Đại Giá Quý Phi

Chương 14




Trong mắt nữ hài hiện lên một tia kinh ngạc, hắn làm sao lại tới nữa? Bất quá, nếu hắn đến đây, hiện tại tàn cục cũng sẽ được thu thập thật tốt. Có thể ít đi một tia khí lực, vậy liền ít đi. Hỏa này, cũng không cần phải dùng.

Đám người Thượng Quan Chính Hào kinh ngạc nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, hắn sao lại đến?

Các thiếu nữ trong phòng, lúc nhìn thấy thiếu niên, người người xuất hiện hoa tâm, tứ điện hạ a!

Từ lúc thiếu niên tiến vào, tầm mắt thủy chung đều đặt trên người nữ hài trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn thấy khóe miệng mỉm cười không có ý tốt, cảm thấy lòng sinh ác độc, về sau có cơ hội nhất định phải dạy dỗ nàng thật tốt.

Từ khi Phượng Hạo Thiên xuất hiện, trăm tên hộ vệ cũng không dám có dị động gì, người người đứng yên tại chỗ, chờ Thượng Quan Chính Hào phân phó.

Trong lúc nhất thời, Phượng Hạo Thiên xuất hiện, làm cho rất nhiều người ngoài ý muốn, không khí càng quái dị hơn.

Hàn Lăng cảm thấy sáng tỏ, Phượng Hạo Thiên xuất hiện lúc này, Thượng Quan Chính Hào cho dù gia tộc có lớn, nhưng, ở Phượng quốc, hoàng tộc vẫn lớn nhất, nếu không, hắn cũng sẽ không lợi dụng mấy nữ nhi này lấy lòng hoàng tộc. Cho dù giờ phút này, Thượng Quan Chính Hào muốn giết nàng, trường hợp kia cũng phải bận tâm, hiện tại, hắn muốn động thủ, rất khó. Nguyên nhân rất đơn giản, chính là Phượng Hạo Thiên vừa xuất hiện, câu nói đầu tiên là nói với nàng.

Qua nửa ngày, trong đại sảnh yên tĩnh không tiếng động vang lên vài âm thanh. “Tham kiến tứ điện hạ.”

Tầm mắt của Thượng Quan Minh Tiệp từ lúc Phượng Hạo Thiên tiến vào, vẫn tập trung trên người hắn. Hắn là nam tử trong lòng của nàng. Hai gò má nhất thời đỏ bừng.

Thượng Quan Chính Hào cũng cúi đầu nói: “Tham kiến tứ điện hạ.”

“Không cần đa lễ, không thể tin được nơi này náo nhiệt như vậy, bản điện hạ đến có phải quấy rầy hay không?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Hạo Thiên vẫn thản nhiên tươi cười, thu hồi tầm mắt thâm trầm nội liễm dừng trên người Hàn Lăng, rồi sau đó nhìn về phía đám người Thượng Quan Chính Hào.

Nhìn đống hỗn độn Chỉ Hâm và Thượng Quan Nhã Lâm, Phượng Hạo Thiên khóe miệng kéo lên, nói vậy gương mặt huyết nhục mơ hồ của Thượng Quan Nhã Lâm đều là do Hàn Lăng làm, chậc chậc, nha đầu kia thật đúng là không thương hương tiếc ngọc.

Lúc này, vẻ mặt Thượng Quan Chính Hào rất giận dữ, cáo già hắn sau khi nhìn thấy Phượng Hạo Thiên, kế tiếp cũng không có động tác gì, giờ phút này hắn rất muốn giết Hàn Lăng ngỗ nghịch với hắn.

“Chỉ là một ít gia sự, nếu tứ điện hạ tới phủ có việc, gia sự cũng có thể để lát sau xử lý. Tứ điện hạ xin mời ngồi.” Thượng Quan Chính Hào thu liễm lửa giận, đối với Phượng Hạo Thiên thập phần ‘cung kính’ nói.

Hàn Lăng nhướng nhướng mi, gia sự? Câu nói đầu tiên làm cho Phượng Hạo Thiên không thể tham dự, Thượng Quan Chính Hào quả thật là cáo già! Bất quá, khóe miệng câu lên một nụ cười khẽ, Phượng Hạo Thiên không phải người ngu ngốc, hơn nữa không ai là ngốc tử, Thượng Quan Nhã Lâm bị nàng chế trụ, tuy rằng lúc này cực lực chịu đựng, không kêu ra tiếng, nhưng vẫn vô cùng thê thảm, mà nàng? Trong tay cầm chủy thủ nhuốm máu, đây vẫn là gia sự bình thường?

“Thì ra là thế, vừa vặn bản điện hạ hôm nay đến đây là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Thượng Quan tộc trưởng.” Phượng Hạo Thiên sắc mặt không thay đổi, thản nhiên cười như cũ.

“Nga?” Thượng Quan Chính Hào nhướng mày, nhìn lướt qua Hàn Lăng, hắn biết rõ, hiện tại nếu không xử lý Hàn Lăng sớm, sớm hay muộn cũng sẽ có rắc rối!

“Bản điện hạ nói thẳng vậy, thời gian Hàn Lăng rời nhà đi du ngoạn kia, đã gặp bản điện hạ ở Hoài An thành, hầu hạ bản điện hạ dùng ngọ thiện, làm người nhu thuận thận trọng. Mà bản điện hạ bên người thiếu mất một người bồi đọc, hôm nay tới đây, chính là muốn Hàn Lăng tiến cung bồi đọc!” Phượng Hạo Thiên tươi cười thản nhiên, thanh âm nhẹ nhàng như cũ.

Nhưng mà, không thể nghi ngờ, trong lòng đám người Thượng Quan Chính Hào, Thượng Quan Minh Tiệpnhư có tảng đá đè nặng!

Hàn Lăng khóe miệng rút trừu, nhu thuận thận trọng, đây là nàng?

Không riêng đám người Thượng Quan Chính Hào kinh ngạc, ngay cả hạ nhân trong phòng và nhóm hộ vệ, nghe thấy đều kinh ngạc vô cùng! Ai chẳng biết Lục Tiểu thư Thượng Quan gia, là tiện thiếp sở sinh, mang danh nghĩa là Lục Tiểu thư, nhưng trên thực tế ngay cả nô lệ cũng không bằng, tứ điện hạ thế nhưng muốn một người có thân phận thấp kém như vậy làm người bồi đọc của hắn!

Huống hồ, hiện tại, lão gia đã hạ lệnh giết Lục Tiểu thư!

“Như thế nào? Chuyện tình nhỏ như vậy, Thượng Quan tộc trưởng cũng không đáp ứng? Bản điện hạ là ân nhân cứu mạng của Hàn Lăng, lúc trước nếu không phải bản điện hạ ra tay cứu giúp, nàng đã sớm thi cốt vô tồn, toàn bộ bị sói đói ăn hết. Theo lý thuyết, mạng của Hàn Lăng nàng là của bản điện hạ, cho nên, bản điện hạ hướng Thượng Quan tộc trưởng đưa ra chuyện này, hẳn không tính là quá đáng. Một khi đã như vậy, Thượng Quan tộc trưởng vì sao lại có bộ dạng thập phần khó xử?” Phượng Hạo Thiên thấy Thượng Quan Chính Hào nhíu mi, không đáp, bộ dáng thập phần khó xử, sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng điệu cũng đột nhiên lạnh xuống.

“Lời ấy của tứ điện hạ sai rồi, Hàn Lăng từ nhỏ ngu dốt, để nàng làm thư đồng cho tứ điện hạ, thật sự quá mức miễn cưỡng. Nếu tứ điện hạ muốn tìm người thư đồng, Tiệp nhi từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, nhất định có thể làm cho tứ điện hạ hài lòng, về phần Hàn Lăng, lão phu vẫn nên ‘dạy’ thật tốt rồi hãy nói.” Thượng Quan Chính Hào lập tức tiến lên nói.

Thượng Quan Minh Tiệp nghe thấy, biết rõ cơ hội Phượng Hạo Thiên để nàng tiến cung là rất nhỏ, nhưng vẫn như cũ chờ đợi nhìn Phượng Hạo Thiên, chỉ cần có thể ngày đêm ở chung với hắn, hắn nhất định sẽ yêu nàng.

Nghe vậy, Hàn Lăng cười lạnh ra tiếng, từ trong ống tay áo của Thượng Quan Nhã Lâm lấy ra một chiếc khăn tay trắng noãn, lau sạch vết máu đã khô trên chủy thủ, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Thượng Quan Chính Hào, đem Thượng Quan Nhã Lâm hết giá trị lợi dụng ném qua một bên, lạnh giọng nói: “Thượng Quan Hàn Lăng đã không còn quan hệ gì với ngươi!”

Dứt lời, nhìn về phía thiếu niên, nữ hài giảo hoạt cười, “Ta từng hứa cho ngươi một hứa hẹn, ngươi đã thiếu một thư đồng, ta liền bồi đọc ngươi mười năm.” Kể từ đó, hứa hẹn còn, nàng cũng sẽ tạm thời an toàn.

Phượng Hạo Thiên khẽ nâng đuôi lông mày, nàng thật là gian trá. Thừa dịp này báo ân! Mười năm sao? Đến lúc đó, cánh của nàng đã cứng rắn……

“Làm càn!” Thượng Quan Chính Hào gầm lên một tiếng, uy nghiêm của hắn lại bị một hài tử hết lần này đến lần khác khiêu khích, làm sao có thể dễ dàng buông tha! Trong mắt hiện lên tia âm ngoan, “Tứ điện hạ hay là để cho Tiệp nhi làm thư đồng cho ngài, người phản nghịch như vậy phải để cho lão phu giáo huấn một phen rồi nói sau!” Thượng Quan Chính Hào vừa dứt lời, rút kiếm bên hông một hộ vệ, thân hình nhanh chóng hướng Hàn Lăng đâm tới. Hắn muốn chính tay giết chết Hàn Lăng! Theo lời nói lúc nãy của Hàn Lăng, hắn liền hiểu được, sau này nàng nhất định sẽ hủy hết bàn cờ của hắn! Không thể không trừ!

Thượng Quan Chính Hào thân là tộc trưởng Thượng Quan gia tộc, võ công tuyệt đỉnh, cho dù là Phượng Hạo Thiên cũng không thể đánh thắng được.

Chỉ thấy, một đạo hàn quang hiện lên, Phượng Hạo Thiên sắc mặt đại biến.

Hàn Lăng thân không có nội lực cho dù tốc độ biến thái, cũng không thể chống đỡ tốc độ quang ảnh của Thượng Quan Chính Hào.

Trong lúc điện quang chớp động, mọi người không kịp kêu ra tiếng sợ hãi.

Một kiếm đoạt mạng, hướng tới nữ hài gầy yếu.

“Thượng Quan Chính Hào!” Phượng Hạo Thiên rống tên Thượng Quan Chính Hào, hắn thế nhưng muốn giết Hàn Lăng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.