Đại Đường Minh Nguyệt

Chương 37: “Bạn gái tôi quản rất nghiêm”




Vốn Tịch Du chỉ muốn tới âm thầm vây xem họ pia kịch, Cổ Ý nhất thời gọi to như thế, cậu đánh bất đắc dĩ gõ chữ trên màn hình.

= =: Tôi chỉ tới vây xem thôi, mọi người cứ tiếp tục.

Yêu Tử cũng không lãng phí thêm thời gian, để hai người bắt đầu đối kịch tiếp.

“Tiểu Duy, câu kia của cậu không được.” “Vẫn không được, làm lại một lần, thân phận của cậu là nô tài, cần phải khiêm nhường một chút.” … “Được rồi, như vậy tốt.” Cổ Ý cơ bản một lần là qua, Duy Nhất cơ bản toàn bị kẹt lại.

Về cách biểu đạt tình cảm sai, Yêu Tử để Cổ Ý dẫn dắt cậu ta một chút, thúc đẩy Duy Nhất tiến bộ, hiệu quá không tội.

Tịch Du không phát biểu cảm nghĩ gì, chỉ yên lặng nghe. So với việc nghe kịch đã được phát hành, Tịch Du có khuynh hướng thích nghe thanh của đối kịch của Cổ Ý, bởi vì đạo diễn sẽ vạch ra những lỗi sai trong diễn đạt, CV phải sửa chữa nhiều lần, như vậy sẽ có biến hóa đối lập về cảm xúc, càng khiến người ngoài cảm thụ được sự cố gắng của chủ dịch. Tịch Du chưa đọc nguyên tác, khi nghe đối kịch cũng đoán ra được vài phần hướng phát triển tình tiết trong tiểu thuyết.

Sau khi quen biết Cổ Ý, cậu càng tiện vây xem hiện trường đối kịch.

Nghỉ ngơi giữa cảnh, Yêu Tử thở nhẹ một hơi, đã không còn sự nghiêm túc khi đối kịch: “Đại thần so với đạo diễn như tôi còn vất vả hơn, Tiểu Duy, có phải cậu bất mãn với tôi không, hay là tôi rời đi để các người một đối một nhé?” Thanh âm lanh lảnh mang theo ý trêu chọc dày đặc.

Duy Nhất ngụy biện nói: “Yêu Tử, cô cũng đâu phải không rõ tôi nắm bắt cảm xúc nhân vật kém, đại thần, anh đừng để bụng nha.” Khi nói với Cổ Ý, biểu hiện của Duy Nhất trở nên tương đối rụt rè, cẩn thận.

“Có đại thần ở đây, cậu sợ gì chứ hả tiểu thụ nhà đại thần?” Yêu Tử dựa trên thân phận công thụ trong kịch mà trêu Duy Nhất.

Nhưng người bị bỏ quên trong góc đột nhiên được nhớ tới. “Du Du mới là tiểu thụ nhà đại thần.” Hiển nhiên Duy Nhất tự chủ trương lôi chuyện Tịch Du mượn hơi quan hệ với Cổ Ý để vào tổ kịch. Vốn hai người chỉ dừng lại ở thân phận bạn bè tốt, thoáng cái đã bị người ta kéo gần, Tịch Du nhạy cảm thấy Duy Nhất đang mượn cơ thử phản ứng của cậu.

Duy Nhất không phải người tùy ý hay nói giỡn, câu nói kia qua loa có chút giả tạo.

Tịch Du không thích mang thù, cho dù là bạn trai cũ của bạn trai cũ, cậu cũng không có thù hận gì. Nhưng có vẻ như Duy Nhất không nghĩ thế, Tịch Du càng không muốn để ý tới người này.

Yêu Tử nói tiếp: “Trang trí lên mic đi, chúng ta cùng nhau tâm sự.”

Du lai du khứ: Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi đang bận.

Lần đối kịch của Cổ Ý đã kết thúc, Tịch Du không cần thiết phải trò chuyện với người xa lạ làm gì.

Vừa nhìn cách trả lời đã biết tâm trạng của cậu không tốt, mang theo ý hờ hững lãnh đạm, ám chỉ người lạ đừng đến gần mình.

Mọi người ở đây đồng thời trầm mặc, Tịch Du lại gõ tiếp một câu.

Du lai du khứ: Đại thần, tôi bận việc, vẫy móng~

Sau đó mang theo áo trắng trời khỏi phòng đối kịch.

Duy Nhất cho rằng mình đã làm sai, vội vàng áy náy: “Đại thần, Du Du sẽ không giận chứ?”

Cổ Ý nhàn nhạt cười, “Không sao, tôi đi vuốt lông, phần còn lại lần sau chúng ta làm tiếp nhé.” Sau đó cũng rời phòng theo Tịch Du.

Trong phòng YY chỉ còn lại Yêu Tử cùng Duy Nhất.

Yêu Tử rất bất mãn với sự xa cách của Tịch Du, khó chịu nói với Duy Nhất: “Trang trí này tính tình thật tệ, không phải chỉ là kẻ tàn phế thôi sao.”

Duy Nhất vội vã cắt lời cô: “Yêu Tử!” May mà Cổ Ý đã rời đi, trong phòng chỉ có hai người, “Phần còn lại cô chỉ dẫn cho tôi đi, lần sau sẽ không làm mất thời gian của đại thần.”

“Được rồi.”

Cổ Ý không biết phải mở lời với cậu thế nào, dù sao cũng không thể hỏi “Em giận à?”. Cổ Ý vững tin lúc này Tịch Du đối với mình hoàn toàn là quan hệ bạn bè đơn thuần, hỏi như vậy sẽ khiến cậu xấu hổ. Trong khi anh đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ thế nào mới đúng, Tịch Du đã nhắn tới trước.

Du lai du khứ: Đại thần, anh nghĩ poster kỳ một nên thiết kế thế nào cho hợp.

Cổ Ý: Chuẩn bị không yêu cầu sao?

Du lai du khứ: Cô ấy nói tùy tôi, tôi muốn hỏi ý kiến anh một chút.

Cổ Ý đã xem kịch bản không dưới năm lần, giờ vội vã lướt qua, tìm một đoạn có thể áp dụng vẽ poster kịch.

Cổ Ý: Cảnh năm đi, thụ bị phát, công ở một bên đau lòng yêu thương, ẩn nhẫn nhưng bất lực.

Tịch Du không lập tức trả lời, chắc là đi xem kịch bản.

Du lai du khứ: Được rồi, tôi đi vẽ tranh cảnh này, cảm ơn đại thần nhắc nhở  (ノw<.)ノ))☆.

Cổ Ý: Không cần khách khí.

Du lai du khứ: Tiện thể biểu lộ một lần, diễn xuất của đại thần quả nhiên rất tuyệt.

Mỗi khi được nghe hiện trường, Tịch Du luôn cảm thấy thanh âm của đại thần có sức quyến rũ khác nhau. Với mỗi vai diễn, Cổ Ý sẽ có cách biểu đạt khác nhau. Dù là ôn nhu hay khí phách, đối với người nghe, thính giác luôn có cảm giác được hưởng thụ.

Cổ Ý: Poster của Du Du cũng rất tuyệt mà.

Lại một cuộc đối thoại như vậy, mỗi lần Tịch Du muốn chân thành tán thưởng anh một phen, Cổ Ý sẽ đáp lại ý như thế. Cũng không thể nói Cổ Ý chỉ đang qua loa lấy lệ, có thể anh thực sự thích poster của mình.

Trong ngực cậu mơ hồ khó chịu, Tịch Du nghĩ chắc là do thời tiết khô nóng, không qua để tâm, nói chuyện phiếm với Cổ Ý xong thì bắt đầu vẽ.

Đang làm dang dở, Yêu Tử đột nhiên nhắn tới.

Chế tác – Yêu Tử: Poster vẽ cảnh hai đi.

Tịch Du nhìn qua kịch bản, cảnh hai là công đang ở thư phòng nghỉ ngơi, thụ nhẹ chân tiến đến đắp chăn cho hắn.

Chế tác – Yêu Tử: Phải có hiệu quả như vậy. Bối cảnh là thư phòng, có cửa sổ, bên ngoài có cây đào, hoa đào theo gió tan tác rơi xuống đất. Thụ cúi người đắp chăn cho công, ánh mắt mang theo lưu luyến.

Du lai du khứ: tôi đã bắt đầu vẽ rồi, gửi cho cô xem thử.

Văn kiện vừa gửi qua, Yêu Tử nhận được đã lập tức trả lời.

Chế tác – Yêu Tử: Quá ngược rồi, sẽ dọa người nghe sợ chạy mất, làm theo phương án tôi nói đi.

Cũng may tranh chưa vẽ được nhiều.

Du lai du khứ: Được.

Kỳ thực cái mà Yêu Tử nói còn rườm rà hơn, vẽ cây đào với cánh hoa, nhìn tưởng vật nhỏ, nhưng lại là phần tinh xảo nhất. Biểu tình của thụ, biểu hiện của ánh mắt, cũng là một chỗ khó.

Tịch Du càng ngày càng thấy ngực khó chịu, không ngồi nổi, đành phải lên giường nằm một chút.

Vùi người trong chăn, Tịch Du gọi điện thoại cho Cố Lẫm, bảo anh không cần phải làm nhiều cơm, bởi vì cậu không muốn ăn. Cậu nói dối Cố Lẫm là mình đã ăn xong rồi, nếu không Cố Lẫm nhất định sẽ hỏi tới hỏi lui.

Làn gió ngoài cửa sổ thoáng tới, mang theo cảm giác man mát nhẹ nhàng. Tịch Du sợ rằng mình đã sinh bệnh, nghỉ ngơi thoải mái, ngủ một giấc hẳn là không sao. Cậu chậm rãi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.