Đại Hiệp Thỉnh Bảo Trọng

Chương 3




- Đại môn tại phía nam, cửa sau tại phương Bắc, đi phía Tây làm ǵ?
Lục Cương hỏi:
- Lẽ nào cô ta leo tường chạy trốn?

- Cô ta căn bản không chạy.
Chu Cửu kiên quyết nói:
- Mấy ngày nay không có bất kỳ ai có thể rời khỏi phủ.

- Vậy mọi chuyện là sao? - Lục Cương thầm nghĩ, mọi chuyện lại đi ṿng trở lại.

Nhưng lần này Thẩm Mặc không úp úp mở mở, mà dứt khoát nói luôn:
- Bởi v́ cô ta bỏ đi dịch dung của ḿnh, khôi phục lại thân phận vốn có! lại lẫn vào trong mọi người!

- Cái ǵ? - Mọi người khó có thể tin.

- Đúng vậy, người này tinh thông thuật dịch dung, giọng nói vừa nam vừa nữ cũng được, c̣n biết Súc Cốt công, có thể tùy tâm sở dục giả trang các loại thân phận.
Ánh mắt Thẩm Mặc đảo qua mọi người, cuối cùng rơi vào người một nữ tử cao gầy:
- Đúng không, Lục cô nương. . .

Trả lời y chỉ là một đạo hàn mang loá mắt. Hầu như đồng thời, Tam Xích sớm có chuẩn bị đă lao đến trước mặt Thẩm Mặc, không biết từ đâu lôi ra một cái thuẫn, chặn đường đi của hàn mang đó, chỉ nghe vài tiếng 'đinh đương', một cây ngân trâm rơi xuống đất, bị đứt thành hai đoạn.

- Ta giết ngươi!

Thấy tập kích không có hiệu quả, Lục Tú hét lên rồi rút ra nhuyễn kiếm bên hông, một chiêu Giao long xuất thủy lao thẳng tới Thẩm Mặc. Đám vệ sĩ sao có thể để cho nàng ta áp sát. Một tiếng hô vang lên, Tam Tài trận dương oai Đông Nam liền ngăn ở trước mặt Lục Tú, binh khí dài ngắn phối hợp, mặc cho vơ công của nàng ta có cao tới đâu cũng không thể công đến gần được.

Song phương đang kịch chiến th́ một chùm ǵ đen thui từ trên trời giáng xuống, Lục Tú bất ngờ không pḥng bị nên bị chụp vào trong, c̣n chưa kịp phản ứng th́ cảm thấy cả người bị trói sít lại, sau đó ngă thẳng cẳng ra đất.

Chế trụ nàng chính là binh khí thành danh của Chu Cửu 'Hồn thiên vơng', năm đó Chu Cửu gia tại Lục Phiến môn làm bộ đầu không biết đă dùng bắt được bao nhiêu mâu tặc, biết ngày hôm nay sẽ phải bắt người nên mang nó theo trên người, lo trước khỏi hoạ. Khi hắn vừa nh́n thấy Lục Tú và vệ sĩ Thẩm Mặc triền đấu, vị trí thực tại rất tốt nên hắn nhịn không được từ phía sau quăng ra, quả nhiên một kích có hiệu quả!

- Trói lại!

Chu Cửu quát lên, liền có thủ hạ dùng xích sắt buộc chặt Lục Tú lại. Dù vậy nhưng nàng ta vẫn c̣n chửi ầm lên:
- Súc sinh, ngươi sẽ chết không yên lành!

Thẩm Mặc nh́n Tam Xích nói:
- Cái tất c̣n lại của ngươi đâu?

Nếu là nam đang mắng Thẩm Mặc th́ Tam Xích đă sớm lên rồi, nhưng khi thấy là một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị th́ hắn lại đứng đực ra đó, để mặc cho đại nhân chịu nhục. Nghe Thẩm Mặc hỏi mới định thần lại, do dự nói:
- Cái đó vẫn c̣n thối lắm...

Nhưng thấy sắc mặt đại nhân không tốt nên hắn đành phải nhắm mắt lại nhét vào miệng Lục Tú. Ai ngờ người ta hơi nghiêng đầu đi tránh cục tṛn đó, c̣n hung hăn cắn một phát lên mu bàn tay hắn. Tam Xích đau quá giậm chân nhảy như cóc.

- Đúng là thứ vô dụng!
Thẩm Mặc cảm thấy mất mặt nói:
- Trùm cái khăn lên đầu cô ta rồi mang ra xe chở tù, canh giữ cho nghiêm ngặt vào!

Vẫn là Chu Cửu gia có định tính, hắn t́m một cái túi trùm lên đầu Lục Tú, lại nghe Lục Luân lên tiếng nói:
- Chậm đă!

Nhị công tử vừa nói thế Chu Cửu đành phải ngừng tay, lại nghe hắn chất vấn Thẩm Mặc:
- V́ sao ngươi nói là Tú tỷ của ta?
Nói rồi lại nh́n qua Lục Tú:
- Tỷ, mau nói cho hắn là tỷ bị oan đi.

Lục Tú không để ý đến hắn, Thẩm Mặc lại mỉm cười nói:
- Nhị công tử c̣n chưa biết, biểu tỷ công tử có tuyệt kỹ dịch dung đó.
Rồi cười nói:
- Năm đó tại Tô Châu, bản quan đă ăn không ít vị đắng của cô ta đấy.

- Dịch dung? vậy th́ sao?
Lục Luân vẫn c̣n chưa phục:
- Có thể nói rơ là đường tỷ của ta làm hả?

Ở trong ḷng hắn, người thân nhất chính là vị đường tỷ này, thậm chí c̣n có chút t́nh cảm không hiểu đối với nàng ta, cho nên không muốn chấp nhận kết quả này.

- Nhị đệ.
Lục Cương th́ lại đứng trên lập trường gia chủ để suy nghĩ vấn đề:
- Lúc nào rồi mà c̣n xử trí theo cảm tính hả?

- Không sao, chúng ta không ngại nghe Cửu gia suy luận một chút đi.
Thẩm Mặc mỉm cười nói với Chu Cửu:
- Mời Cửu gia.

- Vâng.
Chu Cửu trầm giọng nói:
- Đại nhân cùng ty chức cho rằng, trước tiên cô ta cùng đồng bọn chặn giết gia nhân tới đón Thập Tam di thái đi thăm người thân, sau đó giả trang thành những người đó, lừa gạt hai chủ tớ Thập Tam di thái ra ngoài, rồi giết họ tại xưởng ngọc lưu ly, tiếp đó cải trang thành Kim Xảo Nhi hồi phủ, lại dùng thân phận của Thập Tam di thái để gạt Cửu di thái. Đợi Cửu di thái đi rồi liền đi vào trong thư pḥng, vẫn dùng thân phận của Thập Tam di thái để gạt ông ấy là lấy một quyển sách, vào trong thư pḥng t́m cái hộp thuốc đó, đổi Long Hổ đan ở trong thành độc dược, sau đó thuận lợi đi khỏi.

Nói rồi nh́n Lục Tú đang nắm chặt tay kêu lên răng rắc:
- Ông trời không có mắt, đại đô đốc của chúng ta lại không phát giác ra, ngày hôm sau uống viên thuốc đó, trong chớp mắt độc phát thân vong -- ông ấy đă bị đứa điệt nữ tâm như rắn rết này hại chết!

- Là thật ư?
Người Lục gia nghe mà kinh hăi, đều nh́n qua Lục Tú đang bị trói:
- Tú tả nhi, thật là cô làm sao?

Lục Tú chỉ nh́n chằm chằm Thẩm Mặc, không nói được một lời.

- Mấy ngày kế cô ta khi th́ giả trang thành Thập Tam di thái, khi th́ dùng diện mạo thật xuất hiện tại linh đường.
Chu Cửu nói:
- Không tin chư vị có thể nghĩ lại xem, có phải tại linh đường không hề gặp qua hai người họ?

Mọi người đều lắc đầu. Họ hồi tưởng lại, Thập Tam di thái và Tú tả nhi bao giờ cũng một buổi tối, một ban ngày xuất hiện, quả thật chưa từng chạm qua mặt. Giờ th́ họ đă hơi tin rồi...Lại thấy Lục Luân tính khí hấp tấp hú một tiếng rồi vọt tới trước mặt Lục Tú, tóm lấy tóc nàng ta, lớn tiếng chất vấn:
- Nói, v́ sao lại làm thế? v́ sao muốn hại chết cha ta?

~~

Lục Tú nhắm chặt hai mắt, mặc cho hắn lắc lư ḿnh thế nào, nàng ta đều không lên tiếng.

Lục Luân nổi giận, vung hai tay thay phiên tát lia lịa lên mặt Lục Tú, vừa đánh vừa chửi tục xối xả.

Thẩm Mặc cau mày, nh́n qua Tam Xích. Tam Xích liền tiến lên kéo Lục Luân lại, đẩy hắn qua một bên:
- Người này c̣n chưa tới phiên ngươi đánh.

Lục Luân vốn c̣n muốn đánh thêm, nhưng vừa nh́n là tên 'tất thối' đă làm cho người ta sợ hăi, hắn không khỏi chùn bước không dám tới gần.

- Dẫn đi.
Thẩm Mặc khẽ vung tay lên ngăn chặn màn hài kịch c̣n tiếp tục tŕnh diễn, lại nói với Lục Cương:
- Ta sẽ để người lại lục soát gian pḥng của cô ta xem có t́m được vật chứng ǵ không.

- Biết rồi. - Lục Cương gật đầu, lại hỏi: - Vậy chúng ta làm ǵ đây? lúc nào th́ làm tang ma?

- Chờ một chút đi, tin tưởng rất nhanh sẽ có thánh dụ hạ xuống. - Thẩm Mặc cười nói với hắn: - Nói không chừng sẽ có tin tức tốt đấy.

Lục Cương không biết lời y nói có ư ǵ, đành phải khẽ gật đầu nói:
- Chỉ mong là vậy. . .

Khi rời khỏi Lục phủ, Thẩm Mặc nh́n lên bầu trời âm u, không khỏi khẽ than một tiếng rồi nói với Chu Cửu ở bên cạnh:
- Chúng ta trở về đi.

Chu Cửu vẻ mặt như trút được gánh nặng:
- Cuối cùng cũng phá được vụ án này, có thể nghỉ ngơi một chút rồi.

Thẩm Mặc cười, nhưng không lạc quan như hắn, mà thản nhiên nói:
- Chỉ mong vậy. . .

Chu Cửu sửng sốt nói:
- Đại nhân, vụ án đă điều tra rơ, hung thủ cũng đă sa lưới, lẽ nào c̣n có ǵ không ổn sao?

- Chung quy ta cảm thấy có ǵ đó rất không thích hợp.
Thẩm Mặc chậm răi lắc đầu nói:
- H́nh như chúng ta có hơi quá tự tin rồi.
Rồi hai tay đan xen trước ngực, trầm ngâm nói:
- Mặc dù có thể tự bào chữa, Lục Tú cũng bị bắt được, nhưng lấy lý giải của tôi đối với cô ta th́ kế hoạch kín đáo hư thực kết hợp như vậy h́nh như không phải cái đầu của cô ta có thể nghĩ ra được.

Nếu như là ca của nàng ta th́ có chút khả năng.

- Không phải đại nhân nói cô ta c̣n có đồng đảng sao?
Chu Cửu lơ đểnh nói:
- Có lẽ là đồng đảng bày ra.

- Đương nhiên không phải một người có thể làm được.
Thẩm Mặc nói:
- Mà nếu như kẻ chủ mưu không phải là cô ta, vậy chúng ta c̣n gọi là bắt được hung thủ nữa không?

Chu Cửu sửng sốt một hồi, mới nói:
- Vậy thẩm vấn đi, hỏi ra đồng đảng của cô ta.

- Nh́n kết quả lục soát thế nào đă.
Thẩm Mặc nói:
- Cửu gia, ngươi vất vả trở lại một chuyến xem sao, ta vẫn yên tâm với ánh mắt của ngươi hơn.

Chu Cửu gật đầu nói:
- Được rồi, ta lục soát xong sẽ trở về bẩm báo với đại nhân ngay.

- Ta đợi tin tức của ngươi.

Thẩm Mặc liền cùng hắn mỗi người đi một ngả, đi về nha môn Bắc Trấn phủ ti trước.

Trở lại Bắc Trấn phủ ti, y không hạ chiếu ngục trước mà đi tới viện tử của Lam Đạo Hành ở. Bảo vệ sĩ thủ ở bên ngoài rồi một ḿnh vào viện, khi gơ cửa pḥng ngủ th́ nghe được giọng lười biếng khẩu âm Sơn Đông:
- Tự vào đi, cửa không đóng.

Mặc dù trung khí không đủ, nhưng lại lộ ra hào khí.

Thẩm Mặc đẩy cửa đi vào, thấy Lam Đạo Hành đang nằm nghiêng trên ghế nằm sưởi ấm bên bếp ḷ. Thấy Thẩm Mặc đi vào, Lam Đạo Hành muốn đứng dậy nhưng lại bị Thẩm Mặc giành trước đè hắn lại:
- Nằm đi, đừng đứng dậy.

- Vậy không khách khí rồi. . .
Lam Đạo Hành cười khổ nói:
- Sức khỏe kém qua, mới ra ngoài một chuyến mà mệt như chó chết vậy.

- Ta lại cảm thấy phong thái của ngươi đâu thua ǵ năm đó!
Thẩm Mặc vươn ngón cái nói:
- Mấy cái tṛ đó hay thật, tin tưởng ai thấy cũng đều kinh hăi.

"Ha ha. . ." Lam Đạo Hành thoáng qua vẻ tự hào trên mặt, chợt thở dài một tiếng nói:
- Kỳ thật thành Bắc Kinh rất nhiều người bán nghệ, c̣n hay hơn ta nhiều.

Thẩm Mặc biến sắc, nhỏ nhẹ nói:
- Sao lại nói vậy?

Lam Đạo Hành trước nay luôn lấy 'pháp thuật' của ḿnh là vinh, chưa bao giờ biết hạ thấp bản thân.

- Ta đang suy nghĩ. - Lam Đạo Hành khẽ nói: - Đă đến lúc chậu vàng rửa tay rồi.

Thẩm Mặc có chút bất ngờ. . . y vốn tưởng rằng Lam Đạo Hành chủ động thỉnh anh, bày chút đạo thuật giúp ḿnh phá án là v́ gây dựng lại h́nh tượng, tranh thủ trở lại Tây Uyển chứ. Nghĩ đến Gia Tĩnh vẫn tín nhiệm hắn như trước, Thẩm Mặc cảm thấy đây không phải là một chủ ư xấu -- đương nhiên cũng có tư tâm, có vị thiên sư này ở bên cạnh hoàng đế, rất nhiều việc nh́n như trắc trở vô cùng nhưng có thể giải quyết dễ dàng, cho nên Thẩm Mặc cũng nguyện ư hắn trở lại.

Nhưng con người y có một điểm tốt, đó là chưa bao giờ cưỡng ép người khác, thoáng dừng lại mới nhỏ nhẹ nói:
- Suy nghĩ kĩ chưa?

Nh́n ngọn lửa yếu ớt dập dờn, Lam Đạo Hành nói:
- Ta tới kinh thành vốn chính là v́ không chịu thua kém ai, hiện tại đă lên làm thiền sư rồi, có nỗ lực nữa cũng chả đi lên được. . .
Lại thở dài nói:
- Hơn nữa, lúc năy xảy ra chuyện cũng làm ta sợ quá, ngươi nói ta vừa không biết luyện đan, lại không biết luyện công, c̣n ở lại đây làm cái ǵ?

- Vất vả đến nh́ buông tay rồi sao...

Thẩm Mặc nhẹ giọng nói, y để tay lên ngực tự hỏi, nếu như đổi lại là ḿnh th́ y cũng không bỏ được thành quả phấn đấu bao nhiêu năm, nói đi là đi.

- Trước kia ta cũng là mâu thuẫn thôi.
Lam Đạo Hành lo lắng nói:
- Nhưng ngày hôm nay làm phép cho Lục thái bảo, ta đă suy nghĩ cẩn thận rồi, tam công tam cô th́ sao? Cẩm Y Vệ đại đô đốc th́ sao? Huynh đệ thân tín nhất của hoàng thượng th́ sao? hai chân duỗi thẳng rồi cũng phải chết. Con người vừa chết, mỹ tửu giai hào, mỹ nhân mỹ cảnh, bao nhiêu cũng sẽ hưởng thụ không được nữa rồi.
Rồi vẻ mặt cảm khái cười nói:
- Ta vinh hoa phú quư cũng hưởng rồi, cũng không nợ bất kỳ ai, vẫn nên giữ lại cái mạng già này trở lại hưởng cuộc sống an nhàn thôi.

Nghe hắn ư đă quyết phải đi, Thẩm Mặc thôi khuyên bảo, mặt giăn ra cười nói:
- Xem ra ngươi đă suy nghĩ cặn kẽ rồi, vậy th́ ta ngươi chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.
Rồi hỏi hắn:
- Chuẩn bị lúc nào đi?

- Vụ án của ngươi kết thúc.
Lam Đạo Hành nói:
- Ta sẽ thượng thư thỉnh từ, nơi kinh thành này, ta một khắc cũng không muốn ở lại nữa.

- Đúng là tên vội vă.
Thẩm Mặc cười đứng dậy nói:
- Được rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ thẩm án nhanh, tranh thủ sớm ngày kết thúc.

- Ừ.
Lam Đạo Hành gật đầu, chống cánh tay đứng dậy nói:
- Ta tiễn đại nhân. . .

Thẩm Mặc bước lên đỡ lấy hắn. Khi hai người kề sát người vào nhau, y đột nhiên khẽ nói với Lam Đạo Hành:
- Cảm ơn ngươi, xin lỗi. . .

Chỉ 5 chữ ngắn ngủi, nhưng bao hàm cảm kích và áy náy vô hạn của Thẩm Mặc đối với Lam Đạo Hành. Không phải là y không muốn nói thêm vài câu, mà là chuyện này can hệ quá lớn, một khi bị người ta nghe được, kết cục chính là con đường chết.

Cũng may Lam Đạo Hành biết Thẩm Mặc nói cái ǵ, vỗ vai y, cười chất phác nói:
- Ta có làm được ǵ đâu, ngươi khỏi phải để ở trong ḷng.
Rồi hạ giọng nói:
- Tương lai có làm đại quan th́ cũng đừng học Nghiêm Tung. Lăo bách tính nuôi dưỡng các ngươi, không phải v́ để các ngươi chà đạp họ. . . Ngươi phải làm chút chuyện thật sự cho lăo bách tính.

- Lam huynh yên tâm đi, ta sẽ không quên lời nói của huynh. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Huynh phải bảo trọng!

- Ngươi càng phải bảo trọng. . . - Lam Đạo Hành cười nói.

~~

Đi ra khỏi chỗ của Lam Đạo Hành th́ Chu Cửu cũng đă trở về, Thẩm Mặc thấy mặt hắn đầy thất vọng liền hỏi:
- Sao hả, không có phát hiện ǵ à?

- Không thu được ǵ hết?
Chu Cửu nói:
- Không t́m được công cụ gây án, cũng không t́m được thư liên hệ.
Rồi cười tự giễu:
- Nhưng việc này cũng b́nh thường, nếu không phải chúng ta xuất hiện, hiện tại có lẽ họ đă đến Thông Châu rồi, đương nhiên trước khi đi cũng sẽ tiêu hủy toàn bộ chứng cứ.

- Xem ra, đành phải tự ḿnh đi hỏi rồi.
Thẩm Mặc đứng dậy nói:
- Đi chiếu ngục.

Sau đó Thẩm Mặc đi cùng Chu Cửu đến chiếu ngục Cẩm Y Vệ. Chiếu ngục Cẩm Y Vệ giống như đúc chiếu ngục Đông Xưởng, vừa nh́n biết ngay sinh ra từ một bản vẽ, chỉ là lớn hơn một chút thôi.

Trong pḥng giam tội phạm quan trọng ở chỗ sâu nhất, Thẩm Mặc gặp được Lục Tú bị đơn độc giam giữ, trong lao u ám, nàng lại tóc tai bù xù, hoàn toàn không có nét mỹ cảm như ban ngày, ngược lại giống một nữ quỷ. Vừa thấy Thẩm Mặc xuất hiện nàng ta liền nhào tới trước song sắt, cố tḥ tay ra ngoài như muốn bắt lấy y để xét nát vậy.

- Chưa dụng h́nh hả? - Thẩm Mặc hỏi tả hữu.

Giám ngục vội vàng trả lời:
- Loại tội phạm quan trọng này không có mệnh lệnh của đại nhân, phía dưới chúng tôi không dám tự ý làm.

- Vậy ta biết hỏi thế nào?

Thẩm Mặc cau mày, Chu Cửu liền thay y hỏi:
- Đại đô đốc có phải là ngươi hại chết không?

- Phải th́ sao, không phải th́ sao?
Lục Tú lạnh lùng nói:
- Ngươi không hỏi được đâu, ta cũng sẽ không nói cho tên ma đầu đó!

Thẩm Mặc thầm nghĩ, ta lại thành ma đầu rồi à. Y liền cả giận nói:
- Lần nào không phải là do huynh muội các người trêu chọc trước, chẳng qua tôi pḥng thủ phản kích mà thôi, lẽ nào chỉ ngửa cổ chịu chết th́ mới tính người tốt hả?

- Là ngươi giết huynh ấy! Ngươi chính là ma đầu!
Lục Tú căn bản không cùng Thẩm Mặc phân rơ phải trái:
- Ta muốn giết ngươi báo thù cho huynh ấy!

- Được thôi, oan có đầu nợ có chủ. - Thẩm Mặc nói: - Vậy v́ sao cô muốn giết thúc thúc của ḿnh? ông ấy đắc tội với cô hả?

- Ta. . .
Lục Tú nghẹn lời. Một lúc lâu bị Thẩm Mặc nh́n kỹ mới oán hận nói:
- Ai bảo ông ta lúc nào cũng che chở cho ngươi, c̣n ông ta th́ ai cũng không thể chạm đến một sợi tóc của ngươi được, ta không giết ông ta trước th́ làm sao giết được ngươi?

- Hoang đường!
Thẩm Mặc tính gạ hỏi nàng ta, nên cũng không nói toạc ra, bị nàng ta nói vậy, y không khỏi thẹn quá thành giận nói:
- Không phải là tôi coi thường cô, chỉ bằng cô th́ căn bản làm không được vụ án lớn như vậy, cả đời này cô thoát không khỏi một số mệnh!

- Số mệnh ǵ? - Lục Tú căm tức hỏi.

- Đứng ở trước sân khấu làm con rối cho người khác giật dây, làm kẻ chịu tội thay cho hung phạm phía sau màn! - Thẩm Mặc cười lạnh nói.

- Ngươi nói bậy!
Lục Tú đâu chịu được lời chế nhạo như vậy, nàng ta tức giận đến mặt đỏ bừng, nhưng qua một hồi lại lớn tiếng cười nói:
- Ngươi cứ kiêu ngạo đi, ta không được trị được ngươi, nhưng sẽ có người thể trị được ngươi, cô năi năi ta tại chờ ngươi dưới hoàng tuyền, ha ha ha ha!

Tiếng cười lại như quỷ khóc, làm cho Thẩm Mặc nổi cả da gà.

- Câm miệng!

Chu Cửu rốt cuộc không nh́n được nữa, quất roi xuyên qua song sắt lên hai má Lục Tú. Lấy thân thủ của Lục Tú th́ hoàn toàn có thể né qua chiêu này, nhưng nàng không trốn, chỉ mở mắt nh́n cây roi quật lên mặt rồi té ngă ra đất, nhưng nàng ta vẫn nh́n Thẩm Mặc chằm chằm, cười lên ha ha:
- Sợ, ngươi sợ rồi à, ngươi chỉ biết khi dễ ta, trước mặt người lợi hại thật sự, ngươi cũng sẽ bị khi dễ thôi.

- Ta đánh chết ngươi!

Roi của Chu Cửu như mưa quất xuống, nhưng Lục Tú vẫn im lặng chịu đựng. Nàng cũng không kêu đau, chỉ liên tục mắng Thẩm Mặc, đánh càng mạnh th́ mắng càng to, h́nh như thông qua mắng chửi y là có thể tiêu trừ nỗi đau đớn vậy.

Trong nháy mắt nàng ta bị đánh cho ḿnh đầy thương tích, Thẩm Mặc không đành ḷng nh́n tiếp. Y cũng biết, ngày hôm nay không hỏi được ǵ rồi, bèn thở dài, xoay người rời khỏi đại lao.

- Đại nhân, dụng h́nh sao? - Phía sau truyền đến giọng nói của giám ngục.

Thẩm Mặc cứng người, nhưng cuối cùng gật đầu, sau đó rất nhanh chạy ra khỏi nhà lao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.