Đại Hiệp Rất Nghèo

Quyển 1 - Chương 15: Đường đao cửu liên




Trình Ngọc cùng Mộ Dung Niệm Diệc đột nhiên tỉnh dậy, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tô đang tức giận, trong khoảng thời gian ngắn còn trì hoãn không đi tới, đối với một căn phòng mê loạn… Mộ Dung Chiêu Tuyết đang co rúc nơi góc tường, áo quần rách nát, ánh mắt đờ đẫn…

Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ở trong viện nghe âm thanh trong phòng đến nhất thanh nhị sở, lúc Mộ Dung Tô lqd rống giận, Si liền mang theo hồi nhan đan tiến vào, khóe mắt liếc nhìn bốn người kia.

“Chủ tử nói coi như nàng hài lòng, đây là hồi nhan đan.” Si ném vật cầm trong tay cho Mộ Dung Niệm Diệc, lại nhìn đến thần sắc căm phẫn tuyệt tình của Mộ Dung Tô, trong mắt lóe lên một ánh sáng quỷ dị, chiêu này của chủ tử quả nhiên tuyệt độc! Đối với người cặn bã như vậy nên để cho bọn họ sống không bằng chết!

Mùng bảy tháng mười một năm Thiên Phượng sáu trăm bảy mươi ba, hoàng hậu Trình Ngọc bị cung nữ thiếp thân phát hiện tư thông với nhạc công trong cung, hủy bỏ hậu vị, biếm lãnh cung!

Đồng thời, dung nhan của Thái tử vương triều Mộ Dung Niệm Diệc bị ác nhân phá hủy, nhóm ngự y cũng thúc thủ vô sách, chúng đại thần rối rít dâng tấu hoàng đế Mộ Dung Tô, lấy lý do vua không thể bị hủy hoại dung nhan, tấu xin lập thái tử khác.

Mùng chín tháng mười một, cuối cùng Mộ Dung Tô không chống lại được áp lực của chúng đại thần, thái tử Mộ Dung Niệm Diệc bị phế, phong làm Diệc vương, sẽ không tham gia vào tranh giành vị trí thái tử!

Vì chuyện của hoàng hậu và thái tử, dieendaanleequuydonn trong lòng Mộ Dung Tô có nút thắt, chỉ đảo mắt, già nua đi rất nhiều, trên đầu cũng có không ít hoa râm, thậm chí ăn không vô, ngủ không thể say giấc.

Mười hai tháng mười một, Mộ Dung Tô hạ chỉ phong tam hoàng tử Mộ Dung Niệm Hàn làm thái tử.

Đêm đó, Mộ Dung Tô đột tử trong tẩm cung, cả nước cử tang ba ngày. Thái tử Mộ Dung Niệm Hàn đăng cơ vào ba ngày sau.

Lúc này, hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đang ở phủ tân thái tử, thưởng thức ánh trăng.

Mộ Dung Niệm Hàn cau mày nhìn hai người tuyệt phối này, trong lòng còn đang khiếp sợ với cái chết của Mộ Dung Tô! Hắn cho là, Mộ Dung Tô tối đa cũng chỉ bị giam lỏng, không ngờ… Có phải hắn nên cảm thấy may mắn vì không trêu chọc Phong Huyết Lân, lại chiếm được sự ngưỡng mộ cùng trợ giúp của hai người này? Đối kháng với bọn họ, không bằng tìm đến cái chết còn thoải mái hơn!

“Nhớ kỹ ước định trước kia.” Cổ Nhược Phong đến gần Phong Huyết Lân, lại sắp tới mười lăm rồi… Vầng trăng kia, không đẹp chút nào.

“Ta hiểu rồi. Các ngươi…” Muốn đi rồi sao? Mộ Dung Niệm Hàn nhìn hai người Cổ Nhược Phong, tuấn mỹ như tiên giáng trần, nhưng… Mộ Dung Tô bị chặt đứt tứ chi, chọc mù hai mắt, nhổ hết hàm răng, cắt mất lỗ mũi tai lưỡi, lúc này đang ở trong hũ dưới địa lao phủ Tam hoàng tử, còn sống… Mà nữ tử được Mộ Dung Tô kim ốc tàng kiều mười tám năm, trơ mắt nhìn tất cả, cuối cùng hôn mê trong nhà lao.

Chỉ trong nháy mắt, Cổ Nhược Phong cùng Phong Huyết Lân lập tức biến mất ở trước mắt, trình độ khinh công như vậy, tất cả mọi người không thể đuổi kịp, mặc dù hắn có lòng muốn giết hai người này, sợ rằng cõi đời này cũng không thể tìm được người có thể giết bọn họ.

Trong bầu trời đêm, chỉ còn lại một mình Mộ Dung Niệm Hàn than nhẹ, nhìn rượu ngon được chuẩn bị trước đặt trên bàn đá, vốn muốn dùng để đưa tiễn bọn họ, chỉ có điều, hai người kia lại không cần đưa tiễn? Đi tiêu sái như vây, giữa bọn họ hình như chỉ có giao dịch, ngay cả bằng hữu cũng không phải…

Cầm rượu ngon trân quý lên, hương thơm làm say lòng người phiêu dật trong không trung, mê hoặc lòng Mộ Dung Niệm Hàn, đêm nay hắn phải say một trận! Mặc dù không phải tự mình làm, nhưng cũng lqd đã nhìn Cổ Nhược Phong từng bước đẩy Mộ Dung Tô vào tuyệt cảnh! Giết cha! Ha ha… hoàng gia này, làm gì có cái gì gọi là tình thân? Thái tử qua một đêm đã bị lật đổ, hoàng hậu vào lãnh cung, Mộ Dung Tô nào có chảy qua một giọt nước mắt?

Hoặc là, đúng như Cổ Nhược Phong, ra ngoài giang hồ hỗn loạn, sẽ có ngày phải trả giá đắt. Mười tám năm trước phụ hoàng đã đối đãi với Phong Huyết Lân như vậy, đao chém lửa đốt, lấy huyền thiết ngàn năm giam cầm, một lòng đưa hắn vào chỗ chết. Hôm nay, Cổ Nhược Phong chặt bỏ tứ chi của người, nhét vào trong hũ, đây có tính là quả báo không? Chỉ có điều, Phong Huyết Lân hắn có thể tự lành, còn phụ hoàng…

Cổ Nhược Phong nhìn Phong Huyết Lân đang ôm mình trầm mặc không nói, nghĩ đến Mộ Dung Tô và Ôn Vận Lan đến cùng vẫn là sinh thân phụ mẫu của hắn, nàng làm như vậy, có phải gây thương tổn cho hắn không?

“Ta… có phải quá đáng không?” Cổ Nhược Phong khép hờ mắt, đả thương trái tim của hắn, nàng… thật sự xin lỗi.

Phong Huyết Lân ôm chặt Cổ Nhược Phong, hơi thở nhàn nhạt nhẹ nhàng phả lên vành tai Cổ Nhược Phong: “Phong nhi… Vì như vậy mà tới sao?” Cắt tứ chi, cắt tai mũi người ta, bản lĩnh lưu loát như vậy, ánh mắt lạnh nhạt như vậy, nàng từng trải qua bao nhiêu, mới có thể không ngại không sợ hãi, gần như độc ác nhẫn tâm!

Trong lòng Cổ Nhược Phong khẽ run, hắn không trách nàng sao? Bây giờ hắn nghĩ là…

Mí mắt hạ xuống thấp hơn, che đậy tất cả thần sắc, vì như vậy mà tới sao? Ha ha, vì thế ư, bắt đầu từ năm mười tuổi mất cha mẹ, nàng chính là như vậy, vì sinh tồn, vì báo thù… Thế giới kia, không phải ngươi giết ta, thì chính là ta giết ngươi rồi.

Nhìn Cổ Nhược Phhong cúi thấp đầu không nói một câu, trong nháy mắt Phong Huyết lân cảm thấy trong lòng có chút hít thở không thông, bọn họ, là người giống nhau, khẽ vuốt mái tóc đen như mực lqd của nàng: “Sau này là do ta bảo vệ nàng.” Cho tới nay, vẫn là nàng bảo vệ hắn, từ bây giờ, đổi thành hắn bảo vệ nàng! Nàng độc ác lạnh lùng như vậy, hắn chỉ hy vọng vĩnh viễn không xuất hiện.

“Được.” Cổ Nhược Phong nhếc miệng, dần dần biến thành đường cong vui sướng, “Ta muốn rất nhiều thật nhiều cực kỳ nhiều tiền.”

“Ừ, không biết Vũ Văn sơn trang cho nàng thì sao?” Rốt cuộc nàng quá vơ vét của cải đi! Rất nhiều thật nhiều cực kỳ nhiều? Vậy rốt cuộc là bao nhiêu?

“Tốt! Ta muốn có mỹ thực thiên hạ!”

“Thiên hạ đệ nhất tửu lâu ở kinh thành vương triều Hiên Viên vừa khéo có thể thỏa mãn yêu cầu của nàng. Chúng ta đi nơi đó được không?”

“Ừ, miễn cưỡng coi là tốt. Còn có, lúc ta nhàm chán chàng phải tìm nơi chơi thật vui, ta…”

“Được được được! Đều thỏa mãn nàng, vậy đã vừa lòng chưa?” Phong Huyết Lân buồn cười nhìn gương mặt Cổ Nhược Phong thay đổi trong nháy mắt, bây giờ cặp mắt hào hoa phong nhã vô song đang phát ra ánh sáng lấp lánh.

“Đây là chàng nói, ăn vạ là quỷ nhỏ!” Cổ Nhược Phong hừ lạnh, mãi mới chờ được đến lúc cây này trưởng thành, dieendaanleequuydonn nàng không dựa vào bóng mát thì cũng thật có lỗi với đạo sấm chớp đã đưa nàng tới đây!

Khóe miệng Phong Huyết Lân co rút bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, ăn vạ là quỷ nhỏ… có thể đổi thành cái khác?

Mà lúc này trong thành Vô Hỏa, Cổ Hạo Nhiên nhìn thấy pháo hiệu bảy màu, khiếp sợ trong mắt rất lâu không tản đi! Mộ Dung Tô, đã chết?!

Pháo hiệu bảy màu, chỉ khi nào có Hoàng đế băng hà hoặc Tân đế lên ngôi mới có thể đốt, từ kinh thành lan ra, Thành chủ xung quanh nhìn thấy sẽ đốt theo, tốc độ cực nhanh, chưa tới nửa ngày tin tức sẽ lan truyền khắp vương triều Mộ Dung!

Cổ Hạo Nhiên vốn định đoạt Cổ Uyển Ngưng từ trong tay Hỏa Diễm nhưng lúc này thay đổi chủ ý, Hoàng đế băng hà, tân đế lên ngôi, hắn nhất định phải trở về chuẩn bị mọi thứ!

Mà bên này, xe ngựa của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân trở về thành Vô Hỏa càng thêm nhàn nhã hơn so với khi trước. Hai ngày di chuyển, mới được lộ trình hai trăm dặm.

Ngày mười lăm, đúng đêm trăng tròn, xe ngựa dừng lại trong rừng cây nhỏ. Si Mị Võng Lượng cùng tùy tùng, ngũ quỷ nhanh chóng làm một ngôi nhà gõ nhỏ đơn sơ mà kín đáo, sau đó trông coi các phương, phòng thủ rừng cây này cực kỳ chặt chẽ!

Cổ Nhược Phong không chớp mắt lấy giường bạch ngọc từ trong nhẫn ngọc ra vứt vào trong phòng, nhưng mà, đôi tay run nhẹ nhè đã để lộ ra lòng nàng không bình tĩnh.

Đêm mười lăm, đột nhiên nàng ghét cay ghét đắng ngày vốn có ngụ ý đoàn viên! Chịu được khát vọng đối với máu ở trong lòng, không phải nàng không biết, những thân vương huyết tộc kia tự chủ được đã coi như là dũng cảm rồi, thế nhưng dáng vẻ lúc nổi điên, nếu cố tình kiềm chế, không phải nàng có thể tưởng tượng nỗi khổ sở trong đó! Nàng không biết lần này hắn có thể hay không…

Còn có đám người đi theo bọn họ lqd dọc đường nữa! Đừng tưởng rằng nàng không biết! Nếu là hôm nay, định tìm cái chết, nàng tuyệt đối không nương tay!

“Phong nhi…” Phong Huyết Lân lo lắng nhìn Cổ Nhược Phong, hắn định để cho nàng rời đi, nếu tối nay không thể khắc chế, vậy Phong nhi… Không, hắn không muốn nàng bị thương! Nhưng mà, với hiểu biết của hắn, sao lại không biết nàng tuyệt đối sẽ không cách mình nửa bước?!

Cổ Nhược Phong nhíu mày: “Thế nào, không tin tưởng ta còn không tin tưởng chính bản thân?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.