Đại Đường Du Hiệp Ký

Chương 37: Bộc lộ thân thế




Tử Đồ Mi chợt cảm thấy sợ hãi nhưng tất cả đều đã kết thúc rồi. Một cơn đau xa lạ từ chân truyền nên não, theo bản năng cô thử di chuyển hai chân nhưng ai ngờ lại khụy ngã xuống. Vừa rồi có thể là bị rắn cắn. Xem ra vận mệnh của cô đã không cách nào thay đổi, tiếc nuối duy nhất là cô còn thiếu Hắc Mân Côi một lời giải thích! Năm ba gã to con mặc áo đen muốn đẩy cô vào phòng. Nhưng âm thanh từ chiếc xe máy đang đi đến lại dẫn dắn đến chú ý của bọn hắn. Tử Đồ Mi tuyệt vọng nhắm mắt nhưng cuối cùng lại có chút vui mừng Trác Minh Liệt quả nhiên không làm cho cô thất vọng .

Trác Minh Liệt lợi dụng chiếc xe khổng lồ đánh ngã bọn người áo đen để đi đến chỗ của Tử Đồ Mi .

"Mau lên xe!" Trác Minh Liệt mau chóng nói.

Tử Tử Đồ Mi cố gắng di chuyển bước chân nặng nề nhưng lại ngã xuống.

"Trác tiên sinh" cô khó khăn gấp gáp mà gọi Trác Minh Liệt "Anh không nên quay lại nơi này! Nhưng tôi thực sự phải cám ơn anh!"

"Tử Đồ Mi cô sao vậy!"

"Tôi bị rắn độc cắn, mạng của tôi đã hết! Trác tiên sinh anh đi mau! Nếu như anh có cơ hội gặp Hắc Mân Côi nhất định phải nói cho cô ấy biết sư phụ của cô ấy không phải do tôi giết! !" Cô buồn bã khổ nói ra tâm nguyện cuối cùng.

Trác Minh Liệt kinh ngạc, nhìn cô ngã ở dưới đất mà không biết phải làm sao. . . Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà đám người kia đã gọi thêm đồng bọn đến.

"Trác tiên sinh anh mau đi, nhanh lên! ! Không thể kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ! Lâm Thi Ngữ có khuôn mặt giống như tôi nếu cô ấy vui vẻ tôi cũng yên tâm" Giọng nói của của cô dần dần thấp đi cũng có thêm ít dịu dàng.

Nhìn cô lần cuối, Trác Minh Liệt khởi động xe lao vào rừng rậm thoái khỏi đám người sắp vây quanh. Tử Đồ Mi nhìn theo bóng Trác Minh Liệt rời đi khẽ mỉm cười, nhắm hai mắt lại. Cô đã từng nhìn thấy Trác Minh Liệt đau khổ như thế nào khi tưởng mình mất đi Lâm Thi Ngữ, ở bờ biển, khi đó cô đã từng nghĩ nếu có một người yêu cô như thế thì dù có phải chết cô cũng cam tâm tình nguyện. Đến lúc này, người kia cũng không yêu cô như yêu Lâm Thi Ngữ nhưng cô lại thật sự chết vì anh, đã từng, có một thời gian cô căm hận khuôn mặt này vì nó không hề thuộc về chính bản thân cô nhưng đến khi gặp được Trác Minh Liệt cô lại cảm thấy mình may mắn cỡ nào mới có được gương mặt này, trong cuộc đời ngắn ngủi của cô, cô đã từng làm bạn gái trên danh nghĩa của Lý Triết Vũ cũng từng yêu Lâm Thi An nhưng trong bọn họ không có một người nào giống như Trác Minh Liệt, họ sẽ không thể nào vì cứu cô mà có thể quay lại vào giờ phút nguy nan như thế này, bất chợt cô nhớ đến một bài ca dao cổ:

Theo phấn hoa mai, hoa đã phai.

Hải đường hồng thắm mới về đây.

Trà mi nở lúc trăm hoa lụi.

Rêu biếc, cây hoang đã phủ đầy.

Thanh âm thê lương mà trống rỗng như vượt qua ngàn năm len lỏi qua từng nhành cây kẽ lá của rừng rậm đến bên tai Trác Minh Liệt. Anh chợt không biết bản thân mình đang ở đâu, áy láy và hối hận làm cho anh không biết đi như thế nào. Không biết sau bao lâu, không biết đi như thế nào cuối cùng anh cũng đi được đến chỗ giấu Lâm Thi Ngữ.

" Thi Ngữ" Anh gọi tên cô trong vô lực.

" Minh Liệt, cuối cùng anh cũng đã về!" Lâm Thi Ngữ kinh sợ mà thẳng bước đi ra ngoài ôm lấy Trác Minh Liệt"Cô ấy như thế nào?"

"Chết rồi." Trác Minh Liệt thở dài "Là anh hại cô ấy!"

"Không! Là em tất cả đều là vì em!" Lâm Thi Ngữ khổ sở cúi đầu "Cuối cùng em vẫn là người mang lại rắc rối cho mọi người!"

"Lâm Thi Ngữ tôi không cho phép em nói những câu như vậy một lần nữa!" Trác Minh Liệt không nói thêm câu nào nữa chỉ ôm Lâm Thi Ngữ lên xe sau đó nhanh chóng rời đi.

"A, sao người phụ nữ này chưa gì đã chết rồi?"

"Vừa rồi A Bưu có cho cô ta uống thuốc độc, có khi là vì thế !"

"Các người bế cô ta lên trên bàn phẫu thuật đi !" Gã ngoại quốc chỉ huy.

Ba bốn người bê xác của Tử Đồ Mi lên bàn phẫu thuật, gã ngoại quốc cũng rút con dao phẫu thuật sáng loáng ra. Lưỡi dao bén nhọn tững lưỡi từng lưỡi lướt qua thân thể trắng noãn, từng giọt máu đỏ tươi chảy dọc theo, nhỏ xuống nền nhà.

"OH" Gã ngoại quốc hô to "Chuyện này là sao! Xương của ả này đã hoàn toàn tối đen! Chúng mày cho cô ta ăn cái gì vậy? Kế hoạch của chúng ta bây giờ hoàn toàn bị nhỡ!"

"Tại sao có thể như vậy? A Bưu cho cô ta ăn đúng thứ mày đưa cho nó mà..”

Gã ngoại quốc ném con dao phẫu thuật ra "Tao không làm! Chúng mày đúng là một lũ heo ngu xuẩn!"

Một nhóm người quay mặt nhìn nhau không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!

Trác Minh Liệt lái xe máy nhanh như chớp lao về phía trước, Lâm Thi Ngữ ôm hông của anh thật chặc, tốc độ này làm cho cô thật khó chịu.

Rừng rậm từ từ biến mất phía sau lung, ven đường đã bắt đầu xuất hiện đèn đường. Điện thoại của Trác Minh Liệt cũng lấy lại được tín hiệu. Trác Minh Liệt dừng xe máy lại để lại ven đường gọi một chiếc xe taxi đến. Suốt cả quá trình anh đều ôm chặt Lâm Thi Ngữ như sợ cô lại biến mất lần nữa.

" Minh Liệt chúng ta đi đâu vậy?" ,

" Về nhà" Trác Minh Liệt trầm giọng nói.

"Người vừa rồi cứu em và anh là ai?"

"Là tử Đồ Mi"

Tử Đồ Mi? Người phụ nữ này không phải là người đã từng uy hiếp cô để lấy kế hoạch A sao? Sao đến bây giờ lại.." Sao có thế là cô ta?" Lâm Thi Ngữ tự lẩm bẩm.

"Em đã từng gặp cô ấy?"

"Trước đây cô ta đã từng bắt cóc Cầu Cầu để uy hiếp em lấy cắp tư liệu của công ty anh giao cho cô " Cũng bởi vì chuyện này mà đến tận bây giờ cô vẫn không có dũng khí đối mặt với anh!

Trác Minh Liệt trầm mặc anh im lặng ôm Lâm Thi Ngữ vào trong ngực cằm chống lên cái trán của cô. Chuyện đã qua mặc kệ là đúng hay sai thì cũng đã theo người này biến mất, đến bây giờ không còn ý nghĩa gì nữa.

Tử Đồ Mi, anh thiếu cô một cái mạng.

Tiếng chuông điện thoại di động bất chợt vang lên Trác Minh Liệt cầm lên nhìn xuống màn hình là ông ngoại gọi đến.

"Trác Minh Liệt!" Ông cụ gần như là gào thét "Một mình anh chạy đi nơi nào? Giang hồ hiểm ác anh có biết hay không!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.