Đại Hào Môn

Chương 24




Edit: Tue Nguyen Beta: Sakura “Này! Hi! Ở đây! !” Mới đến cửa lớn của Andara, liền nghe tiếng kêu vô cùng quen thuộc của Lạc Nguyệt, chớp mắt nhìn lại thấy cô đang vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé.

Mặc Hi cũng nở nụ cười, ấm áp thuần khiết, đi đến chỗ ba người đang đứng.

Ở vùng núi thâm sâu khác không biết tên, một nhóm người đang đứng chỉnh tề, cung kính cúi đầu.

Gần mười người mặc quần áo màu đen, nhìn kiểu dáng có thể biết đây là một loại trang phục kiểu khoa học kỹ thuật mới dùng trong huấn luyện hoặc là trang phục trong chiến đấu ,mặt nạ cũng che đi nửa khuôn mặt, không giống da, không giống vải. con ngươi bị lộ ra đen nhánh mà đờ đẫn, không có tình cảm.

Mười người cứ đứng như vậy, khiến không khí trở nên buồn bực, ngập tràn sát khí.

Mà đứng trước mười người này, có một người đứng yên, bên ngoài là một thân áo dài màu đen, lờ mờ có thể nhìn thấy quần áo màu đen bên trong, phía ngoài áo dài, có đường vân sắc đỏ của máu),có cảm giác thần bí và máu tanh khó nói.

Một người so với một người lại cường tráng hơn không ít, chỗ rộng hơn cả chục cm.

Từ thân hình đến bề ngoài, người đàn ông cao lớn kia chắc là trung niên, mà người đứng ngoài là một thiếu niên.

“Tiểu Nho, con đã quyết định chắc chắn?” giọng nói bình tĩnh mà từ ái ,có phần trầm xuống từ người đàn ông cao lớn.

Người thiếu niên không có nói chuyện, mà chỉ gật gật đầu.

Thở dài, người đàn ông nói tiếp, “Thật ra không nói đến tài năng mà ông trời cho con, có ba trợ giúp, con cũng có thể mạnh lên .”

Thiếu niên hơi cử động, cuối cùng mở miệng, “Không cần.”

Giọng nói trong suốt mà ấm áp, nho nhã, giống như tiếng gió, lại thể hiện lạnh lùng cùng với xa lạ.

Không khí lại trở nên khó chịu.

Một lúc sau, người trung niên cũng cười, cũng không có bởi vì giọng điệu xa lạ của thiếu niên mà thay đổi, giọng nói vẫn ôn hòa và từ ái, còn có quan tâm, “Nếu là quyết định của con thì cha cũng không ngăn, nhưng là, hi vọng con nhớ kỹ, cha chờ con trở về.”

Dừng một chút, người trung niên nói tiếp, “Mẹ con cũng sẽ muốn con mau trở về .”

“. . . . . .” cả người thiếu niên rõ ràng cứng ngắc rồi bình thường trở lại, cuối cùng trong giọng nói cũng có một tia tình cảm, “Thời gian này, hi vọng cha sẽ chăm sóc mẹ cho tốt.”

“Ha ha, cô ấy là vợ của cha, mẹ của con, cha sẽ chăm sóc mẹ tốt.” Giọng nói của người trung niên đưa ra lời đồng ý vui vẻ .

Không nói lời nào, ý tứ của thiếu niên rất rõ ràng.

Người trung niên cũng im lặng, hai bàn tay đưa ra không khí, theo đó màu xanh sáng rọi ngưng tụ lại, đây rõ ràng là biểu hiện tu vi của vương giả, sau đó theo màu xanh sáng rọi, bàn tay ở không trung vẽ ra một đường, một khe hẹp xuất hiện bên trong bóng tối bao phủ.

Người trung niên chớp mắt nhìn về thiếu niên.

Thiếu niên không có nhìn lại, cũng không có chần chờ, đi vào khe hẹp kia, trong nháy mắt biến mất, sau đó khe hẹp cũng trở nên biến đổi.

Con ngươi không có một điểm thay đổi, trống rỗng, sắc mặt người trung niên phức tạp, một lúc sau, quay người lại, trong nháy mắt cả người bao phủ áp lực lạnh như băng. Giọng điệu cũng không có tình cảm ôn hòa như lúc nãy, chỉ có sự lạnh lẽo cùng vớiuy nghiêm, “Tất cả đều cẩn thận cho tôi, nếu có gì không bình thường, trong thời gian sớm nhất báo cho tôi biết.”

“Dạ!” âm thanh chỉnh tề mà đờ đẫn, từ miệng mười người truyền ra.

Lúc này người trung niên mới lóe lên, bước vào khoảng không, trong nháy mắt biến mất, tốc độ như vậy có thể nói là khiến người khác sợ hãi.

Ở nơi khác, cùng dạng là vùng núi bí ẩn, nhưng nếu Mặc Hi nhìn qua, tuyệt đối sẽ rất quen thuộc với cô, bởi vì cô đến nơi đây rất nhiều lần, lưu lại rất nhiều ký ức.

Non xanh nước biếc, còn có núi non tràn đầy sức sống, nơi này sự vật không có gì thay đổi, nhưng có một số thứ thay đổi cũng rất nhiều.

Chỉ thấy nơi này trước kia là rừng núi hoang vu, mà nay đã có phòng ốc, ở sân tập cũng có khoảng hàng trăm đứa trẻ.

Mỗi người đều chịu khó tập luyện, mồ hôi đầm đìa.

Trong đó, một thiếu niên cao lớn khoảng 15,16 đang đi lại bên cạnh những đứa trẻ, lông mày khẽ nhíu lại, có cảm giác uy hiếp, ánh mắt sắc tựa như kiếm, quét qua mọi người, đột nhiên hét lớn một tiếng, “Toàn bộ lên tinh thần cho tôi, các cậu muốn bị đuổi không?”

“Không! !” những đứa nhỏ kêu to, vừa mới mệt mỏi lại trở nên mạnh mẽ.

Thật ra cũng không thể trách bọn trẻ, chỉ do huấn luyện quá hà khắc cùng với khó khăn , nếu không có thuốc chống đỡ thì chỉ sợ bọn trẻ đứng cũng không nổi.

Thiếu niên không nói lời nào, lại một lần nữa nhìn bọn trẻ một cái, xoay người đi tới một nơi hẻo lánh.

Chỗ đó là một nơi riêng biệt, chỉ có một giỏ đựng cây thuốc cùng với dụng cụ, trong đó một bóng hình gầy yếu đang không ngừng chọn lựa.

Vừa nhìn thấy này người này, con ngươi thiếu niên vốn bén nhọn trở nên nhu hòa,khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng trở nên ấm áp không ít, đi tới bên cạnh người con trai này lên tiếng nói, “Tam Lăng, không cần cực khổ như thế, bây giờ cũng không cần nhiều thuốc như vậy.”

Tam Lăng? Cách gọi này là dành cho người quen thuộc, chẳng qua thiếu niên gọi là Tam Lăng lại là ai?

Người con trai bị gọi là Tam Lăng quay đầu lại, khuôn mặt thoáng tái nhợt rồi trở lại bình thường, nhưng con ngươi kia ấm áp mà trong sáng khiến khuôn mặt sáng lên không ít, chỉ là, đây không phải là điều quan trọng , quan trọng là …, thiếu niên trước mắt này, gọi là Tam Lăng? Người này cùng Tam Lăng mà Mặc Hi quen biết hoàn toàn không giống nhau.

“Anh, anh quên mất sao ? Bây giờ em gọi là Phạt Dược.” Thiếu niên nói, trên mặt hiện tình cảm ôn hòa.

Thiếu niên sửng sốt, bất đắc dĩ cười cười, “Ha ha, anh còn thật quên mất, đã một năm rồi, vẫn không có quen!”

“Đúng vậy, 1 năm, không biết đại nhân thế nào rồi.” Phạt Dược có chút hoài niệm, tiếp theo tựa hồ có chút buồn bã, “Chỉ là chúng ta vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ mà đại nhân giao cho.”

“Đây cũng không là trách nhiệm của riêng em, hơn nữa ở đây công lao của em là lớn nhất , em đã hoàn thành phần trách nhiệm của em rồi.” Sắc mặt thiếu niên kiên định, tay cũng nắm chặt, ” Không bao lâu nữa, anh nhất định sẽ làm cho đại nhân xem trọng, nhất định phải thành công.”

“Dạ!” Phạt Dược cũng cười một cách kiên định, gật đầu, con ngươi có chút sao nhãng. Cậu nhớ kỹ ngày bọn họ tách ra, cô nói, chỉ cần bọn họ dựa vào chính mình cố gắng đi tới Andara tìm được cô, cô sẽ thu nhận bọn họ, thật ra đây là giả vờ cho người đang ẩn trong bóng tối xem, trước đó cô đã phân nhiệm vụ cho anh em họ rồi .

Hỏi bọn họ là ai, không sai, Phạt Dược chính là Tam Lăng, mà thiếu niên còn lại chính là Đại Lăng, hiện tại bọn họ có bề ngoài khác là do thuốc có thể thay đổi hình dáng của Phạt Dược,mà thứ thuốc này được làm ra theo yêu cầu của Mặc Hi.

Mà bây giờ hai người đã đổi tên, Đại Lăng tên là Phạt Lạng, Tam Lăng tên là Phạt Dược.

“Yên tâm đi! Không bao lâu nữa! Dù đại nhân cho chúng ta đủ thời gian để hoàn thành, anh cũng muốn tận lực ở thời gian sớm nhất đạt được thành tích mà ngài ấy muốn!” Giọng nói Phạt Lạng chìm xuống, trong đó chứa đựng kiên cường cùng hào khí tĩnh mịch.

Phạt Dược cũng cười, khuôn mặt nhỏ ốm yếu cũng hiện sự tự tin cùng với mong đợi.

Trong thời gian một năm này , dần dần tất cả đều đã trải qua sự thay đổi.

Ở khu trung tâm trong thành La An, trong khu biệt thự ở nơi nào đó.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp ban công tầng trên, Mặc Hi mặc một bộ quần áo trắng đơn giản ngồi ở đó, trong tay cầm điện thoại đang nói chuyện.

“Bởi vì thời gian nghỉ rất ngắn nên không thể nào trở về được ạ.”

“Ha ha, như vậy rất tốt, chắc em trai rất đáng yêu!”

“Ha ha, không sao ạ, con cũng nhớ cha mẹ.”

“Dạ, con hiểu.”

“Dạ, tạm biệt.”

Ngắt điện thoại, Mặc Hi tựa vào trên ghế, thời gian nghỉ của Andara rất ngắn, dường như chỉ có mười mấy ngày, trong những ngày này bọn họ liên lạc được thông tin bên ngoài nhưng mười mấy ngày sau sẽ phong bế. Đương nhiên, giống như năm ngoái, cũng có thể như An Diệc Kì rời trường sớm, chỉ cần anh có thực lực đến cấp bậc nhất định, bất kể ở đâu, thực lực vĩnh viễn là quan trọng nhất.

Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi của ba mẹ, không có nghĩ đến một năm này ba mẹ lại sinh một đứa bé, là một em trai. cô cũng không phải là một đứa trẻ thật sự, cho nên cũng không sẽ không bởi vì cái này mà ghen tỵ với em trai , hơn nữa cô còn vui vẻ, bởi vì có em trai, ba mẹ bọn họ cũng sẽ không cô đơn, dù sao mình thật không giống một đứa nhỏ, cũng sẽ không có quá nhiều thời gian để có thể đi theo bên cạnh ba mẹ , bây giờ có một em trai so với mình nhỏ hơn 10 tuổi thật rất không sai.

“Hi, hôm nay là ngày em và Kì thiếu gia cùng Lạc tiểu thư hẹn nhau ra ngoài.” lúc này, Thiên Nhu một thân quần áo màu trắng đi tới, nhắc Mặc Hi. Thiên Nhu không gọi cô là Mặc Mặc nữa. Đây là phân phó của Mặc Hi.

“A, đúng rồi.” Mặc Hi nhớ lại lần trước An Diệc Kì có nói đi dạo phố, muốn có cơ hội để buông lỏng tâm trạng, cho nên Mặc Hi cũng không có từ chối, trong đó cũng là bởi vì Lạc Nguyệt kéo cô đi, đứng lên, hỏi, “Bọn họ đã đến rồi hả chị?”

“Đã đến.” Thiên Nhu lên tiếng cười nói, thời gian một năm này Mặc Hi thật sự nhìn rất có sức sống.

Mặc Hi gật đầu, đứng dậy, vừa đi vừa nói, “Cùng đi chứ.”

“Vâng”

Hai người xuống lầu, mới đến phòng khách liền thấy được một nhóm người, An Diệc Kì, Khố Lạp, Phiêu Linh, tiếp theo chính là Lạc Nguyệt, Hắc Ảnh, Lala cũng ở đây, thời gian như vậy cô vẫn không chịu lãng phí một chút nào, dựa theo phương pháp huấn luyện không biết Mặc Hi có ở đâu, sau đó không biết tại sao, đám người bọn họ lại quen thuộc lẫn nhau như vậy.

“Mặc Mặc đến rồi! !” Vừa nhìn thấy Mặc Hi xuất hiện, An Diệc Kì chính là người đầu tiên lớn tiếng kêu to, mặc dù cậu thua một số trận, hơn nữa lâu ngày lại không gặp Mặc Hi, nhưng là tình cảm kia cũng không có một điểm phai nhạt, chẳng qua là càng thêm mãnh liệt, gấp rút trong tâm trạng cậu.

Trong thời gian này cậu cũng điều tra Hắc Ảnh, thì ra tất cả, dựa theo lời của An Dĩ Mẫn, Hắc Ảnh chính là người bảo vệ cho Mặc Hi. Điều này khiến An Diệc Kì thở phào một hơi, vì vậy ý nghĩ thù địch đối với Hắc Ảnh cũng giảm xuống không ít, nhưng trong lòng muốn vượt xa Hắc Ảnh lại càng thêm mãnh liệt

“Oh, tất cả mọi người đã ở đây.” Mặc Hi đáp ứng một tiếng, cùng Thiên Nhu đi đến trước mặt mọi người.

“Hắc hắc, nhiều người thì chơi mới vui!” Lạc Nguyệt cười hì hì nói, không thể chờ được nữa, kêu lên, “Tốt lắm! Tốt lắm! Đừng nói nữa, đi nhanh đi! Mỗi khi đến thời gian này khu trung tâm có rất nhiều chỗ vô cùng tốt để chơi , không đi nhanh một chút sẽ đáng tiếc!”

Nói xong, kéo lấy Mặc Hi hướng ra phía ngoài chạy đi trước, Mặc Hi cũng không có phản kháng để tùy ý cô bé kéo lấy. Hai người vừa đi, những người khác còn có thể đứng lại? Tất cả tự nhiên nhanh chóng đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.