Đại Hiệp Rất Nghèo

Quyển 1 - Chương 32: Đồng đội trong truyền thuyết




Năm Thiên Hiển thứ sáu, 《Sử Bắc Liêu》 ghi chép đầu đuôi "Loạn rượu độc" như sau: Bắc đế bị bắt tới thành cung Tây Nam, bị bắn lén liền băng hạ! Ngự Trướng thân quân bắt được hơn mười người, chết hơn một nửa, truy cứu thân phận, bách quan xôn xao, mấy người đều ra từ trong phủ Đại hoàng tử. Bắc Viện Đại Vương tam hoàng tử chợt làm khó dễ, nói hắn cấu kết với Kỳ quốc làm phản, muốn lập tức chém Đại hoàng tử ở Điện Đình, bách quan im lặng. Chỉ có Nam Viện Đại Vương Cửu hoàng tử đột nhiên chống lại, hai viện nam bắc nhất thời đấu nhau, tranh nhau không ngừng. Đế vị bị treo lơ lửng, hai viện tranh giành lại mơ hồ chuyển thành tranh giành đế vị. Ba ngày sau khi hoàng đế băng hà, người hầu bên cạnh hoàng đế ban ra di chiếu, truyện ngôi cho Cửu hoàng tử Vũ. Bắc Viện nghi ngờ di chiếu giả, cự lạy tân quân. Nhưng trên chánh điện, Bắc Viện Xu Mật Sứ Hách Liên Việt Thanh xưng, lúc tiên đế lập di chiếu, mình đều ở ngay bên cạnh. Đến đây, tất cả hoàng tử, Tể Tướng Bắc phủ, khu mật phó sứ Bắc Viện đều biết chuyện, bèn truyền ra ngoài, thị về rối rít quỳ lạy.

Năm Thiên Hiển thứ sáu vừa qua tháng giêng, điện chầu vua được thiết lập ở chánh điện thành Bắc, ghế vua được đặt quay mặt về phía nam. Quan văn lục phẩm trở lên ngồi ngang phía nam, từ đông sang tây; võ quan ngũ phẩm trở lên cũng ngồi ở phía nam, từ tây sang đông, tất cả tướng sĩ thuộc sáu quân trượng đều tụ về, Kim Ngô trượng, Hoàng Huy trượng được xếp đặt ở Điện Đình. Thái Thường Bác Sĩ dẫn Thái Thường Khanh, Thái Thường Khanh dẫn đế. Các ti đều có mặt, cùng nhau giường cờ, Thái Nhạc Lệnh đánh Hoàng Chung (chuông vàng), năm tiếng chuông vang xa, công nhân đánh trống xúc (nhạc khí cổ, làm bằng gỗ như cái tráp chuông), vui mừng lan tỏa; Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, tuyên dương khen thưởng, nhạc mới ngừng. Ngày Tân Đế lên ngôi, trên chánh điện, quan của Nghi Huy Trượng chưa thối lui, bách quan cùng nhau quỳ xuống, lời nói rành rành, thề cùng Kỳ quốc là địch, nhằm báo quốc thù. Đế Vương mặc áo long cổn màu đen nạm vàng, dung nhan lạnh lùng, trên mặt lại không hề có niềm vui lên ngôi, trầm mặc chốc lát, nhẹ phất bút son, bác bỏ ý chỉ đại xá, khác tăng mười vạn binh ở biên giới phía bắc Kỳ quốc, chưa rõ ý gì, nhưng hòa ước giữa Bắc Liêu và Kỳ quốc tan vỡ toàn bộ.

************************************************

Trời đông giá rét, trăng lạnh, bóng đêm thâm sâu như nước sơn đen.

"Tứ điện hạ, mời bên này!" Thị vệ áo xanh quơ quơ đèn trong tay. Hành lang mờ mờ khá dài, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết thông về nơi nào, trong bóng đêm giống như không thể nhìn thấy cuối.

Nơi xa dần dần sáng lên ánh lửa, vô số mà đèn lồng đỏ lớn lộ ra, Bắc Thiên Trần đứng đó, nheo mắt: "Đốt đèn rồi hả ?"

Trong năm ngày sau khi đế băng hà, trong cung vốn không cho phép đốt đèn đỏ, thị vệ áo xanh cũng không hốt hoảng nhắm mắt hành lễ nói, "Hoàng thượng nói hôm nay chính là Tết Nguyên Tiêu, nên đốt mấy lồng đèn đỏ cho có không khí Tết."

"Tết Nguyên Tiêu?" Trong cặp mắt phượng hẹp lộ ra kinh ngạc, nhẹ nhàng nhìn mấy cây đèn cung đình đỏ thẵm nơi xa thì lại dâng lên bi thương và rung động.

"Tứ điện hạ!"

Bởi vì vừa mới mất hồn chốc lát nên hắn theo bản năng nhíu nhíu lông mày, ngẩng đầu liếc lên đỉnh đầu, Hưng Thánh cung, ba chữ mạnh mẽ tự nhiên, trong thiết họa ngân câu (vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu) lộ ra khí phách của đế vương, năm đó Thái tổ hoàng đế nhất thời vui mừng nên đề chữ cho cung điện này, lại không ngờ sau đó trở thành tẩm cung của Hoàng Đế các đời.

Trên bậc thang cẩm thạch phiếm ánh sáng lạnh, Bắc Thiên Trần chậm rãi đi lên, thị vệ nơi cửa mở cửa, đột nhiên ánh sáng từ trong cung bắn ra, làm lóa mắt hắn, trong ánh sáng trắng, hắn chỉ thấy người mặc áo long cổn màu đen nạm vàng tượng trưng cho thân phận đế vương cao ngạo, thân hình như ngọn núi, đứng vững vàng, hai ánh sáng sắc bén xông tới cực kỳ giống người đã từng cao cao tại thượng ở đó, cuối cùng cảm thấy chói mắt, hắn chậm rãi cúi đầu: "Thần tham kiến hoàng thượng!"

"Tứ ca!" Cửa bị ầm ầm đóng lại, thanh âm trầm dài dần dần nhạt đi, Đế Vương mặc áo long cổn màu đen mới chậm rãi đến gần, vững bước đến bên cạnh bàn ngồi vào chỗ của mình, cũng không gọi người dậy, chỉ bưng ly rượu lạnh nhạt nói: "Huynh có biết hôm nay là Tết Nguyên Tiêu?"

"Đúng là tết Nguyên Tiêu rồi!" Bắc Thiên Trần cường điệu lặp lại, do dự một chút, cắm đầu cắm cổ đứng lên, đi tới bên cạnh bàn, phất nhẹ vạt áo, vung áo khoác lên, ngồi ở đối diện Đế Vương.

"Lúc còn sống mẫu hậu rất thích ngày lễ này." Bắc Thiên Vũ chợt cười nhạt ra tiếng, trên mặt lộ ra nụ nười nhẹ nhõm, nhìn người đối diện, một tay chống cằm, một tay khẽ chạm ly rượu đối diện, "Khi đó ta cũng vậy luôn mong đợi ngày lễ này, bởi vì có thể được ăn thức ăn mẫu hậu tự làm."

"Khi đó ba huynh đệ chúng ta ai không mong đợi, mẫu hậu luôn nói lễ mừng năm mới đón giao thừa, cung yến, nhiều người lại nhiều hạn chế, chỉ có tết Nguyên Tiêu, tuy là ngày lễ nhỏ, nhưng lại có thể trôi qua nhàn nhã thanh thản nhất." Bắc Thiên Trần tiếp lời, cũng bưng ly rượu lên, liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, giống như nhớ lại cái gì, khóe miệng hơi cong, "Khi đó đệ vẫn còn rất nhỏ, lại có thể nhớ tỉ mỉ như vậy!"

"Thời gian đó sống hài lòng nhất, làm sao lại quên!" Gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong miệng, Bắc Thiên Vũ chợt nhăn nhẹ lông mày: "Mặc dù nhìn giống, nhưng rốt cuộc không bằng tay nghề mẫu hậu. Khó ăn quá xá!"

"A. . . ." Bắc Thiên Trần chợt cười khẽ một tiếng, lại gấp một món khác trong mâm, nhai vài cái, "Mẫu hậu là một người luôn không chịu ngồi yên" gõ nhẹ cạnh bàn, "Bà ấy làm thức ăn còn dám bảo hai chúng ta làm trợ thủ, nhưng làm ra thật sự là khó ăn hết sức!"

"Đó là ta cố ý!" Nụ cười xấu xa hiện lên đáy mắt, mơ hồ có chút hài lòng như trẻ con, "Tránh khỏi về sau mẫu hậu lại kéo ta giúp, vừa bẩn vừa mệt!"

"Kết quả lại là ta đội nồi đen" Bắc Thiên Trần vỗ nhẹ bàn, nụ cười càng sâu, "Đệ luôn có biện pháp đẩy chuyện tới trên người người khác."

"Tứ ca chỉ nhớ rõ những chuyện này?" Bắc Thiên Vũ nhướng mày kiếm, "Tai họa ta ôm giúp ngươi cũng không ít."

"Đó là tự nhiên!" Bắc Thiên Trần nhấp ngụm rượu, nụ cười thu lại mấy phần, "Đệ ôm không hết, không phải tự có mẫu hậu cản cho đệ à?"

"Vậy sao?" Bắc Thiên Vũ như có điều suy nghĩ lật qua lật lại ly rượu rỗng trong tay, vẻ mặt hơi vui vẻ, "Cho nên Tứ ca liền cố ý đến gần mẫu hậu, biết mẫu hậu thích làm ầm ĩ, liền cả ngày tỏ vẻ bất cần đời."

Vẻ mặt Bắc Thiên Trần khựng lại, ngước mắt vừa vặn nhìn thấy nụ cười như có như không ở đáy mắt Bắc Thiên Vũ, tựa như thật không phải là thật, nửa phần hài hước, lại mơ hồ hàm chứa mấy phần dò xét. Đặt ly rượu lên bàn, hắn ép nhẹ khóe miệng: "Người không vì mình trời tru đất diệt, huống chi trong hoàng cung này càng phải như vậy. Nhưng ta với đại ca thuở nhỏ mất mẹ, trong hoàng cung này chỉ có mẫu hậu thân thiết nhất với chúng ta, ta cũng không phải hoàn toàn không thật lòng." Nói hắn giả bộ sao? Trong hoàng cung này, có ai từng thật thật lòng? Cũng chỉ là đạo sinh tồn thôi, nên cứ hào phóng thừa nhận.

"Tâm cơ của tứ ca khá sâu!" Bắc Thiên Vũ ngửa về phía sau, thanh thản tựa lưng vào ghế ngồi, bàn tay đặt trên bàn, nụ cười ở đáy mắt cổ quái khác thường.

Nghe lời này, đáy lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười, bàn đến tâm cơ, mình làm sao so được với người đối diện, khi đó hắn mới chỉ tám chín tuổi, đã nhìn thấu mục đích của mình, một người như vậy, cũng khó trách vị trí kia không thể không có hắn, cúi đầu: "Ta làm sao cũng không bằng cửu. . . . Hoàng thượng."

"Vậy cũng chưa chắc!" Bắc Thiên Vũ nhếch nhẹ khóe miệng, đáy mắt u tối không thể dò, "Tính hết cơ quan, luôn có một lần trong đời, Tứ ca, huynh nói phải không?"

"Có lẽ!" Cười cười, gật đầu.

"Nói ví dụ lần này!"

Cúi thấp đầu, tránh ánh sáng sắc bén ở đáy mắt hắn: "Lời hoàng thượng nói, thần không quá rõ. . . ."

"Cạch ——" một tiếng, một cái lệnh bài bị vứt lên, cản trở lời hắn chưa nói xong, "Tứ ca, đừng nói thế quá sớm, hay là xem vật này trước đi?"

Lúc này Bắc Thiên Trần mới ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào trên bàn, ít dám tin, con ngươi hắn chợt co rút, vẻ thong dong trên mặt lộ ra vết nứt: "Ngươi ——"

"Lệnh bài Dự Lung sơn trang!" Bắc Thiên Vũ cầm lấy tấm lệnh bài kia lần nữa, tùy ý vuốt vuốt, "Ta luôn tò mò, Tứ ca mặc dù ở giang hồ, nhưng chỉ du lịch sông núi, làm sao lại biết rõ chuyện trên giang hồ như thế, thậm chí ngay cả lễ thành thân của Hữu Tướng Kỳ quốc cũng sáng tỏ."

"Ngươi —— lần đó đã bắt đầu hoài nghi ta rồi hả ?"

"Ta một mực truy xét Lam Điền Ngọc, tra được Dự Lung Sơn Trang, trên giang hồ đồn đãi Dự Lung Sơn Trang không gì không biết, mà chủ nhân càng thêm thần bí, Tứ Đại Hộ Pháp Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ có lệnh bài riêng đại biểu thân phận. . . ."

"Ngươi giết nàng?"

"Thế nào? Tứ ca lo lắng nàng ta?" Bắc Thiên Vũ chợt lại gần hắn, đáy mắt đột nhiên bắn ra ánh sáng lạnh, "Chuyện giết cha cũng làm ra được, Tứ ca lại lo lắng cho một nữ nhân sao?"

"Câm mồm!" Giống như chạm đến nỗi khổ riêng lớn nhất trong lòng hắn, Bắc Thiên Trần đứng dậy, lại chợt nhịn xuống, mắt nhìn ánh nến gần bên, ánh lửa ánh xạ đến đáy mắt hắn, lập lòe bất định, "Ngươi cho rằng phụ hoàng không biết kế hoạch này sao? Kế hoạch của tam ca và ta vụng về như thế, ông làm sao không biết, ông ấy cái gì cũng biết. Từ khi bên cạnh ngươi có thêm một nữ nhân, ông ấy liền rõ ràng tất cả, ngươi vì nàng buông tha tấn công Kỳ quốc, thậm chí không ngại mạo hiểm, đánh bại Đại Yến. Một nữ nhân ngăn cản bước chân ngươi như thế, phụ hoàng làm sao dễ dàng cho nàng ở bên cạnh ngươi. . . ."

"Ngươi thấy phụ hoàng cố ý dung túng, cho nên tạm thời thay đổi kế hoạch!" Bắc Thiên Vũ từng bước từng bước ép sát, "Nữ tử xuất hiện bên ngoài Thái Hòa môn chẳng lẽ không phải ngươi dẫn tới sao?"

"Ta chưa từng ngờ tới phụ hoàng sẽ đỡ mũi tên kia!" Bắc Thiên Trần nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt chiếu ra ánh lửa yếu ớt.

Một cơn gió thổi vào góc cửa sổ, "Rầm" một tiếng thổi ra cửa sổ, gió thổi tấm màn bay lên, bóng dáng chiếu lên đất như kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ tất cả. "Ha ha. . . . . ." Trong căn phòng u ám vắng ngắt, Bắc Thiên Trần chợt cất tiếng cười to, đáy mắt dần dần hiện ra mỉa mai, "Hiện tại cửu đệ chất vấn ta như thế, thật sự là vì phụ hoàng, hay là vì ở một khắc cuối cùng người mang Ninh Tiểu Thất đi lại chính là Hoàng đế Kỳ quốc —— Tiêu Dật!"

Hai chữ cuối cùng vừa vang lên, ánh sáng sâu trong con ngươi Bắc Thiên Vũ chợt chuyển sắc bén như đao nhọn, ném lệnh bài cầm trong tay đến dưới chân hắn "Cạch" một tiếng: "Tin tức của tứ ca quả nhiên linh thông." Ngừng chốc lát, khóe miệng lại chợt nở nụ cười ý vị sâu xa, "Trẫm có phải nên may mắn có được một chủ soái phạt Kỳ tốt như tứ ca không?"

Bắc Thiên Trần cả kinh nói: "Phạt Kỳ? Ngươi —— sao có thể?"

"Tứ ca sẽ không cho rằng tăng mười vạn binh chỉ để làm cảnh chứ!" Hắn cười nhẹ, "Mấy lão thất phu đó muốn chiến, liền cho bọn họ chiến. Tam ca muốn dùng phương thức như thế lấy được binh quyền, chẳng lẽ Tứ ca không muốn chia chén canh sao?"

"Ngươi ——" ngẩng đầu chạm vào vẻ khát máu tàn nhẫn vụt sáng qua trong mắt người đối diện, đáy lòng bỗng nhiên lạnh lẽo, "Ngươi rốt cuộc chuẩn bị như thế nào?"

"Tứ ca, ngươi cảm thấy trẫm sẽ như thế nào?" Bắc Thiên Vũ chợt cười như không cười nhìn chăm chú vào hắn, mười vạn đại quân trong mắt hắn chỉ đổi thành một nụ cười bất cần đời, "Tin tưởng cho dù mười vạn đại quân bị diệt hết, Tứ ca cũng có thể bình an trở về, trẫm cũng không hoài nghi năng lực của Tứ ca."

Bắc Thiên Trần lảo đảo lui về phía sau mấy bước, vẫn còn không dám tin nhìn chằm chằm hắn.

Bắc Thiên Vũ xoay người, đưa lưng về phía hắn, chắp tay đứng gần cửa sổ: "Tối nay tứ ca liền chuẩn bị đi đi."

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy vạt áo long cổn màu đen nạm vàng của Đế Vương bay lên theo gió nâng lên, siết chặt lòng người: "Thần cáo lui!" Đi được mấy bước, rốt cuộc vẫn xoay người lại, thanh âm có phần chấp nhận vang ở trong điện: "Nếu thần may mắn còn sống, hoàng thượng dự định xử trí thần như thế nào?"

"Mặc kệ kết quả như thế nào" bóng dáng kia cũng không quay đầu lại, nhìn phía chân trời sâu vô biên, lạnh lùng nói, "Trẫm cũng sẽ chiêu cáo thiên hạ, Tứ hoàng tử Bắc Thiên Trần đã mất trong chiến dịch phạt Kỳ!"

Như vậy nói cách khác, sau chiến dịch lần này hắn vĩnh viễn không còn là Tứ hoàng tử Bắc Liêu, hoặc là người chết hoặc là chỉ có thể làm Trang chủ Dự Lung Sơn Trang. Kết quả như thế, hắn tiếp nhận: "Thần đa tạ hoàng thượng!"

"Lam Điền Ngọc, trẫm đã lấy được, sau khi chiến tranh kết thúc, tự sẽ thả nàng ta, cũng coi như trả tứ ca một nhân tình"

Bóng dáng bước ra cửa chính dừng lại, chợt quyết tuyệt nói: "Không cần!"

"A ——" thanh âm khẽ nâng, hơi kinh ngạc.

"Một người có nhược điểm sẽ khiến kẻ địch thừa cơ lợi dụng, trừ phi ngươi trở nên rất mạnh, mạnh đến mức có thể khiến tất cả mọi người sợ sệt ngươi, bằng không nhược điểm của ngươi sớm muộn sẽ trở thành vết thương chí mạng của ngươi." Bắc Thiên Trần xoay người nhìn vào ánh mắt như có điều suy nghĩ của người đối diện, "Cửu đệ, ngươi đã có nhược điểm, hôm nay không phải Tứ ca ra tay, về sau cũng sẽ có những người khác."

Tay đang khoác lên góc cửa sổ chợt chặt lại, ánh sáng trong mắt như đuốc: "Đa tạ Tứ ca nhắc nhở!"

"Như vậy —— không hẹn gặp lại!" Lần này hoàn toàn xoay người, lui phía sau phất phất tay lên, nghênh ngang rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.