnh, có điều hồng mai xứng hoa tuyết cũng coi như có thể, xuân ý hoà thuận vui vẻ tốt hơn một chút."

Lại bị nhìn khinh bỉ, Nguyệt Thược có chút không có tí sức lực nào cúi đầu.

Bùi Hành lại chỉ bên ngoài mênh mông cuồn cuộn sông lớn, nói: "Tam giang xuân thủy."

Cái này tốt, bên ngoài có sẵn núi lớn đến xứng, Nguyệt Thược mặt mày hớn hở, "Lưỡng ngạn thanh phong?"

Bùi Hành chẳng nói đúng sai, nói: "Ừ, cũng có thể nói Ngũ nhạc thanh tùng."

Đối vài câu đơn giản, Bùi Hành bắt đầu đối dài, "Phương thảo tiếp thiên nhai, kỷ trọng sơn, kỷ trọng thủy."

Nguyệt Thược hoàn toàn không có biện pháp phản ứng kịp, đầu óc nàng cơ hồ nóng lên, phương thảo có thể đối với xuân hoa, cũng có thể đối thu thực, nhưng là đằng sau đối thế nào?

Nàng rất muốn nói ta sẽ không!

Nhưng là nàng biết nếu mình nói ra thì sẽ hối hận, nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Bùi Hành, nàng thích Bùi Hành lúc nào cũng ôn nhu sủng ái nhìn nàng.

Càng lo lắng như thế, Nguyệt Thược càng là hỗn loạn, đột nhiên buồn nôn, nôn hết cháo buổi trưa ăn ra.

Bùi Hành tự mình châm trà cho Nguyệt Thược, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, "Có phải say tàu không, ta kêu Minh Kỳ lấy thuốc say tàu cho nàng."

Trên thuyền mọi người đều mang theo một chút thuốc trị liệu say tàu bệnh vặt, Bùi Hành và Nguyệt Thược đều cho rằng uống xong sẽ tốt lên, kết quả Nguyệt Thược choáng lợi hại hơn, một ngày kia thế nhưng ăn cái gì ói cái đó, làm cho Bùi Hành gấp đến độ không nhớ nổi bắt nàng đọc sách, Nguyệt Thược cũng là nhân họa được phúc, vừa ói vừa mừng.

Nàng tình nguyện dạ dày không thoải mái, cũng không muốn đầu óc đau nhức...

Bùi gia có một vị đại phu đi theo hầu hạ, chỉ là đi theo lão phu nhân ở trên một con thuyền khác. Không dễ dàng đợi đến một ngày cập bến hợp thuyền bổ sung lương thực nước trong, Bùi Hành cho người thỉnh đại phu đến, kết quả chẩn mạch, không phải là say tàu, là có tin vui.

Bùi Hành cao hứng cực kỳ, cho Minh Kỳ chuẩn bị một cái đại phong bao cho Tạ đại phu, thỉnh ông mở thuốc dưỡng thai.

Hắn cuối cùng cũng có hài tử, con trai cũng tốt, nữ nhi cũng được, không cần nhìn thấy chất nhi, chất nữ mà thầm ao ước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.