Đại Đường Du Hiệp Ký

Chương 26: Tuyệt đại mỹ nhân




Ngày trước Lâm Thi An đã vốn là một thiên tài về máy tính, nên việc chế tọa r một thứ gì đó lien quan đến máy móc là không khó đối với hắn ! Vài năm trước hắn cũng chính là người đi thi cuộc thi quốc gia với Trác Minh Liệt mặc dù không thắng nhưng vào được chung kết cuộc thi thì hắn cũng không phải tay xoàng.

Ba ngày ba đêm Lâm Thi An tự giam mình ở trong phòng thí nghiệm, ba ngày ba đêm tích tụ đủ loại thù hận trong lòng hắn ra. Nhà họ Trác không từ thủ đoạn nào, Bang Bạch Hổ bọ ngựa bắt ve tại sao người bị hại lại là Nhà họ Lâm, nhà có thế lực yếu nhất? Tại sao nỗ lực suốt năm năm của hắn đổi lại chỉ là một con cờ trong phục vụ cho sự thù hận?

Những suy nghĩ hỗn loạn giống như một cơn sóng thần mạnh mẽ phá bỏ tất cả lá chắn bao quanh kích thích tiềm năng của hắn phát triển. Ở bên trong 72 giờ hắn liều tất cả mạng sống lẫn tâm trí của mình vào kế hoạch A. Và hắn đã có một kết quả thật đáng kinh ngạc. Kế hoạch A lại là một loại vũ khí toàn cầu! Bất cứ quân đội cá nhân hay quốc gia chỉ cần có thứ vũ khí này thì như hồ có thêm cánh, như chỉ cần trong nháy mắt là có thể nắm cả thế giới ở trong tay, thứ vũ khí mạnh mẽ này trước nay chưa từng có!

” Rốt cuộc nhà họ Trác đang hợp tác cùng người nào? Tại sao có thể nghiên cứu ra loại vũ khí này chứ? Rốt cuộc bọn họ muốn gì?” Lâm Thi An rơi vào trầm tư. Nhưng bây giờ hắn cũng không còn thời gian mà phí phạm chỉ cần nắm được thứ này trong tay, thế cục sẽ xoay chuyển. . . Bạch Diệu luộc dục ép hắn giao nộp kế hoạch A xem ra hắn đã sớm biết về bí mật của kế hoạch này.

Tại biệt thự của Trác Minh Liệt

“Chú trợ lý đã hai ngày rồi sao ba cháu còn chưa về” Mộc Mộc lo lắng hỏi.

“Sẽ rất nhanh thôi, cháu hãy ngoan một chút nếu không khi ba quay về sẽ không vui” Trợ lý mặc tạp dề đang quét dọn vệ sinh. Cầu Cầu ngồi bên cạnh Mộc Mộc, trên bàn chúng có rất nhiều đồ chơi đều là Mộc Mộc mang ra cho Cầu Cầu chơi nhưng Cầu Cầu khong hề động đến nét mặt vẫn không hề thay đổi.

“Cầu Cầu” Mộc Mộc kéo tay của nó “Tớ biết cậu đang lo cho mẹ, nhưng chắc chắn mẹ sẽ không sao đâu. Hôm qua tớ vừa mơ thấy mẹ!”

Cầu Cầu hoảng sợ nhìn nó “Mẹ nói gì, mẹ có nói khi nào thì quay lại không!”

“Không ” Giọng Mộc Mộc nhỏ lại “Bây giờ mẹ không thấy ba cũng không thấy rồi.”

“Hai cháu hãy lạc quan nên một chút. Ba vạ mẹ đều không thấy thì có lẽ họ đang ở cùng với nhau. Các cháu xem ba mẹ đã ở bên nhau thì chắc chắn sẽ không có việc gì đâu !” Trợ lý phân tích hình như hai bạn nhỏ cũng đã hiểu ra cái gì .

“Cầu Cầu ăn cơm đi” Tiểu gia hỏa đáng thương đã vài ngày rồi chưa ăn cái gì. . .

” Tớ ăn không vào” Cầu Cầu lắc đầu một cái.

“Cầu Cầu, cậu cứ không ăn cơm khi nào mẹ về nhìn thấy sẽ rất đau lòng” Mộc Mộc khoa tay múa chân đưa thìa nhỏ cho nó “Mẹ nói ăn cơm xong mới là bé ngoan!”

Cầu Cầu bất đắt dĩ cầm chiếc thìa lên vừa ăn nước mắt lại chảy ra, trợ lý và Mộc Mộc thấy vậy lòng cũng đau.

“Cậu nói xem rốt cuộc mẹ có sao không?” Đôi mắt Cầu Cầu đẫm lệ nấc nói.

“Cầu Cầu sao cậu lại nói như thế? Mẹ sẽ không sao đâu.” Mộc Mộc không biết nói gì hơn.

Khi bọn họ đang nói chuyện thì điện thoại trong phòng chợt vang lên.

“Alo, xin hỏi ai đấy ạ” Trợ lý cầm điện thoại lên.

“Tôi là Trác Minh Liệt!”

Âm thanh này đối với ba người trong phòng mà nói quả thực là bồ tác sống!

“Tổng tài cuối cùng ngài cũng xuất hiện à không là lộ diện”

“Mộc Mộc, tìm được chưa?!” Sau khi biết mọi chuyện về Lâm Thi Ngữ Trác Minh Liệt mới nhớ đến chuyện Mộc Mộc mất tích .

“Tìm được rồi! ! Tổng tài, ngài, mấy ngày nay đã đi nơi nào, Đổng Sự Trưởng bên kia….”

“Gọi Mộc Mộc đến đây, tôi muốn nói chuyện với nó!” Không đợi trợ lý dài dòng Trác Minh Liệt lập tức ngắt lời anh ta.

“Được được” Trợ lý che điện thoại vui vẻ kêu to: ” Mộc Mộc là ba cháu”

“Ba!” Mộc Mộc kích động vừa nhảy vừa chạy nhận lấy điện thoại “Ba, ba đang ở đâu con rất nhớ ba!”

“Con trai ngoan, rốt cuộc con cũng bình an trở về i !” Trác Minh Liệt kích động không thôi.

“Ba, mẹ đang ở bên cạnh ba sao? Con và Cầu Cầu cũng rất nhớ mẹ, ba đừng để mẹ tức giận, trở về sớm chút đi!” Giọng nói của Mộc Mộc chậm lại, nó vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện Cầu Cầu cũng đang giương mắt nhìn điện thoại của nó.

“Ba, Cầu Cầu rất muốn nói chuyện với mẹ ba có thể gọi mẹ ra đây một chút không?”

Bên đầu điện thoại kia, Trác Minh Liệt cố gắng bình ổn lại hô hấp chậm rãi nói: ” Bây giờ mẹ đang nghỉ ngơi, đợi cô ấy tỉnh sẽ để cô ấy nói chuyện với Cầu Cầu, con và Cầu Cầu ở nhà phải ngoan, vài hôm nữa ba sẽ về!”

“Vâng” Mộc Mộc không đành lòng để Cầu Cầu thất vọng vì vậy nói với Trác Minh Liệt lần nữa : ” Ba, mẹ rất khỏe phải không?”

Trong lòng Trác Minh Liệt bi thương vì vậy cố hạ thấp giọng nói tiếng phải, sau đó bảo Mộc Mộc đưa điện thoại cho trợ lý.

“Vương trợ lý, anh lập tức đi báo cho an hem Đồ Long Bang, bảo bọn họ luôn luôn phải chuẩn bị sẵn sàng kẻ địch của chúng ta đã xuất hiện! Còn nữa hãy tổ chức một nhóm người mọi lúc mọi nơi đợi lệnh của tôi”

“Đã rõ thưa tổng tài!” Trợ lý nhất thời khẩn trương, chẳng lẽ có chuyện lớn gì sắp xay ra rồi sao?

“Cầu Cầu, ba nói mẹ không có việc gì, lần này cậu có thể yên tâm rồi chứ?”

“Ừ” Cầu Cầu thở phào nhẹ nhõm, ba mẹ chính là ông trời của đứa bé, không có bọn họ đứa bé lập tức sẽ suy xụp.

Ở một bệnh viện nào đó, trong phong bệnh của Trác Minh Liệt, sau khi cúp điện thoại cả người Trác Minh Liệt cũng ngây người. Anhkhông biết về sau làm thế nào để đối mặt với Mộc Mộc và Cầu Cầu.

“Hôm nay tôi muốn đi tìm Thi Ngữ” Anh âm thầm nói, ba ngày đã qua, ba ngày ngắn ngủi này sao đối với anh lại cứ như đã qua ba năm.

“Tùy anh thôi, chẳng qua tôi nghe nói Lâm Thi An và Lý Triết Vũ đều đang đi tìm Tiểu Thi nếu như bọn họ đều chưa tìm được chẳng lẽ anh là có thể tìm được sao? Và lại không có tin tức chưa chắc không phải là tin tức tốt, có lẽ Tiểu Thi đã được người khác cứu .” Tử Đồ Mi nghiêng người dựa vào tường trong tay kẹp một điếu thuốc.

“Cô đã cùng Lý Triết Vũ thân quen như vậy, vậy tôi hỏi cô Cầu Cầu là con của ai?” Trác Minh Liệt chợt nghĩ đến vấn đề này “Là của Lâm Thi Ngữ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.