Đại Hán Đế Quốc Phong Vân Lục

Chương 2: 2: Ủy Thác Của Quỷ 2 Đồng Tiền Đầu Tiên Nói Người Ma Không Chung Đường




Quân lính của Túc vệ quân đã bao vây xung quanh căn phòng Cảnh Định vương đang nghỉ ngơi. Tiêu Chính Quân thận trọng xem xét tình hình, các quân lính ở tiền viện cũng đã bắt được những tên sát thủ nhưng bọn chúng đã uống thuốc độc tự tử ngay lập tức. Toàn bộ binh lực còn lại của Túc vệ quân đều đã được tập trung lại trung viện.

“Hoàng huynh không nghe thấy động tĩnh gì?” Điều này rất vô lý. Cảnh Định vương tuy võ công không cao cường nhưng cũng là người luyện võ, nhạy bén hơn người thường sao có thể không phát hiện được? “Ta phải vào bên trong xem thử.”

“Công chúa cẩn thận.” Tiêu Chính Quân vô cùng căng thẳng nhìn Kim Vãng Tích tiến vào căn phòng.

Cùng lúc ấy, đám sát thủ áo đen đột nhiên xuất hiện, bọn chúng thân thủ nhanh như chớt Tiêu Chính Quân hạ lệnh, một cảnh tượng chém giết lại diễn ra. Tiêu Chính Quân liều mạng xông lên. Mũi tên lửa bắn vào căn phòng lớn ở trung viện, lửa bắt đầu lan ra, Tiêu Chính Quân lúc này chỉ còn quan tâm đến an nguy của Kim Vãng Tích. Ngọn lửa thiêu đốt, căn phòng rực cháy, chẳng thể cứu vãn được nữa. Tiêu Chính Quân xông vào căn phòng mờ ảo nhìn quanh không thấy Kim Vãng Tích đâu “Vãng Tích, Vãng Tích…Vãng Tích, nàng mau ra khỏi đó.”

“Ta ở đây.”

Xông qua từng gian phòng, theo tiếng nói, Tiêu Chính Quân đã nhìn thấy Kim Vãng Tích “Nàng mau rời khỏi đây. Nguy hiểm.”

“Thái tử bất tỉnh, huynh cõng hoàng huynh ra khỏi đây.”

Nhìn cánh tay đã bị lửa xén qua một chút, Tiêu Chính Quân không khỏi đau lòng “Còn nàng? Ta không thể để nàng ở lại đây.”

“Mau lên, không cả chúng ta đều chết.” Kim Vãng Tích bước chân vào căn phòng này đã phát hiện ra hương liệu trong phòng là mê hương, cơ thể rất nhanh mất đi sức lực, căn phòng cháy, một tấm rèm rớt xuống cánh tay, Kim Vãng Tích dùng  sức còn lại hất bay nó sang một bên. Đôi mắt đã chẳng thể nhìn thấy rõ cảnh vật chỉ còn lờ mờ nghe thấy tiếng gọi “Vãng Tích, Vãng Tích”, cố gắng gượng giọng nói yếu ớt “Ta ở đây.” Là chàng sao? Chính Quân, chàng tới cứu ta?

Tiêu Chính Quân hai tay khó khăn dìu hai người ra khỏi căn phòng, bàn tay ép người Kim Vãng Tích dựa sát vào mình để tránh cho Kim Vãng Tích bị thương.

Lý Thiệu Văn từ xa nhận được tin báo Cảnh Định vương phủ cháy nên lập tức dẫn Long vệ quân đến vương phủ.

Bên ngoài trung viện Long vệ quân xông vào đã tóm gọn 2 tên, sát thủ còn lại. Lý Thiệu Văn nhìn sang phía Tiêu Chính Quân, tiến lên lệnh cho quân lính đỡ lấy thái tử “Tiêu Chỉ huy sứ sao không lập tức báo việc này cho bản quan?”

“Hạ quan không còn đủ thời gian. Hạ quan nguyện chịu tội trước hoàng thượng.”

Quân lính vội vã dập lửa một lúc lâu sau đám vương phủ trở lại như cũ tuy nhiên trung viện lại hoang tàn.

Lý Thiệu Văn lần này đã kịp thời mang Long vệ quân tới kịp lúc không thì chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. “Bản quan không có ý trách cứ Tiêu chỉ huy sứ mà chỉ lo lắng việc Tiêu Chỉ huy sứ đột ngột có mặt ở đây tức là đã không hoàn thành nhiệm vụ của Đô ty bảo vệ trị an kinh thành. Việc bảo đảm an toàn ở Cảnh Định vương phủ là chức trách của Túc vệ quân và bản quan, bản quan chỉ nghĩ trong triêù thế lực rối ren, Tiêu thượng thư nắm quyền huy động binh lính trong kinh thành, kẻ thù không ít, bọn chúng sẽ nhân cơ hội này thỉnh tấu nên hoàng thượng.”

“Lý Đô ngự sử quả nhiên suy nghĩ chu toàn nhưng hạ mạt tướng không thể trơ mắt nhìn Tàng Nhân đường hành thích thái tử.”

“Tử nhi muội ấy cũng ở đây?” Lý Thiệu Văn nhìn vào thiếu nữ đang bị Tiêu Chính Quân ôm lấy, nói tiếp “Bản quan đã cho người báo tin cho hoàng thượng, chúng ta chỉ cần đợi tin tức trong cung là được. Còn Tử nhi…” Khuôn mặt của Lý Thiệu Văn lo lắng “Tử nhi muội ấy không sao chứ? Tiêu Chỉ huy sứ để bản quan đưa Tử nhi hồi cung.”

Lý Thiệu Văn định tiến tới ôm lấy Kim Vãng Tích thì Tiêu Chính Quân ngăn lại “Lý Đô ngự sử còn việc ở đây. Công chúa xin hãy giao cho mạt tướng chăm sóc. Đợi thái tử tỉnh lại mạt tướng sẽ đến gặp Lý đại nhân.” Tiêu Chính Quân bế Kim Vãng Tích lên đi về tiền viện của vương phủ.

Lý Thiệu Văn nhìn quanh cảnh của trung viện thở dài.

Cảnh Định vương Kim Thiên Hải nhiều ngày nay ngủ không ngon giấc, Lan quý phi đã đưa mê hương vào vương phủ ai ngờ lúc này lại là nguyên nhân khiến Kim Thiên Hải suýt nữa xảy ra chuyện.

Tin tức báo về hoàng cung, Lý Thiệu Văn tưởng rằng hoàng thượng cho triệu mình vào cung nhưng không thể ngờ rằng Khâm Định hoàng đế cùng Đinh tướng quân dẫn theo Cấm vệ quân đến tận vương phủ. Ngô thái y Ngô Từ Nhiễm nhanh chóng đến tiền viện gặp thái tử theo lệnh của hoàng đế.

Lý Thiệu Văn quỳ xuống hành lễ “Tham kiến hoàng thượng.” Hoàng thượng phất tay áo ra hiệu bình thân nhưng Lý Thiệu Văn tiếp tục quỳ “Thần tội đánh muôn chết, xin hoàng thượng xử tội.”

“Đô ngự sử bình thân. Thái tử không sao là khanh đã hoàn thành chức trách. Trẫm đến đây để xem tình hình của thái tử. Ngoài ra cũng muốn gặp khanh để bàn một số chuyện.” Khâm Định hoàng đế tuy lo lắng cho Kim Thiên Hải nhưng sau khi biết thái tử chỉ bị mê hương làm cho đầu óc không còn tỉnh táo nên đã cử Ngô thái y đến đó.

“Thần đến chậm một bước. Tiêu Chỉ huy sứ có công rất lớn bảo vệ an nguy của thái tử.” Lý Thiệu Văn thà tự nói ra cũng không thể để hoàng thượng khiển trách Tiêu Chính Quân. Hôm nay ngoài thái tử, Tiêu Chính Quân còn cứu cả Tích nhi. Tuy nhiên Lý Thiệu Văn không muốn hoàng thượng biết Thiên Tư công chúa suýt nữa mất mạng nên đã quyết che dấu.

“Trẫm biết rồi. Tiêu Chỉ huy sứ là nhân tài của quốc gia nay lập được công lớn, trẫm nhất định phải trọng dụng nhiều hơn.” Khâm Định hoàng đế tỏ ý hài lòng về Tiêu Chính Quân.

Một lúc sau Ngô thái y trở về bẩm báo, thái tử điện hạ đã được giải mê hương, đã tỉnh lại. Khâm Định hoàng đế vui mừng nhưng rồi lại nói “Triệu Tiêu Chỉ huy sứ đến chỗ thái tử cho trẫm.”

Lý Thiệu Văn vâng lệnh, đi theo hoàng đế, dặn dò thuộc hạ của mình đến chuyển lời cho Tiêu Chính Quân.

Căn phòng trong tiền viện của Cảnh Định vương phủ, Khâm Định hoàng đế nhìn đứa con trai mình yêu thương bi luỵ mà không thể bình tĩnh được nữa. Cảnh Định vương Kim Thiên Hải không phải con của phi tần mà hoàng đế yêu nhưng Kim Thiên Hải trời sinh đã có phong thái đế vương, chính trực hoàn toàn khác với Lan quý phi và Tạ thái sư lúc nào cũng toan tính âm mưu. Nhưng lúc này Khâm Định hoàng đế đối diện với Kim Thiên Hải thì không còn nhận ra đây là Kim Thiên Hải trước kia nữa. Chỉ gần một tháng không gặp nhưng Kim Thiên Hải đã gầy ốm, tiều tuỵ đi nhiều.

Thấy hoàng thượng vào phòng, Kim Thiên Hải vội xuống giường quỳ xuống hành lễ nhưng hoàng đế bèn ngăn lại “Hải nhi, con không cần hành lễ, mau lên giường nghỉ ngơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.