Đại Giá Quý Phi

Chương 24




Edit: Nhisiêunhân

Hoa Tích Dung đã thay một bộ y phục nhẹ nhàng, vải thô thanh sam, không xa hoa như bộ trước nhưng vẫn quyến rũ mê người. Hắn nhìn Tô Mặc, cười: “Tiểu Mạch, nếu ta đoán không sai, lão yêu bà kia sẽ nhanh chóng đuổi theo chúng ta thôi, cho nên đổi trang phục vẫn tốt hơn.”

“Hoa công tử nói cái gì thì là cái đó.” Tô Mặc cũng cười yêu mị.

Hầu hạ hắn xong, nàng cũng lập tức thay một bộ mộc mạc chất phác, trước giờ nàng chưa bao giờ thích y phục quá xa xỉ.

“Vẫn là Tiểu Mạch hiểu chuyện nhất, ta thích loại người như ngươi, không giống ai đó, nhàm chán hệt cột băng.” Hoa Tích Dung liếc qua Cơ Bạch.

Trong lòng Tô Mặc lại thầm khinh thường, lúc nàng mặc nữ trang thì nói ghét nhất loại nữ nhân như nàng, nàng mặc nam trang thì lại nói thích. Ai bảo rằng lòng của nữ nhân hay thay đổi chứ, tâm tư tên kia cũng khó mà đoán được.

Cơ Bạch vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc đi sau hai người, trầm mặc lạnh nhạt.

Hoa Tích Dung lại thở dài: “Thật không thú vị.”

“Nước.” Đột nhiên Cơ Bạch nhìn hắn một cái.

Hoa Tích Dung cầm túi nước nhấp một miếng, tiện tay quẳng qua cho Cơ Bạch.

Cơ Bạch đổ một chút nước ra, lại nhấp một ngụm rồi đưa Tô Mặc, Tô Mặc cầm lấy trực tiếp uống, hành tẩu bên ngoài không cần phải chú trọng như vậy. Bắt gặp ánh mắt Cơ Bạch nhìn sang, Tô Mặc cười nhẹ, tô điểm thêm cho dung nhan khuynh thành, mặc dù hai nam tử đã nhìn nàng quen mắt nhưng trong lòng vẫn có cảm giác khó diễn tả bằng lời.

Hoa Tích Dung dẫn đường, hắn và Tô Mặc đều mang mũ che, Cơ Bạch thì dùng mũ trùm đầu của áo choàng. Đi khoảng chừng một canh giờ, bước chân Hoa Tích Dung dần dần có tiết tấu, nhịp điệu, cứ như đang phối cùng với cảnh tượng xung quanh, mà mỗi bước hắn đều đi ngay trên lằn ranh núi đá.

Trước mắt nhanh chóng xuất hiện một quang cảnh khác, Hoa Tích Dung đã dẫn mọi người đi qua trận pháp, đứng bên ngoài là hai thương nhân Ma giới một trắng một đen.

Thấy có người đi tới, bọn họ giật mình rồi lập tức ân cần chào hỏi: “Hoan nghênh, hoan nghênh, đây là thảo nguyên Ma giới, các vị nghỉ trọ hay ở trọ?”

Tô Mặc đứng cạnh không trả lời, Cơ Bạch cũng im lặng.

Hoa Tích Dung cười khẽ: “Ta muốn hỏi, dã điếm (khách điếm ngoài hoang dã) chỗ các ngươi chia cấp bậc như thế nào? Ta chưa bao giờ đến đây, nhưng ta muốn biết giá cả rõ ràng, tốt nhất là nơi yên tĩnh một chút.”

“Xem ra vị gia này muốn thuê hẳn một sân.” Nam tử áo đen liếc nhìn y phục trên người Hoa Tích Dung, thấy là chất liệu tầm thường thì sắc mặt trầm xuống: “Không biết gia thích lại phòng có giá như thế nào?”

Hoa Tích Dung lập tức lấy ra một cái túi, móc ma thạch bên trong ra, “Gia đương nhiên muốn phòng tốt nhất.”

Hai người nọ đang khinh thường thì lập tức trợn mắt, vì thứ Hoa Tích Dung vừa tiện tay lấy ra là ma thạch nhị phẩm!

Ma giới vẫn là nơi dùng ngân lượng, người có thể mang nhiều ma thạch trên người thật sự rất hiếm thấy.

“Công tử, ánh mắt ngài quá tốt rồi, nơi này tuy là thâm sơn cùng cốc nhưng lại là nhà tốt nhất, đảm bảo ngài sẽ thỏa mãn.” Hai người lập tức thay đổi sắc mặt, nịnh nọt giới thiệu, “Chỗ chúng ta có tiểu viện riêng, có cả bảo tiêu và các đệ tử đi tuần núi thủ hộ được chúng ta sắp xếp, hơn nữa ở đây có nhiều môn phái thường xuyên tranh chấp, nhưng sẽ không quấy rầy tới bên này, cho nên cũng tương đối yên tĩnh thư thả. Dã điếm sẽ sắp xếp phòng thích hợp nhất cho mọi người, có cả suối nước nóng, ngâm nước nóng sẽ giúp cải thiện thể chất, bên cạnh còn có hoa dại mọc hoang vui tai vui mắt, tuyệt đối khác xa những khách điếm trong mấy thành lớn.”

Hoa Tích Dung cười: “Được, vậy các ngươi đi sắp xếp cho gia, để ta lĩnh hội thử cảnh tượng điền viên ở đây.”

“Nhưng khoan đã, chỗ chúng ta rất bí ẩn, là ai giới thiệu cho gia vậy?”

Hoa Tích Dung thở dài: “Hừm… Không có người giới thiệu.”

Hai nam nhân lập tức biến sắc: “Chỗ này chỉ người quen đường mới có thể đến, các hạ rốt cục là ai?”

“Ngươi không biết ta là ai?” Hoa Tích Dung vỗ vỗ vai hai người, chậm rãi lấy mũ che xuống, hai nam tử ngẩn ra, sau đó vui vẻ reo lên: “Là… Là Hoa gia đến đây!”

Nam tử áo trắng lập tức quỳ xuống, nâng cao ma thạch trong tay, “Hoa gia, ngài nói đến là đến, thật quá đột nhiên, sao phải cải trang như vậy? Còn cho chúng ta nhiều ma thạch nữa, ngại chết chúng ta rồi!”

Hoa Tích Dung cười cười: “Mấy chục năm nay ta không đến, nên muốn nhìn xem các ngươi làm ăn thế nào, không ngờ hai ngươi đều biến thành gian thương.”

Nam tử áo đen lập tức khoát tay, “Chúng ta học theo gia thôi!”

Nam tử áo trắng cười nói: “Đây đều là công lao của Hoa gia.”

“Được rồi, dẫn đường đi, vị Tiểu Mạch này là bằng hữu của ta, còn người áo đen kia thì không cần để ý, hắn chỉ là một tên rảnh rỗi thôi.”

Hai người đen trắng lập tức cúi đầu khom lưng mời Tô Mặc, quả nhiên không để ý đến Cơ Bạch.

Tô Mặc đợi Cơ Bạch nửa bước, nàng quay đầu lại cười dịu dàng, trong lòng thầm buồn cười, không ngờ Hoa Tích Dung cũng có bằng hữu như vậy.

Hai người một đen một trắng dẫn bọn họ đến trước một lều vải, lúc này Tô Mặc mới phát hiện ở đây đều dựng phòng bằng lều.

“Cảnh sắc cũng rất đẹp!” Tô Mặc lướt mắt nhìn một vòng.

“Đẹp? Đây thật ra là xóm nghèo của Ma giới.” Hoa Tích Dung lên tiếng.

“Ngươi lại ở khu ổ chuột sao?” Giọng Tô Mặc lành lạnh: “Xem ra lần này gia bị buộc quá thê thảm rồi.”

“Đừng nói ta đáng thương, năm đó gia cũng từng chịu khổ, nơi nào cũng đã đặt chân tới, đại giang nam bắc, Nhân giới Yêu giới.” Hoa Tích Dung thoải mái bước, “Hơn nữa khu ổ chuột này là do gia tự tay tạo nên, không liên quan gì đến thế lực của lão yêu bà kia.”

“Xem ra bọn họ cũng được an cư lạc nghiệp.” Tô Mặc nhìn chung quanh.

Hoa Tích Dung lắc đầu: “Ta không rõ lắm, sau khi ta thành lập An Nhạc viên, ta để mặc cho họ tự sinh tự diệt, cùng lắm chỉ trợ giúp một chút thôi. Dù sao gia ốc còn không mang nổi mình ốc, lúc trước khi gặp người phải chịu cực hình, ta đều dẫn bọn chúng đến đây. Những người này là con cháu tiền triều, và một số người đáng thương khác.”

Tô Mặc bước vào lều, bên trong sạch sẽ thoải mái, đúng là tốt hơn sơn động rất nhiều. Nàng đưa mắt nhìn phụ nhân đứng ngoài, bà ta chỉ còn một cánh tay, đang cầm củi nấu nước, đứa trẻ bên cạnh đang giúp mẹ mình. Thấy bọn họ đi tới, phụ nhân lập tức hiện vẻ cảm kích, cung kính gọi: “Hoa gia.”

Hoa Tích Dung gật nhẹ: “Trác nương, bây giờ người thế nào?”

Phụ nhân cười nói: “Vẫn tốt lắm, ít nhất không cần phải lo mất mạng mỗi ngày, tất cả đều là nhờ Hoa gia.”

Hoa Tích Dung lắc đầu: “Là người tự nỗ lực, chẳng liên quan gì đến ta.”

Phụ nhân lại rơi nước mắt: “Ta biết Hoa gia hàng năm đều cho chúng ta một ít ma thạch, mạng chúng ta đều là Hoa gia cho, mấy ngày này chúng ta nhất định sẽ hầu hạ Hoa gia thật tốt.”

Hoa Tích Dung khẽ cười, đưa một viên ma thạch cho đứa bé, đứa bé không biết thứ này quý giá, chỉ vui mừng kêu lên: “Cảm ơn Hoa gia.”

Nhìn tay áo còn lại trống rỗng của phụ nhân, và hai chữ “kẻ trộm” trên má, Tô Mặc có chút giật mình.

Hoa Tích Dung đứng cạnh nàng, nét vui vẻ dần tan đi, ánh mắt lạnh nhạt: “Đừng xem, trượng phu của bà ấy đã chết rồi, bà ấy từng trộm một món đồ nên bị chặt đứt một tay, không thể không dẫn con đến đây tá túc. Ít nhất trong này không có quý tộc nào móc mắt bà, nếu không bà nhất định không sống nổi.”

Lúc này đây, Tô Mặc mới thật sự cảm nhận được cuộc sống của dân chúng Ma giới.

Quá bi thương, quá tàn nhẫn.

Hoa Tích Dung nói tiếp: “Người bên ngoài đều cho rằng Ma giới giàu có, chính Ma giới cũng luôn phong tỏa tin tức thật, chùa viện cấu kết với lão phu nhân, dân chúng chỉ phải khổ sở làm nô làm tỳ, không thể phản kháng. Loại người như lão phu nhân, một khi chống lại, bà ta sẽ tìm cơ hội tru diệt. Nếu ta không đạt tới Nguyên Anh kỳ, nếu ta không giải trừ hàng đầu thuật, chỉ sợ sớm muộn gì bà ta cũng ức hiếp ta thành một con chó.”

Tô Mặc ngước mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn phong cảnh bên ngoài, cứ như đã hiểu được tâm tình hắn lúc này. Trầm mặc một lát, nàng lên tiếng: “Ngươi muốn đối phó bà ta?”

“Đúng vậy, gia muốn tăng thực lực, chỗ này hình như có rất nhiều cơ duyên bí ẩn.”

“Sao?” Tô Mặc nhíu mày.

“Ta một ngàn tuổi đã đạt Kim Đan kỳ đỉnh, lão yêu phụ kia lại có biện pháp hèn hạ để tăng tuổi thọ, là do đám tăng nhân kia dạy bà ta lấy dương bổ âm.” Hoa Tích Dung rất khinh thường.

“Cho nên ngươi cũng muốn tăng tuổi thọ, còn muốn đạt tới Nguyên Anh kỳ, có đúng không?”

“Rất khó! Nhưng cơ duyên ở đây lại có lợi cho ngươi, ta sẽ mau chóng sắp xếp.”

Tô Mặc nhìn hắn, nụ cười nhẹ cũng mang ý cảm kích bên trong.

“Hoa gia, Hoa gia, chúng ta vừa đi săn được một con mãnh thú, người mau lại đây xem.” Bên ngoài, một thiếu niên vui mừng la lên.

“Được được, gia tới đây.” Hoa Tích Dung đứng lên đi ra ngoài. Hắn ăn mặc rất giản dị, khuôn mặt xinh đẹp lại càng nổi bật hơn.

Bất giác, sắc trời đã hoàng hôn.

Ngàn vạn đóa hoa mọc hoang, có sáng có tối, dưới ánh trời chiều càng có vẻ bừng bừng sức sống. Trên đời này còn có gì đẹp hơn hoa dại nữa đâu?

Hương hoa thoang thoảng. Tô Mặc chưa bao giờ nhìn thấy cảnh sắc đẹp như vậy, nàng phát hiện chúng rất kiên cường, bất luận hoàn cảnh gian khổ thế nào cũng có thể sinh tồn. Đến đây rồi nàng mới biết, những đóa hoa dại trước kia không thể gọi là hoa dại được, nhìn chúng, nàng lại không khỏi nhớ tới Hoa Tích Dung.

Tô Mặc đột nhiên cảm thấy, một người muốn học được mưu lược thủ đoạn cũng không dễ dàng gì, càng khó khăn hơn nữa là chịu đựng một mình. Đã bao năm nay hắn bị một yêu phụ nghiền ép phải nhẫn nhịn, âm thầm phát triển thế lực.

So với hắn, nàng thật không đáng là gì. Tô Mặc hít sâu, đưa mắt nhìn sang, Hoa Tích Dung đang đứng trong sân với mấy thiếu niên, tiếng cười càng thêm phần cởi mở.

Nàng cũng cười, rồi lấy sách trên giá chậm rãi lật xem. Ánh nến hắt lên khuôn mặt thiếu niên mười sáu tuổi, Cơ Bạch đang ngồi tĩnh tâm cũng không nhịn được phải mở mắt ra. Yên lặng nhìn một hồi, hắn rũ mi xuống hỏi: “Tô tiểu thư, ánh sáng ở đây không tốt, xem lâu hại mắt.”

“Ta chỉ xem xem Ma giới có gì có thể tăng thực lực không thôi.”

“Ngươi không cần quá khắt khe với bản thân, tăng thực lực không phải là chuyện một sớm một chiều.”

“Ta hiểu.” Tô Mặc gật nhẹ, “Cơ công tử, ta cũng có việc muốn hỏi ngươi.”

“Việc gì?” Cơ Bạch ngước nhìn nàng.

Tô Mặc đăm chiêu: “Ta nghĩ là, tay của phụ nhân vừa rồi, nếu như làm một cái tay cơ quan cho bà ấy, như vậy bà ấy nhất định có thể giống như người bình thường. Nhưng mà ta chỉ biết làm cơ quan thuật, không biết cách gắn nó vào cơ thể.”

“Đương nhiên có cách.”

Tô Mặc giật mình: “Cơ công tử có biện pháp sao?”

“Thuật trị liệu của ta sử dụng cùng với cơ quan thuật của ngươi, vậy có thể khôi phục được cánh tay đó.”

Tô Mặc cười dịu dàng: “Đúng là cách hay, không ngờ ta và Cơ công tử cũng có một ngày hợp tác, vậy có tính là xứng đôi vừa lứa không?” Nàng trêu đùa.

Nàng còn chưa nói xong đã nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Cơ Bạch ẩn hiện đau thương nhàn nhạt, nó phản chiếu hình bóng của nàng, chất đầy tưởng niệm, vui mừng, mơ ước, đủ loại cảm xúc phức tạp…

“Ngươi cũng bị thương, để ta xem cho ngươi.” Cơ Bạch đứng lên, tóc bạc rũ xuống, vóc người cao to, khí chất thanh nhã.

“Không cần, công tử cho ta chút thuốc là được rồi.” Nhìn hắn như vậy, không hiểu sao mặt nàng lại đỏ lên.

“Không thể, vết thương phải được xử lý ngay.”

“Thật sự không cần.” Tô Mặc từ chối.

Nhưng hiện giờ Cơ Bạch cách nàng rất gần, hắn ngồi xuống cạnh nàng, khí thế không cho phép cự tuyệt, ánh mắt hắn mềm mại mà kiên định, nàng còn có thể cảm giác được hơi thở nóng ấm của hắn phả trên má.

Tô Mặc kinh ngạc, Thần Sử đại nhân từ bi đến mức không để ý nam nữ thụ thụ bất thân vậy sao?

Hắn nghiêm túc đặt tay trên vai nàng, từ từ thăm dò vào từ cổ áo, vuốt ve xương quai xanh mỹ lệ, chậm rãi trượt xuống. Đúng lúc này, giọng nói của Hoa Tích Dung đột nhiên vọng vào: “Trác nương, các người đừng lo lắng nữa, tay chân của các người có hi vọng rồi. Ta mang đến một thần y, chỉ cần thân thể bị gì cứ đến tìm hắn, nếu hắn trị liệu không tốt thì đuổi ra ngoài.”

Hai người cùng giật mình, tay hắn chậm lại nửa nhịp.

Hắn xoay ngón tay, thanh kiếm vọt lên chặn ngang cửa.

Trên làn da bóng loáng của nàng có một vết thương sâu, không biết bị vụ khí sắc bén nào chém phải. Hắn cẩn thận chạm nhẹ vào vết thương, không nhịn được nhớ lại những lần đã từng lưu luyến triền miên, nhu tình vạn phần.

Tô Mặc liếc hắn, giọng hơi lạnh: “Thần Sử đại nhân, việc trị liệu này để sau đi, Hoa công tử không biết là ta nữ nhi, nếu hắn phát hiện ta gạt hắn, chỉ sợ mọi chuyện đều thành công cốc hết.”

“Không sao, hắn sẽ không vào, nhưng vết thương không thể chậm trễ.” Cơ Bạch nói, hắn không nhìn nàng, “Ta sẽ chữa trị nhanh thôi, ngươi cởi y phục ra trước.”

Tô Mặc nhíu mày muốn tránh, nhưng động tác của hắn luôn nhanh hơn nàng.

Trung y đã cởi, cánh tay trắng tuyết lộ ra. Tô Mặc rung mình, nhưng hắn hoàn toàn không để nàng kịp phản ứng, ngón tay hắn vuốt lên xương quai xanh, rất nhẹ rất dịu dàng, chạm vào từng chút một, cho đến khi vết thương đầy máu hoàn toàn lộ ra, ánh mắt Cơ Bạch ngày càng trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.