Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 25: Huynh đệ huýnh tường




Hơn mười giờ đêm, Phó Dục Thư lái xe đưa Tưởng Phẩm Nhất về khách sạn. Trước khi về mẹ Phó rất nhiệt tình giữ cô lại, hi vọng cô đừng về. Nhưng hành lý của Tưởng Phẩm Nhất đều ở khách sạn, hơn nữa cũng nhìn ra được người ta chỉ khách sáo thôi. Nếu như cô tin là thật ở lại, vậy thì hơi quá vô duyên rồi, lúc đó mẹ Phó lại có ấn tượng không tốt lắm về cô.

Phó Dục Thư không chỉ đưa cô đến sảnh rồi đi ngay mà anh đỗ xe rồi cùng với Tưởng Phẩm Nhất vào khách sạn. Người xung quanh đi ngang qua kín đáo nhìn bọn họ, giống như là bọn họ đi mướn phòng vậy.

Tưởng Phẩm Nhất hơi ngượng ngùng đi vào thang máy với Phó Dục Thư. Từ lúc xuống xe anh đã xách ba-lô giúp cô, còn một số đồ vật và bao lì xì mẹ Phó cho nữa.

"Anh trả lại mẹ anh số tiền này giúp em đi..." Tưởng Phẩm Nhất hơi khó xử.

Phó Dục Thư bấm tầng thang máy, liếc mắt nhìn hai cô gái khác trong thang máy, không để ý đến ánh mắt len lén đánh giá anh của hai cô nàng, anh nói: "Cầm lấy đi, đó là tập quán, em không nhận là..." Anh cố ý kéo dài âm điệu không nói tiếp nữa, khiến Tưởng Phẩm Nhất sốt hết cả ruột.

"Là gì? Anh nói đi." Tưởng Phẩm Nhất kéo tay anh ngửa đầu hỏi, giọng nói bất giác mang theo vẻ làm nũng. Ánh mắt hai cô gái trong thang máy nhìn cô đầy hâm mộ.

Phó Dục Thư ho một tiếng nhìn cửa thang máy mở ra: "Trở về phòng rồi hẳn nói."

Tưởng Phẩm Nhất nhận thấy được ánh mắt chăm chú của người xung quanh, quay đầu lại nhìn một cái hai cô gái lập tức thu hồi ánh mắt cúi đầu xem điện thoại di động. Tưởng Phẩm Nhất chớp mắt vài cái quay đầu lại nhìn Phó Dục Thư cùng anh đi ra khỏi thang máy, vừa đi vừa nói: "Không phải mấy cô gái đó cho rằng chúng ta có gì chứ?"

Phó Dục Thư liếc nhìn tay cô đang kéo tay mình, nói thong thả: "Em và anh không có gì sao?"

Tưởng Phẩm Nhất chậm chạp nói: "Em còn chưa quen."

Cô không quen được quan tâm quá nhiều, vừa mới bắt đầu Phó Dục Thư cũng đã biết nên anh cũng không miễn cưỡng cô. Anh cùng cô đi trở về phòng.

Lúc cô cởi áo khoác ra Phó Dục Thư ngồi dựa vào ghế, vắt chéo hai chân ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô. Thoạt nhìn như anh đang suy tư, ngón tay nghịch măng sét áo, chờ Tưởng Phẩm Nhất thu dọn xong nhìn lại anh. Anh liền nở nụ cười thản nhiên với cô, sự thong dong và thâm trầm có vẻ như vô cùng chín chắn của anh toát ra khiến Tưởng Phẩm Nhất nảy sinh nỗi xúc động muốn níu giữ anh lại nơi này.

Nhưng xúc động trước sau cũng chỉ là xúc động, cuối cùng Tưởng Phẩm Nhất vẫn không cách nào biến nó thành hành động được. Cô bận rộn chuyện của mình xong, ngồi lại trên giường lẳng lặng đối diện anh. Sau một lúc bốn mắt nhìn nhau Tưởng Phẩm Nhất đành chịu thua nói: "Đã trễ rồi."

Phó Dục Thư "ừ" một tiếng từ từ đứng lên, vuốt lại nếp nhăn trên áo khoác, nhìn lướt qua trong phòng không biết có ý gì rồi đi ra cửa.

"Anh về trước đây." Anh nói đưa lưng về phía cô.

Tưởng Phẩm Nhất theo sau tiễn anh. Anh mở cửa đi ra, đôi giày da màu đen giẫm trên mặt thảm mềm mại của khách sạn chẳng hề phát ra âm thanh.

"Em nghỉ ngơi sớm một chút." Anh nhìn đồng hồ, điện thoại di động bỗng vang lên. Anh lấy ra xem trước mặt Tưởng Phẩm Nhất đồng thời cau mày nói tạm biệt với cô lần nữa, "Anh đi trước, ngủ ngon." Nói xong anh cầm điện thoại đặt lên tai nhanh chóng đi khỏi.

Tưởng Phẩm Nhất đứng ở cửa đưa mắt nhìn anh rời đi, anh vừa nghe điện thoại vừa rẽ vào trong thang máy. Bóng lưng cao lớn nhìn rất đáng tin, giống như ẩn chứa một sức mạnh vô hạn vậy.

Người gọi điện thoại đến cho Phó Dục Thư là Tống Vân. Tống Vân biết chuyện anh về nhà, dựa theo tính cách của anh ta sẽ chẳng mấy khi gọi quấy rầy anh, nhưng bây giờ trễ thế này còn gọi đến tất nhiên đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tín hiệu điện thoại trong thang máy không tốt lắm, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể trò chuyện được. Phó Dục Thư nghe thấy tiếng nói mang theo men say của Tống Vân: "Cậu chuẩn bị trốn ở nhà bao lâu?"

Phó Dục Thư cảm thấy rất may mắn là giờ phút này trong thang máy không có ai, nói chuyện cũng không cần kiêng kỵ gì, hỏi thẳng anh ta: "Sao đây?"

Tống Vân nói: "Cậu gạt tôi làm những việc kia cho rằng tôi không biết sao? Tôi luôn xem cậu là anh em tốt, từ trước đến nay cũng không hỏi đến, tuyệt đối tin tưởng cậu. Nhưng bây giờ cậu đang quen với cô gái trong Hòe Viên kia, tôi phải hoài nghi cậu gạt tôi chính là muốn tiêu diệt chứng cớ thay bọn họ."

Phó Dục Thư đi ra thang máy, nhíu mày lại nhanh chóng rời khỏi khách sạn, sau khi sải bước đến xe anh mới hỏi: "Cậu đang ở đâu?"

Tống Vân cười nhạo một tiếng: "Tôi có thể ở đâu? Tôi ở nhà tuyệt đối sẽ không có thời gian gọi cho cậu, tôi đang ở bên cạnh Khương Giảo."

Hèn chi, ở bên cạnh Khương Giảo đã giải thích được tại sao Tống Vân biết chuyện của anh và Tưởng Phẩm Nhất. Có lẽ Tống Vân bắt đầu nhận thấy Phó Dục Thư tra được gì đó, thậm chí biết anh đã phá bức tường dưới hầm rồi xây lại. Nhưng anh ta luôn giả vờ không biết, chắc là đang đợi Phó Dục Thư chủ động nói với anh ta, biểu hiện xem như là hoàn toàn tin tưởng Phó Dục Thư.

Có điều sau khi thông qua Khương Giảo biết mấy chuyện liên quan đến tình cảm trai gái, Tống Vân không cách nào bình tĩnh được nữa. Tuy anh ta biết Phó Dục Thư là người công tư rõ ràng, nhưng người bị tình yêu làm mê muội sẽ làm được bất cứ chuyện gì.

"Cậu ta lại đi tìm cậu." Phó Dục Thư đáp một câu, rồi nói "Tôi không định gạt cậu, cũng không có ý nghĩ tiêu diệt chứng cớ, chỉ định làm rõ hết tất cả rồi mới nói cho cậu biết."

Phó Dục Thư giải thích như vậy cũng không biết Tống Vân có nghe lọt không. Tối nay anh ta đã uống chút rượu ngồi đối diện lại là Khương Giảo đáng ghét, tâm trạng tồi tệ liên lụy đến thái độ đối với Phó Dục Thư cũng không tốt, chính anh ta cũng không cách nào khống chế.

Tống Vân, Khương Giảo và Phó Dục Thư vốn là bạn rất thân. Phó Dục Thư là một kẻ tài hoa hơn người, trên phương diện nào cũng được ưa thích. Tống Vân là một người chính trực, có hoài bão, có lý tưởng. Mà Khương Giảo là một kẻ con nhà giàu khá hào phóng, biết chơi và rất thích kết giao bạn bè. Ba người bọn họ chơi chung với nhau, trên phương diện gì cũng đều toàn vẹn cả. Nói theo lý thuyết thì đó là chuyện tốt, nhưng kể từ khi Khương Giảo thích vợ Phó Dục Thư thì tất cả đều thay đổi.

Khương Giảo rất yêu Nhậm Hi, tuy không nói ra nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ. Khi đó Nhậm Hi và Phó Dục Thư kết hôn, Khương Giảo còn tặng một món quà lớn cho Nhậm Hi, mua một chiếc xe sang trọng cho cô ta. Nhưng ngay lúc đó Nhậm Hi cũng chưa thay đổi như sau này, nên cương quyết từ chối.

Có điều là ngày vui chóng tàn, cuộc sống thực tế sau khi cưới khiến Nhậm Hi từ từ nghiêng cán cân về phía Khương Giảo. Khương Giảo lợi dụng Phó Dục Thư rời nhà đi nghiên cứu khảo sát đã xen chân vào lấy lòng người đẹp. Lúc đó anh ta vung tiền như rác chỉ vì một tiếng cười của người đẹp nên cuối cùng ôm được người đẹp về.

Tống Vân là người chính trực, anh ta rất ghét hành động cướp vợ người của Khương Giảo, cho rằng ngoại tình với vợ của bạn là hành động bất nghĩa.

Cho nên mỗi lần anh ta thấy Khương Giảo đều không khỏi châm chọc một phen. Trong lòng Tống Vân vẫn suy nghĩ kế hoạch giúp Phó Dục Thư và Nhậm Hi tái hợp. Điều này khiến Khương Giảo vốn có một chút áy náy cũng cạn sạch, cuối cùng biến thành tình cảnh không lên không xuống như hiện tại. Còn chưa nói đến tình trạng anh em tốt lại sống chết muốn phá vỡ quan hệ của mình.

Mỗi tháng Khương giảo đều đi quấy rối Tống Vân một lần, thông qua Tống Vân tìm hiểu tình trạng của Phó Dục Thư để biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Anh ta và Phó Dục Thư đã trở mặt đến vậy, không thể nào trực tiếp hỏi Phó Dục Thư gần đây có ý định gì. Điều đó quá ngu xuẩn, cho nên Tống Vân phải là vật hy sinh.

Hiện tại Tống Vân ở bên cạnh khương Giảo, Phó Dục Thư có rất nhiều lời không tiện nói với anh ta, cho nên anh nói: "Một tuần tôi sẽ về, khi nào nói chuyện sẽ nói cụ thể việc này với cậu. Bây giờ không tiện, cứ vậy đi."

Tuy Tống Vân đã uống chút rượu, nhưng cũng hiểu được ý của Phó Dục Thư. Mới vừa rồi là do anh ta say rượu nổi nóng suýt nữa đã dính kế ly gián của Khương Giảo. Giờ phút này đương nhiên sẽ không từ chối an bài của anh nên đồng ý: "Được, tôi cúp trước, cũng đã đến giờ về rồi."

Cúp điện thoại, Phó Dục Thư ngửa đầu tựa vào ghế nhắm mắt. Thoáng chốc bọn họ đều đã già, Tống Vân đã có một đứa con, Khương Giảo cũng đã làm cha, còn kết hôn rồi ly hôn. Chính anh cũng như vậy, kết hôn rồi ly hôn, bước đi trên con đường có rất nhiều người chưa đi qua. Dường như ngày hôm qua anh còn là giáo viên đại học, hôm nay cũng đã là Nhi Lập Chi Niên (1). Điều này khiến anh phải bùi ngùi thời gian là thật thà nhất, nó sẽ không thiên vị bất cứ ai. Mỗi người đều phải đi dần từng bước, cũng phải tự xem cách sống của mình ra sao.


(1) Nhi Thập Chi Niên: Khổng Tử nói con người bước vào lứa tuổi 30 ý chí cưỡng kháng nghịch cảnh rất mạnh mẽ. Suối nguồn phiêu lưu sáng tạo tuôn tràn. Con người bắt đầu xác lập mục tiêu, phương hướng phát triển cho mình. Nhờ những kiến thức tôi luyện đã qua mà ở giai đoạn này con người có đủ khả năng tự đứng vững bằng đôi chân của chính mình để làm việc và phục vụ xã hội bất kể là thành công hay thất bại. Giai đoạn này được gọi là “Tam thập nhi lập”.

Tưởng Phẩm Nhất chỉ có thể ở quê Phó Dục Thư chừng một tuần, tuy mấy ngày nay mỗi ngày phải cố định gọi điện thoại cho cha nhưng điều đó không làm tâm trạng vui sướng của cô chùn xuống

Cô nghĩ nếu như cha biết cô đã gặp cha mẹ Phó Dục Thì sẽ nghĩ thế nào. Làm thế nào đó nhưng cô cảm thấy cha rất thông minh, nếu đã chịu đồng ý cho cô đi thì chắc chắn đã dự liệu được những điều này, cô cần gì phải làm cho mình thêm u sầu.

Phó Dục Thư sắp xếp rất nhiều hành trình để tiếp đãi Tưởng Phẩm Nhất, cũng đưa cô về nhà dùng cơm vài lần. Thật sự là mẹ anh quá nhiệt tình, chính bản thân anh cũng không thể từ chối được.

Sắp đến tết, mẹ Phó hi vọng đến lúc đó Tưởng Phẩm Nhất cũng có thể đến nhà chơi. Tưởng Phẩm Nhất không cách nào nhận lời bà được, lúc trả lời cứ lúng túng lại quanh co chẳng nói đến hay không đến khiến lòng bà cũng không thoải mái lắm.

Không biết có phải cố ý hay không, Phó Dục Thư sắp xếp đi với Tưởng Phẩm Nhất đến khu vui chơi. Tưởng Phẩm Nhất dám khẳng định người đàn ông này ghen với Cổ Lưu Thâm. Nên mới muốn làm lại hết tất cả những chuyện mà cô và Cổ Lưu Thâm đã từng làm.

Ăn kẹo bông gòn, ngồi tàu lượn siêu tốc, Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất đến trước ngôi nhà ma rồi nói: "Thiết bị nơi này tốt hơn thành phố Bình Giang, ngôi nhà ma cũng ghê hơn ở đó, chúng ta vào xem thử đi." Dứt lời, anh cũng không đợi Tưởng Phẩm Nhất từ chối đã trực tiếp đi mua vé.

Tưởng Phẩm Nhất đứng tại chỗ mang vẻ mặt đau khổ nhìn theo bóng lưng anh. Hôm nay anh không ăn mặc trang nghiêm trên người chỉ mặc chiếc áo thể thao màu xanh đậm, chân mang giày ba ta thư thái hiếm có, không câu nệ cũng không bó buộc, có vẻ như trẻ lại rất nhiều tuổi, giống như mấy anh chàng hai mươi mấy tuổi vậy.

Tưởng Phẩm Nhất vốn muốn từ chối anh nhưng nhìn thấu tâm tư thâm trầm của anh, cô tuy sợ chết khiếp cũng vẫn đồng ý. Cô nghĩ trong ngồi nha mà toàn là giả, chỉ cần nghĩ như thế thì sẽ không bị dọa sợ. Nhưng đến khi thật sự đi vào, cô phát hiện ra mình vẫn đánh giá mình quá cao.

Tưởng Phẩm Nhất đi vào trong ngôi nhà ma chưa đến năm phút đã sợ đến mức hét ầm ĩ không ngừng ôm lấy Phó Dục Thư không chịu buông. Trong bóng tối Phó Dục Thư nhìn cả người Tưởng Phẩm Nhất run rẩy chỉ vào một người giả làm Zombie ở căn phòng kế bên, anh buồn cười: "Đừng sợ, có anh ở đây." Sau đó anh giơ tay về phía người giả làm Zombie kia ra hiệu dừng lại, ý bảo đối phương là bạn gái mình đã quá sợ hãi, đừng đến gần nữa.

Nhân viên phục vụ cũng thấu tình đạt lý, hiểu được liền quay người đi vào bên trong, không rời khỏi vị trí nữa.

"Bọn họ đi cả rồi không sao đâu, không tin em nhìn xem." Phó Dục Thư dỗ dành Tưởng Phẩm Nhất, bảo cô ngẩng đầu nhìn mình.

Tưởng Phẩm Nhất đỏ mũi ngẩng đầu lên: "Em không nhìn, em chỉ nhìn anh thôi."

"Nhìn anh làm gì, trên mặt anh có gì sao?" Anh cười một tiếng, khóe miệng cong lên ôn hòa và dịu dàng.

Tưởng Phẩm Nhất hoảng hốt nhớ đến thái độ lịch sự xa cách của anh ngày bọn họ mới quen, quả thật là khác biệt với hiện tại một trời một vực, bất giác trong lòng cô xuất hiện một cảm giác tang thương. Lần nữa ôm lấy anh, vùi mặt vào lồng ngực anh ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.