Đại Đường Minh Nguyệt

Chương 15: “Không tranh luận với kẻ ngốc”




Khi xong việc về nhà, Tịch Dương thấy đèn phòng ngủ Tịch Du vẫn còn sáng. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, Tịch Du đã thức liên tục vài đêm rồi. Vốn thân thể cậu suy yếu, Tịch Dương làm anh cũng không nói gì cậu, có thể chỉ là không muốn trái ý Tịch Du mà thôi.

Tịch Dương biết, khẳng định là Tịch Du đang vẽ tranh. Từ khi bị tai nạn xe cộ khiến cậu mất đi đôi chân, phải ngồi xe lăn, Tịch Du đã thôi học ở trường dù đã quá nửa học kỳ, hàng ngày chỉ ở nhà, cơ bản không hề ra ngoài. Em trai của mình từ lâu, trên mặt đã không còn nụ cười ngây thơ nữa.

Chỉ là mấy ngày này, Tịch Dương có thể cảm thấy tâm trạng của Tịch Du thay đổi, nói chuyện với anh nhiều hơn, tươi cười cũng nhiều hơn. Mỗi lần Tịch Dương muốn cậu đi ngủ sớm một chút, cậu sẽ làm nũng. Tịch Dương mềm lòng, cũng tùy theo cậu.

Theo thường lệ, Tịch Dương vào nhà bếp hâm nóng sữa. Cửa mở rộng ra, Tịch Du vẫn không chú ý tới anh. Tịch Dương gõ cửa rồi tiến vào, đặt sữa lên bàn máy vi tính, thuận tiện nói một câu “Nghỉ ngơi sớm đi em”, tuy biết rằng hiệu quả không lớn.

Tịch Du hơi đáp lại một chút, đôi mắt vẫn không rời khỏi nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tịch Dương hiếu kỳ liếc mắt xem.

Trên màn hình là hai nam sinh rất dễ thường nắm tay nhau đứng chung một chỗ, một cậu trên mặt còn đỏ ửng, quần không mặc hết, lộ ra nửa cái mông, trên hình còn có tiêu đề được viết thật to 《 Chồng ơi ôm em một cái 》.

Bức tranh trông thật khôi hài, Tịch Dương nhịn không được bật cười.

Tịch Du lườm anh một cái.

“Sữa để ở đây, anh ngủ trước.”

Tịch Du cười cười với anh: “Anh, ngủ ngon.” Sau đó cầm cốc lên uống từng ngụm sữa.

Khi đi ra ngoài, Tịch Dương còn tiện tay đóng cửa, nhìn vào bóng lưng chuyên chú của Tịch Du, vui mừng hớn hở nở nụ cười.

Như vậy cũng rất tốt.

Đồng hồ báo thức trong phòng ngủ tíc tắc chuyển động, Tịch Du dụi dụi đôi mắt chua xót, duỗi người, có chút mệt mỏi.

File —- Lưu, rốt cục cũng hoàn thành.

Tịch Du mở nhóm QQ của tổ kịch, tất cả mọi người đều là cú đêm, vậy nên lúc này trong nhóm còn rất nhiều người onl.

Trang trí – Du lai du khứ: Vẽ xong rồi~

Chuẩn bị – Trái ớt nhỏ: Mau mau mau đăng lên ✪u✪

Trang trí – Du lai du khứ: [Hình ảnh]

Chuẩn bị – Trái ớt nhỏ: Thật đáng yêu, ôm lấy Du lai du khứ liếm liếm.

Trang trí – Du lai du khứ: Tôi còn chưa rửa mặt đâu.

Chuẩn bị – Trái ớt nhỏ: ←_← Mấy người đang lặn mau nhanh lên đi ra an ủi trang trí đại nhân của chúng ta một chút nào.

Thụ – Duy Nhất: Poster thật dễ thương, trang trí đại nhân khổ cực rồi.

Đạo diễn – Không thể đặt tên: Xuất phẩm của Du Du, nhất định là hàng tốt. Khen một cái.

Trang trí – Du lai du khứ: O(n_n)O Cảm ơn.



Tịch Du là một trang trí mới của giới võng phối, nhận sáu poster đều là loại đáng yêu, những người biết tới cho rằng cậu sở trường vẽ tranh dễ thương, thực ra Tịch Du đã tiếp xúc ít nhiều với các loại phong cách hội họa, bởi vì từ nhỏ cậu đã đam mê vẽ tranh, đã rất nhiều năm theo học ở mỹ thuật tạo hình, lên đại học cũng chọn chuyên ngành nghệ thuật này. Sau một thời gian dài tích lũy, khả năng hội họa của cậu cũng không tệ.

Tịch Du gia nhập giới võng phối thực ra do tình cờ, khi cậu buồn chán xem weibo, chợt thấy được thông báo tìm trang trí khẩn cấp của Trái ớt nhỏ, “Các loại bán mình cầu trang trí tới giúp đỡ.”. Lời này trong giới võng phối ai cũng nói được, chỉ là biểu hiện đáng thương của chuẩn bị quá khoa trương, đương nhiên Tịch Du sẽ không hiểu rõ nội tình. Cậu nghĩ chủ post thực sự rất cần trang trí, thấy mình cũng rảnh rỗi, vì vậy gửi tin nhắn riêng cho người ta.

Tuy rằng đề tài là đam mỹ, đối với Tịch Du mà nói thì chẳng vấn đề gì cả, cậu vốn là gay. Ngay từ ban đầu tiếp xúc với võng phối, cậu chẳng hiểu gì cả, đều là Trái ớt nhỏ tận tay dạy cậu. Đương nhiên, sự nhiệt tình của Trái ớt cũng vì muốn giữ chân vị trang trí này. Giác quan thứ sáu của cô cho rằng Du Du nhất định sẽ nổi tiếng. Bởi vì Tịch Du vẽ tranh không chỉ tốc độ nhanh mà chất lượng còn tuyệt hảo. Các chị em trong giới đều thích những gì đáng yêu, Trái ớt xem tranh của Tịch Du xong thật muốn đem nhân vật trong tranh về nuôi, hiển nhiên, đây là không thực tế. Vì vậy, Tịch Du bị Trái ớt mang về nuôi.

Có thể nói, Trái ớt là mẹ của Tịch Du. Tịch Du không giao tiếp với bên ngoài, cơ bản cậu thường chờ Trái ớt tới tìm giúp đỡ mới làm, là người quen của cô thì có thể tin tưởng. Những điều này đều là Trái ớt dạy cậu, không nên tùy tiện đáp ứng làm poster cho người khác, cẩn thận không lấp được hố. Thực ra Tịch Du thấy nhận nhiều một chút cũng không sao, cậu lúc nào cũng ở nhà, thời gian vẽ tranh rất nhiều.

Gia nhập vào giới võng phối, Tịch Du dường như tiến vào một thế giới mới, bọn họ không biết cậu là một người tàn tật, sẽ không dùng ánh mắt thương hại để nhìn cậu. Tịch Du không cần phải che giấu chính mình. Cậu có thể tùy ý cùng họ chơi đùa, thỉnh thoảng lại làm trò cười không ảnh hưởng đến ai, như vậy khiến cậu rất thoải mái. Hơn nữa, nguyên bản cậu chỉ vẽ tranh cho mình xem, giờ có thể vẽ cho người khác xem, đồng thời còn nhận được sự khen ngợi của họ, không có chuyện gì vui hơn thế.

Tịch Du nói ngủ ngon trong nhóm, khi đang định log out, Trái ớt chợt nhắn tin tới.

Trái ớt: Du Du, nói cho cậu chuyện này.

Bình thường Trái ớt nói chuyện với cậu không mấy khi đứng đắn, Tịch Du thấy cô khách khí như vậy, có chút hiếu kỳ.

Du lai du khứ: Chuyện gì?

Trái ớt: Cậu từng nói cậu ở thành phố A đúng không?

Du lai du khứ: Ừ.

Trái ớt: Tôi có người thân cũng ở thành phố A, không bằng chúng ta tìm cơ hội gặp mặt đi.

Tịch Du không lập tức trả lời, cậu đang do dự.

Quan hệ giữa cậu và Trái ớt dù rất tốt, nhưng cậu chưa nói với cô về tình huống thực tế của mình. Cậu không biết sau khi bạn bè trên internet nhìn thấy cậu sẽ biểu hiện thái độ gì, là thương hại hay mỉa mai, Tịch Du không dám đối mặt.

Cậu không thể nào vượt qua được lỗ thủng tâm lý này, nhận được cái nhìn đồng tình của người khác, cậu sẽ bị ép phải nhớ ra vì sao cậu không thể đứng dậy, vì sao cậu rơi vào kết cục này. Nghĩ lại thấy mình thật ngu xuẩn.

Tịch Du không trả lời, Trái ớt liền nóng nảy.

Trái ớt: Du Du, đừng xấu hổ. Đều là người cậu quen, tôi cũng đi mà.

Tịch Du muốn gặp bọn ho, cảm giác cô độc nhiều năm nay cứ quấn lấy cậu, những người này là bạn mới của cậu, cậu có xung động muốn quen biết họ ngoài đời.

Du lai du khứ: Được rồi. Lúc nào? Mong rằng đến lúc đó mọi người nhìn thấy tôi sẽ không bị dọa sợ.

Trái ớt: Không có, tôi tin tưởng vững chắc Du Du là tiểu thụ đáng yêu ha ha!

Trái ớt: Buổi sáng ngày kia, chín giờ, gặp ở CWKTV215 nhé.

Du lai du khứ: Được rồi, out trước, ngủ ngon. 137XXXXXXXXX, đây là số điện thoại của tôi.

Trái ớt: Ngủ ngon <(づ ̄3 ̄)>づ

Tắt máy vi tính, rửa mặt xong, Tịch Du nằm lên giường. Bởi vì hai chân trường kỳ không vận động đã trở nên tái nhợt bệnh tật, Tịch Du hằng ngày đều kiên trì xoa bóp vài phút, không đến mức bị héo rút quá khó nhìn. Căn cứ theo lời của bác sỹ nói, tỷ lệ hồi phúc của hai chân rất thấp, Tịch Du đã hết hy vọng, điều này có nghĩa là sau này cậu đều phải vượt qua cùng xe lăn. Thời gian trôi qua, Tịch Du quen rồi. Mọi chuyện qua đi, cậu cũng nhìn rõ một số người, một số việc.

Điện thoại di động để bên gối bỗng rung lên, Tịch Du mở xem, là tin nhắn của Trái ớt.

Trái ớt: Đây là số di động của tôi, ngày kia gặp ^_^

Tịch Du lưu số điện thoại của Trái ớt vào, xếp vào nhóm bạn bè. Theo tâm tình sung sướng vì có bạn, cậu chậm rãi thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.