Đại Đường Du Hiệp Ký

Chương 4: Biến cố thương đau




″ Đợi đã nào...!" Anh gọi cô "Em hận tôi rất nhiều phải không?"

"Anh phá hủy tôi" Cô bình tĩnh lạnh nhạt nói, sau đó lập tức đi ra ngoài.

Bảy giờ hai mươi lăm phút, đang đi trên đường bông nhiên Phùng Thiếu Diễm đâm phải một chiếc BWM đang chạy như bay.

"Chuyện gì xảy ra?" Lý Triết Vũ hỏi trợ lý.

"Thật xin lỗi, tiên sinh tôi đụng vào xe của người khác rồi !" Trợ lý nhỏ giọng nói.

"Đáng chết, mắt cậu mù sao?" Phùng Thiếu Diễm đẩy cửa xe ra, cẩn thận kiểm tra vị trị bị đâm rồi đi đến xe của Lý Triết Vũ gõ cửa sổ xe "Các anh định làm như thế nào?"

"Anh muốn bao nhiêu tiền?" Lya Triết Vũ không ngẩng đầu nói luôn.

"Mười triệu!" Phùng Thiếu Diễm cắn răng nghiến lợi nói.

"Được!" Lý Triết Vũ móc chi phiếu ra.

Hành động này của Phùng Thiếu Diễm làm cho không ít người giật mình nhưng tất cả mọi người đều là người từng trải nên đều thông cảm cho!

"Tiên sinh!" Trợ lý kêu lên "Mười triệu đã đủ mua một chiếc Lamborghini mới rồi!"

"So với việc chúng ta đang làm 10 triệu này có đáng là bao !" Lý Triết Vũ nhỏ giọng nói "Lại nói chưa chắc hắn có thể cầm được số tiền này qua một ngày!" Anh ném chi phiếu cho Phùng Thiếu Diễm, Phùng Thiếu Diễm cười lạnh một tiếng đi ra lấy. . . Nhưng đúng lúc này cảnh sát giao thông tới. Hai người đều là không có thời gian nên nếu cảnh sát giao can thiệp vào thì thực sự là không tốt!

Lý Triết Vũ và Phùng Thiếu Diễm đều muốn mau chóng đi đến hội trường vị họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian nhưng trong khi Phùng Thiếu Diễm thành công thoát khỏi cảnh sát thì Lý Triết Vũ lại bị cảnh sát bắt lại.Ba mươi phút sai Tiểu Thi đã trang điểm xong, lễ phục màu hồng phấn trễ vai.Mái tóc dài được búi cao chỉ để sót vài sợi tóc rơi xuống trán và gò má làm cho cô càng trở lên mặn mà hơn. Trác Minh Liệt dắt tay của cô xuyên qua 3 lớp phóng viên để vào trong xe.

"Mẹ thật xinh đẹp" Mộc Mộc vỗ tay cười.

Tiểu Thi ôm nó vào trong ngực dịu dàng hôn một cái.

"Sao Cầu Cầu vẫn chưa tới?" Mộc Mộc hỏi.

"Lát nữa Cầu Cầu sẽ đến ngay "

"Tại sao câu ấy không đi cùng mẹ?"

Tiểu Thi không trả lời.

Điện thoại của Trác Minh Liệt chợt vang lên, lòng Tiểu Thi cũng nhói lên. . ." Tổng giám đốc, chúng tôi phát hiện hệ thống bảo vệ của công ty bị phá hủy vào tối hôm qua, bây giờ chúng tôi đang xử lý không biết tài liệu bên trong có mất hay không!"

"Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi! Không cần lo lắng tất cả đều ở trong lòng bàn tay của tôi!" Trác Minh Liệt tỉnh táo nói. Trán Tiểu Thi ra đầy mồ hôi lạnh.

"Các anh từ từ sửa chữa, sau khi xong hãy đưa tài liệu đến cho tôi!"

Trác Minh Liệt cúp xong điện thoại xuống nhìn Tiểu Thi một chút: " Tối hôm qua khi em đến công ty có phát hiện có người nào khả nghi hay không?" Anh vốn dĩ không có chút gì hoài nghi cô.

"Không có nhìn thấy. Tại sao anh không nghi ngờ em?" Tiểu Thi hỏi.

"Ha ha" Trác Minh Liệt cười to "Em sao? Em có thể mở máy vi tính của anh sao? Cả đó là máy vi tính còn không biết thì sao có thể mở đây. Đồ ngốc!"

Tiểu Thi chợt muốn khóc, cô vẫn nắm chặt tài liệu ở trong lòng bàn tay chợt bông nhiên cô muốn nói sự thật với anh.

“Minh Liệt, thật ra thì em…"

Đúng lúc ấy, Trác Minh Liệt dừng xe lại thì ra là đã đến nơi.

"Đến rồi, xuống xe thôi! Công chúa của chúng ta!" Trác Minh Liệt ưu nhã đưa tay phải ra, lúc này Tiểu Thi mới để ý thấy hôm nay anh và Mộc Mộc đều mặc một bộ vét màu đen nhìn qua y như một vị hoàng tử tôn kính.

" Có phải Cầu Cầu lại bị bệnh hay không?" Anh nắm lấy tay cô nhỏ giọng hỏi.

Cô lắc đầu một cái, ánh mắt lại nhìn về tòa nhà cao ngất trước mặt, cô chắc chắn rằng đã đến đây ít nhất một lần nhưng có lẽ thời gian đã quá lâu nên cô quên đi mất.

"Em đã từng tới nơi này" cô tự lẩm bẩm. Lòng của Trác Minh Liệt chợt thắt lại.

"Em thật sự đã tới nơi này!" Cô chợt lớn tiếng nói, Trác Minh Liệt gần như hít thở không thông.

Đèn flash chợt như thủy triều lao đến, các phóng viên điên cuồng liều mạng hỏi Trác Minh Liệt một câu hỏi: " Trác tiên sinh, ngài còn nhớ tiểu thư Lâm Thi Ngữ vào năm năm trước không?"

Tay Trác Minh Liệt nắm chặt quả đấm.

"Mọi người yên lặng một chút!" Trợ lý chắn ngang đám người "Còn năm phút nữa là buổi họp báo chính thức bắt đầu! Các vị hãy đợi đến lúc đó rồi hỏi!"

Trác Minh Liệt kéo Tiểu Thi ôm Mộc Mộc đi ra khỏi vòng vây.

Chín giờ đúng.

"Phùng Thiếu Diễm, anh hãy nhanh lên một chút!" Thẩm Tử Quân thúc giục.

"Thưa anh chúng tôi thật sự không đâm vào chiếc xe kia không tin anh có thể hỏi mọi người xung quanh!" Trợ lý của Lý Triết Vũ liều mạng giải thích với cảnh sát.

"Các anh hãy cho tôi vào đi, hôm nay tôi tới đây để chúc phúc chứ không tới đây để gây chuyện đâu!" Hàn Ti Nhã ưu nhã cười, khuôn mặt trang điểm tinh làm người ta không nhận biết được hỷ lộ ái ố.

"Các vị" Trác Minh Liệt kéo micro đến trước mặt. Trong nháy mắt đám người bên trong yên tĩnh lại.

"Tôi biết các vị đối với người vợ trước-Lâm Thi Ngữ của tôi còn rất nhiền điều tò mò, hôm này bất kể mọi người đến đây vì mục đích gì tôi xin nói hết với mọi người! Đúng vậy cái chết của Lâm Thi Ngữ đúng là do tôi vì vậy mà tôi rất đau lòng!" Trác Minh Liệt dừng lại một chút, đám người xôn xao.

"Trác tiên sinh, áy náy của anh thì đáng bao nhiêu tiền?" Chợt có một phóng viên hỏi, Trác Minh Liệt á khẩu không trả lời được.

Tiểu Thi lo lắng kéo micro qua "Các vị không nên làm khó Minh Liệt bởi vì chuyện của Lâm Thi Ngữ mà lương tâm của anh ấy luôn bị hành hạ! Nếu như các vị bởi vì tôi mà bất bình thay cho Lâm Thi Ngữ vậy thì xin hãy đem tất cả bất mãn đẩy lên đầu tôi đi!"

Đám người rối loạn lên, trong đám người phía dưới, Tiểu Thi chợt thấy Tử Đồ Mi đang ôm Cầu Cầu trong ngực ý vị sâu xa nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.