Đại Đường Đạo Soái

Chương 51: Ý chí chiến đấu




Nói thêm vài câu nữa, lão thái thái liền rời đi.

Mà khi bóng của bà biến mất ngoài cửa, một cái đầu nho nhỏ lại thò ra phía sau cửa thăm dò.

Nhìn bóng lão thái thái đi xa, Tuyên Tử nhớ lại chuyện vừa vô tình nghe được, miệng mím lại.



Phụ thân còn sống sao?

Nhưng mà muốn phụ thân trở về, thì cha phải cưới một mẫu thân khác à?

Vậy mẫu thân phải làm sao bây giờ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyên Tử đầy vẻ ưu sầu!



Hôm nay mí mắt Tô Đường giật rất mạnh, trong lòng luôn có dự cảm xấu, mà cung nhân luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng khiến nàng hơi bất an, không phải là xảy ra chuyện gì chứ?

Có điều, khiến nàng vừa vui vừa buồn là, rốt cuộc nàng cũng có thể rời khỏi chức “tổng giám” kia, tiếp tục quay về phủ Tướng quân làm phu nhân nhàn hạ của nàng.

Dùng cơm trưa xong, nàng thu thập đồ đạc này nọ rồi ngồi xe ngựa xuất cung. Có điều, đi chưa được bao xa đã bị một người chặn lại.

Nhìn người đàn ông áo đỏ trước mặt, Tô Đường nhíu mày.

“Tô Đường?” Bùi Thụy Chi cầm roi ngựa, hỏi.

Tô Đường khẽ gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi: “Ngươi là?”

“Bùi Thụy Chi!”

Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng lại khiến tim Tô Đường nhảy dựng lên — là nàng ta!

Tô Đường không kìm được liền quan sát nàng ta, dung mạo xinh đẹp của nàng ta toát lên khí phách anh hào, trong ánh mắt không giấu được vẻ phóng khoáng tùy tiện — nếu đổi y phục nữ giới, chỉ e sẽ càng tươi đẹp rạng rỡ hơn nữa! Đúng là một mỹ nhân hiếm có, Tô Đường không khỏi cảm thán!

Bùi Thụy Chi cũng đồng thời quan sát Tô Đường chỉ lộ ra nửa thân người trong xe ngựa.

Khi nàng ta nghe nói vì người phụ nữ này mà Tống tướng quân không chịu cưới thêm vợ, nàng ta liền nảy sinh hứng thú nồng đậm với người phụ nữ tên Tô Đường kia, mà sau khi nàng ta biết nàng chính là người phụ nữ đã ném Bùi Thụy Hòa thành đầu heo, thì nàng ta càng muốn biết rốt cuộc nàng là người thế nào! Chỉ tiếc là Tô Đường luôn ở trong thâm cung nên không gặp được. Hôm nay nghe nói sau khi cung yến chấm dứt nàng sẽ xuất cung, nàng ta mới chờ sẵn ở đây, muốn chặn đường để nhìn một cái.

Người phụ nữ của Tống Thế An rốt cuộc như thế nào?

Rốt cuộc đối thủ của nàng ta như thế nào?

Nhìn lên nhìn xuống, Bùi Thụy Chi không kìm được khẽ nhíu mày, không phải là thất vọng, mà là — dung mạo của người phụ nữ trước mặt không phải quá xuất chúng nhưng lại có ý vị riêng, hơn nữa, cũng không biết tả thế nào, ánh mắt nàng vừa ôn hòa lại vừa trầm tĩnh, khiến người ta không dám khinh thường!

Tóm lại, người phụ nữ này khiến Bùi Thụy Chi hơi ngoài ý muốn, nhưng không phải là chán ghét!

Đột nhiên, trong đầu nàng ta sinh ra một suy nghĩ điên cuồng — lý do Tống Thế An không muốn tái giá là vì có nàng, như vậy nếu hiện giờ giết nàng, không phải hắn sẽ không thể nói nhiều nữa sao?

Có điều — Bùi Thụy Chi nghĩ một chút, thôi bỏ đi, giết cô gái này dường như hơi đáng tiếc.

Nghĩ vậy, khóe môi Bùi Thụy Chi cong lên, như cười như không: “Cô không tồi.”

Tô Đường thấy nàng ta nhìn mình chằm chằm một lúc không nói, trong lòng cũng thắc mắc, giờ nghe nàng ta nói vậy mới biết vừa rồi nàng ta quan sát mình, không khỏi bật cười, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng ta, tươi cười đáp: “Đương nhiên.”

“Có điều, ta đã xác định ta muốn người đàn ông của cô rồi!” Bùi Thụy Chi vẫn không nói lời thừa!

Lòng Tô Đường thoáng dao động, ngoài mặt vẫn khẽ cười bình thản: “Tùy cô!”

Bùi Thụy Chi thấy phản ứng của nàng thoải mái như vậy, nhíu mày: “Cô không ngại?”

Tô Đường nhoẻn miệng cười, vô cùng thu mình đáp: “Chỉ cần cô lấy được!”

Bùi Thụy Chi nghĩ một lúc, hiểu ra Tô Đường nói có ý khác, trong mắt lại dần xuất hiện tia sáng quyết tâm, “Vậy cứ chờ mà xem!” — theo nàng ta biết, hôm nay khi lâm triều, Tống Thế An đã không còn kiên quyết cự tuyệt nữa rồi, mà bắt đầu giữ im lặng, đây chính là sự thay đổi đáng mừng, chứng tỏ hắn đã dần thỏa hiệp!

Bùi Thụy Chi cười với Tô Đường, sau đó kéo cương ngựa quay người rời đi, để lại bóng lưng đỏ rực như lửa.

Tô Đường vịn vào cửa xe, hai mắt trầm xuống — vì sao nàng ta tự tin như thế?!

Mí mắt nàng lại giật liên tục, chưa bao giờ Tô Đường bất an như thế.

Quay về phủ Tướng quân, Tống Thế An vẫn chưa về. Vì nhớ Tuyên Tử, Tô Đường uống một tách trà nhỏ rồi chạy ngay đến Sướng Tâm cư, nhìn thấy Tuyên Tử đang bó gối ngồi dưới tán cây, dáng vẻ vừa cô độc vừa buồn bã.

Thấy Tô Đường về, ánh mắt Tuyên Tử sáng lên, đứng vụt dậy lao thẳng vào lòng Tô Đường, cánh tay nhỏ ôm chặt cổ nàng: “Mẫu thân!”

Tô Đường còn tưởng thằng bé quá nhớ mình, không khỏi vỗ mông thằng bé nói: “Sao thế, tiểu Tuyên Tử của ta nhớ ta đến mức này cơ à?! Nào nào, buông tay ra trước đã, xem mẫu thân mang món gì ngon ở trong cung về cho con này!”

Đồ ăn ngon trước mặt, nhưng Tuyên Tử lại không cử động, chỉ tăng thêm lực ôm chặt lấy Tô Đường.

Tô Đường nhanh chóng cảm thấy không bình thường, mà khi nàng phát hiện ra cổ mình ướt ướt, tim nhảy dựng lên, vội kéo Tuyên Tử ra xem, quả nhiên, trên khuôn mặt nho nhỏ đầy nước mắt.

Tô Đường luống cuống: “Tiểu Tuyên Tử, con sao vậy? Con đừng khóc!”

Tuyên Tử vốn đang cố nén, nghe nàng dỗ như vậy, miệng càng mím chặt, nước mắt cũng rơi xuống không ngừng.

Tô Đường vừa lau nước mắt cho thằng bé vừa ôm thằng bé vào lòng xoa xoa, lại quay lại hỏi Thược Dược: “Thằng bé làm sao vậy?”

Thược Dược cũng không biết rõ ngọn ngành, lo lắng nói: “Nô tỳ cũng không biết, bắt đầu từ đêm qua, tiểu thiếu gia cứ rầu rĩ không vui, nô tỳ có hỏi, nhưng tiểu thiếu gia không chịu mở miệng, hôm nay lại ngồi ngẩn người một mình ở trong đình.”

“Vậy tướng quân đâu? Tướng quân không biết sao?” Con trai như vậy, chẳng lẽ cha không quan tâm?!

Thược Dược khẽ cắn môi nói: “Thiếu phu nhân, hai ngày nay sắc mặt tướng quân cũng không được tốt, về rất muộn, vừa về là tự giam mình trong thư phòng, ăn ngủ đều ở đó. Đã hai ngày người không gặp tiểu thiếu gia rồi ạ…”

Nghe vậy, mày Tô Đường càng nhíu chặt, mặt lạnh đang làm cái quỷ gì thế?!

Nghĩ một chút, Tô Đường lại cúi xuống nhìn Tuyên Tử, hỏi: “Có phải con biết chuyện gì không?”

Hai mắt Tuyên Tử đẫm lệ, khẽ gật đầu.

“Vậy con nói cho mẫu thân nghe, rốt cuộc hai ngày nay xảy ra chuyện gì?”

Tuyên Tử nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mới mím môi khóc ròng: “Phụ thân nói cha đẻ của Tuyên Tử còn sống. Nhưng mà nếu muốn cha đẻ về được thì phụ thân phải cưới vị công chúa kia. Nhưng phụ thân cưới công chúa, mẫu thân sẽ không vui… Nhưng mà phụ thân đã hứa với cụ tổ sẽ đón cha đẻ về rồi… Hu hu…”

Tô Đường ngẩn người, lời nói của Tuyên Tử chợt trở nên mơ hồ khó hiểu, mà khi nàng khó khăn lắm mới hiểu được ra, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng rối loạn, lạnh lẽo như một cơn gió lạnh thổi tới, tim lại giống như bị kim đâm đau nhói.

Một lúc lâu sau, khi bức màn hạ xuống đánh thức tinh thần của nàng lại, Tô Đường rặn ra một nụ cười, lau nước mắt trên mặt Tuyên Tử nói: “Thế nên Tuyên Tử khó xử phải không? Sợ đón cha đẻ về, sẽ mất mẫu thân phải không?”

“Vâng!” Nước mắt của Tuyên Tử vẫn lách tách rơi xuống.

Từ sau khi biết mình không phải là con ruột của Tống Thế An, cậu nhóc liền bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về chuyện của cha mẹ ruột mình, mà Tống Thế An cũng không giấu cậu nữa, kể lại toàn bộ mọi chuyện cho cậu nghe. Vì thế, tuy Tuyên Tử chưa từng gặp cha đẻ, nhưng máu mủ tình thâm, cậu nhóc vẫn vô cùng nhớ thương cha đẻ của mình. Nghe nói cha đẻ còn sống, Tuyên Tử rất kích động!

Có điều, cha đẻ thân thiết, nhưng mẫu thân cũng thân thiết, muốn cha quay về mà làm mẫu thân khó xử… Tuyên Tử rối rắm quay cuồng, cuối cùng bất lực chỉ biết khóc.

Thằng bé không dám đi tìm Tống Thế An, vì chuyện này chỉ khiến cha phiền thêm thôi.

Tô Đường ôm Tuyên Tử vào lòng, hít sâu một hơi: “Tuyên Tử đừng lo, cha đẻ của Tuyên Tử sẽ về, mẫu thân cũng sẽ luôn ở đây. Con ngoan nào, nghe lời! Đàn ông không thể dễ dàng rơi lệ được!”

Tuyên Tử nghe vậy, ngẩng đầu sụt sịt mũi, nức nở nói: “Thật ạ?”

“Thật!” Tô Đường xoa đầu thằng bé, cười nói: “Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ thôi, căn bản không cần nghĩ nhiều! Tiểu Tuyên Tử nên suy nghĩ xem có thể ăn được bao nhiêu đồ ăn ngon này thôi thì hơn!”

Nói xong, nàng cười vui vẻ mở hộp thức ăn ra.

Có điều, khi nàng thấy Tuyên Tử ngừng khóc bắt đầu ăn điểm tâm, nụ cười của nàng dần dần không giữ nổi.



Đến tối, Tống Thế An về rất khuya. Tô Đường ngồi trên giường, vừa chờ hắn vừa khâu giày cho Tuyên Tử, vừa nghĩ này nghĩ kia.

Nhớ đến mấy lời Tuyên Tử nói, lại liên tưởng đến ánh mắt kỳ quái của cung nhân cùng với nụ cười chắc thắng của Bùi Thụy Chi, nàng phân tâm một cái, kim đâm vào ngón tay chảy máu.

Nàng đưa tay lên miệng mút, nhìn ánh nến lay động, thầm nghĩ: Xem ra, nàng trở thành người sau cùng trong thiên hạ biết được chân tướng!

Giỏi lắm!

Giỏi lắm!

Nghe động tĩnh ở cửa, tim Tô Đường run lên, khi nhìn thấy người bước vào, sắc mặt nàng đã khôi phục như ban đầu: “Chàng về rồi à!”

“Ừ!” Tống Thế An đáp ngắn gọn.

Tô Đường nheo mắt, sau đó ra vẻ không biết: “Sao thế, gần đây công việc bận lắm à? Nghe nói hai hôm nay chàng vẫn ngủ ở thư phòng, ta còn tưởng đêm nay chàng cũng ngủ ở thư phòng chứ?”

Tống Thế An ngủ lại trong thư phòng là vì hắn cảm thấy không có mặt mũi nào quay về ngủ trên chiếc giường lớn mà hai người bọn họ ngủ cùng nhau kia, mà sâu xa hơn, hắn cảm thấy mình không thể nào đối mặt được với Tô Đường, vì thế nghe mấy lời này, hắn không khỏi chột dạ. Ánh mắt Tô Đường bình thản nhưng lại có vẻ lạnh lùng như hiểu rõ tất cả, càng khiến hắn phiền muộn hơn.

Cuối cùng, hắn quyết định nói hết chuyện này ra.

“Việc hòa thân… có biến cố!” Tống Thế An khó khăn nói.

“Sao thế?” Tô Đường cười hỏi.

Tống Thế An mím môi: “Bùi Thụy Hòa đưa ra danh sách tướng sĩ bị bắt, ép ta nhận hòa thân. Trong danh sách đó, có cha của Tuyên Tử, bạn tri kỷ của ta, Hàn Anh!”

“Vì thế?”

Tống Thế An thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tô Đường, về công về tư ta đều không thể cự tuyệt được!”

“À ~” Tô Đường cười nói, “Về công về tư, ta cũng không có cách nào cự tuyệt phải không?”

Thấy nàng mỉm cười giọng điệu thản nhiên, Tống Thế An sợ hãi vội ôm chặt lấy nàng: “Nàng yên tâm, trong lòng ta chỉ có một mình nàng. Dù có cưới nàng ta về, ta cũng sẽ không thèm liếc nàng ta đến một cái!”

Tô Đường nghe vậy, nhìn ánh mắt kiên định của hắn, cũng hiểu lời nói này là lời hứa đáng giá ngàn vàng!

Nhưng mà — thế thì sao?

Tô Đường đẩy hắn ra, cười hỏi: “Việc này để ta nghĩ thêm một chút đi, cũng muộn rồi, đi ngủ sớm một chút!” Nói rồi nàng quay người không để ý đến hắn nữa.

Ngày hôm sau, Tống Thế An cáo bệnh không lên triều. Hắn biết, chỉ cần hắn vừa vào triều, ắt sẽ bị đám người kia bức hôn, mà tối hôm qua thái độ của Tô Đường thực sự khiến người ta không yên, nên hắn dùng luôn chiến thuật câu giờ, chỉ hy vọng sự tình có thể có chuyển biến.

Một Đại tướng quân quyết đoán quả cảm nơi sa trường, tới lúc này lại bắt đầu trốn tránh, thật uất ức chết người ta!

Nhưng sự uất ức của hắn vẫn kéo dài.

Tống Thế An ngồi bên cạnh bàn, nhìn Tô Đường bận tới bận lui nhưng từ đầu tới cuối không liếc mình lấy một cái, cứ như mình không hề tồn tại, trong lòng như có hàng vạn con ngựa giày qua xéo lại, lộn xộn hoang tàn.

Tô Đường không tức giận, không phát hỏa, không ồn ào, không quấy phá, y như không có việc gì xảy ra, nhưng Tống Thế An lại biết, thế này mới to chuyện.

“Tô Đường…” Rốt cuộc Tống Thế An không nhịn được nữa, giữ nàng lại.

Nhưng câu trả lời cũng chỉ là — “Tạm thời đừng nói chuyện với ta, ta còn chưa nghĩ ra.”

“…”

Từ tối hôm qua đến giờ, Tô Đường luôn nghĩ một vấn đề!

Nếu là trước kia, khi nàng vừa gả tới phủ Tướng quân, đừng nói là Tống Thế An muốn cưới một công chúa, dù hắn lấy hết các công chúa trong thiên hạ về nhà cũng chẳng liên quan một xu nào tới nàng, dù sao nàng cũng đã hạ quyết tâm hết một tháng sẽ vỗ mông chạy rồi! Nhưng hiện giờ, đâu còn như xưa nữa!

Tuy nói đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, nhưng Tô Đường nàng không muốn chia sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ nào khác! Cứ nghĩ đến người đàn ông của mình ngủ cùng giường với người phụ nữ khác, trong lòng Tô Đường lại không thể chịu nổi!

Còn về chuyện hắn nói sẽ không liếc nàng ta một cái, cũng chỉ là nói ở hiện tại thôi. Tô Đường không tin Tống Thế An có thể thật sự cưới nàng ta về rồi gạt sang một bên không quan tâm. Dù sao đối phương cũng là công chúa, mà không phải đám Như Ý!

Có điều, tuy trong lòng nàng có không thoải mái, thì cũng không thể nào phản đối được, đúng như Tống Thế An nói, về công về tư, bọn họ đều không thể cự tuyệt.

Mọi người trong thiên hạ đều đồng ý. Tiểu hoàng đế cứ kêu tỷ tỷ này tỷ tỷ kia, gọi mình ngọt như mật, nhưng trong chuyện này e cũng sẽ không đứng về phía mình; lão thái thái cũng là phụ nữ, đã trải qua đao kiếm gió mưa nơi thâm cung hậu viện, nhưng vì danh dự của Tống gia, chắc chắn bà cũng sẽ không để ý đến buồn vui của mình; tuy Tuyên Tử nhạy cảm biết trước mình sẽ không vui, nhưng bên kia, lại là cha đẻ của thằng bé…

Tô Đường nhìn lá rụng tán loạn ngoài cửa sổ, suy nghĩ phiền muộn.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng gọi: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, Hoàng thượng tới!”

Vừa dứt lời, lại có người truyền lời: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu Triển đại nhân cũng tới.”

Vì thế, khi Tống Thế An và Tô Đường ra ngoài nghênh giá lại nhìn thấy hình ảnh thế này:

Tiểu Hoàng đế đi theo sau Triển Dịch Chi, miệng hô hào — “Tiểu Triển Triển, trẫm đã sớm nói là trong lòng chúng ta có thần giao cách cảm, không nói đã hiểu rồi! Huynh thấy không, chúng ta chưa bàn bạc trước mà cùng đến tìm tiểu Tống rồi, ngay cả thời điểm cũng giống nhau…”

Trên mặt Triển Dịch Chi lúc này đương nhiên là vẻ mặt sống không bằng chết: “Ngài không ở yên trong cung lại chạy loạn ra ngoài làm cái gì thế? Ta không ngồi yên trong nhà lại chạy loạn ra ngoài làm cái gì chứ?! Đúng là nghiệp chướng!!!”

“Lâu lắm rồi trẫm không xuất cung mà! Ngày nào cũng nhìn sứ đoàn, trẫm sắp héo rũ rồi! Hơn nữa, tiểu Triển Triển, huynh quên rồi à? Huynh đã nói trẫm làm Hoàng đế phải yêu dân như con sao. Giờ tiểu Tống bị ốm, đương nhiên trẫm phải đến thăm đứa con trai này của trẫm chứ…”

Đứa con trai này… đứa con trai này…

Tống Thế An cảm thấy mây đen trên đầu càng lúc càng dày đặc.

Triển Dịch Chi cũng không tin mấy lời nói bừa của hắn ta: “Ngài đừng có bao hoa! Muốn đến ăn điểm tâm của cháu dâu ta thì cứ nói thẳng đi!” — đừng tưởng hắn không biết từ sau khi ngài biết Tô Đường liền suốt ngày bám lấy người ta ăn điểm tâm người ta làm!

Tiểu Hoàng đế nghe thấy thế liền mở to hai mắt ra vẻ kinh ngạc: “Tiểu Triển Triển, huynh quả nhiên là hồng nhan tri kỷ của trẫm, điều này mà huynh cũng nhận ra được!”

Hồng nhan! Tri kỷ! Nhìn đôi mắt to vụt sáng của hắn ta, lại nhớ đến câu Hoàng hậu này nọ, Triển Dịch Chi thực sự muốn… bóp chết hắn ta!!!

Nhìn thấy Tô Đường, tiểu Hoàng đế cũng không bám hắn ta nữa, mà chạy tới trước mặt nàng, nịnh nọt: “Tỷ tỷ, ba năm rồi không gặp nhau, nhớ tỷ quá!”

Tô Đường liếc nhìn hắn ta, nghĩ đến chuyện hắn ta cũng là người ủng hộ việc hòa thân, không khỏi lạnh lùng nói: “Hôm nay không muốn làm điểm tâm!”

“Vì sao?” Tiểu Hoàng đế rất đau lòng.

“Tâm trạng khó chịu!” Tô Đường nói xong liền quay người vào nhà.

Tiểu Hoàng đế không hiểu gì nhìn Tống Thế An: “Tiểu Tống, nương tử nhà ngươi đến nguyệt sự à?!”

“…???” Cái gì với cái gì thế?

Tiểu Hoàng đế nhíu mày nói: “Hôm qua trẫm nhàm chán mới cùng tiểu Trịnh nghiên cứu chút y học, tiểu Trịnh nói phụ nữ khi tới nguyệt sự tâm trạng sẽ khó chịu, dễ cáu giận! Ừ, trẫm thấy triệu chứng của nàng rất phù hợp!”

Tô Đường nghe mấy lời này, bước chân dừng lại một chút, theo bản năng sờ lên bụng mình — đúng vậy, nguyệt sự lần này của nàng đến bây giờ còn chưa tới, hình như chậm mất vài ngày.

Nghĩ rồi nàng lại nhanh chóng lắc đầu, chắc vì mấy hôm nay quá mệt mỏi thôi, trước đây cũng có tình huống này rồi.

Tống Thế An lại thầm nhớ lại thời gian nguyệt sự lần trước của Tô Đường… cuối cùng kết luận, có lẽ nó lại tới nữa thật! Có điều, hắn cũng biết nguyên nhân tâm trạng Tô Đường khó chịu không phải vì điều này.

Triển Dịch Chi ở bên cạnh đương nhiên cũng đoán ra một chút, huých Tống Thế An hỏi: “Nàng biết rồi à?”

“Vâng.” Sắc mặt Tống Thế An lại sa sầm xuống.

“Nàng… không vui sao?” Triển Dịch Chi lại hỏi.

Tống Thế An nghĩ chút, đáp: “Nàng nói nàng vẫn chưa nghĩ ra.”

Triển Dịch Chi lại gật đầu: “Không hổ là Tô huynh, quả nhiên không phải người dễ dàng thỏa hiệp!”

“???” Tống Thế An quay sang nhìn hắn ta, đầy nghi hoặc, hắn ta nói vậy là sao?

Tiểu Hoàng đế thấy bọn họ ghé tai nói nhỏ, cũng đưa đầu lại: “Hai người các ngươi đang lén lút nói gì sau lưng trẫm đấy?”

Triển Dịch Chi đẩy đầu hắn ta ra: “Ngài nghe không hiểu đâu!”

“Vậy huynh nói chuyện gì trẫm có thể hiểu được là được rồi?” tiểu Hoàng đế lại áp tới.

“…” Triển Dịch Chi nhìn trời, cuối cùng cố gắng kìm nén, nói: “Là một vị quân vương tương lai nhất định sẽ có hậu cung ba nghìn người mà nói, ngài không thể hiểu được ước mơ một đời một kiếp một đôi của chúng ta đâu!”

Một đời một kiếp một đôi ư? Nghe câu này, trong lòng Tống Thế An chấn động.

Tiểu Hoàng đế nghe vậy cũng xoa cằm nửa ngày, thắc mắc: “Chúng ta? Tiểu Triển Triển, huynh nói chúng ta là ai?”

“Ví dụ như ta! Ví dụ như cháu dâu của ta!”

“Ồ ~” tiểu Hoàng đế có vẻ hiểu ra: “Thế nên vừa rồi tâm trạng của nàng khó chịu thật ra không phải vì đến nguyệt sự mà là vì tiểu Tống muốn cưới vợ phải không?”

“Đương nhiên! Đổi lại là ngài mà xem, nếu Hoàng hậu của ngài chẳng hạn, ngài có bằng lòng chia sẻ nàng với một người đàn ông khác không?” Triển Dịch Chi lườm một cái hỏi.

Tiểu Hoàng đế nhíu mày thực sự suy nghĩ vấn đề này, cuối cùng đáp: “Thật ra, trẫm không ngại tặng luôn Hoàng hậu cho người đàn ông kia cũng được…” — Dù sao hắn ta cũng đâu muốn Hoàng hậu!

“…” Triển Dịch Chi không bao giờ muốn đáp lời đóa hoa lạ này nữa, hắn ta quay người đi thẳng.

Vào phòng, nhìn thấy Tô Đường ngồi bên bàn, trên mặt có vẻ mơ hồ chưa từng có, lòng Triển Dịch Chi lại mềm đi. Hắn ta bước tới từng bước, nghiêm mặt nói: “Tô huynh, nàng yên tâm, nàng không chiến đấu một mình đâu!”

Tô Đường ngẩng đầu nhìn hắn ta, ánh mắt lóe lên — vừa rồi khi bọn họ nói mấy lời kia ở bên ngoài, nàng cũng nghe được loáng thoáng một chút. Thật không ngờ, cho tới bây giờ, người hiểu nàng nhất lại là một người đàn ông, hơn nữa còn là người như vậy — hắn ta vẫn luôn là người đàn ông rất thiếu độ tin cậy!

Tô Đường giận dữ lườm Tống Thế An một cái, ý là: nhìn xem người ta giác ngộ thế này đây này!

Tống Thế An ngại ngùng cúi đầu.

Lúc này, so với hình tượng vĩ đại tỏa sáng vạn dặm của Triển Dịch Chi, hắn tự biết mình nhỏ bé đến mức chỉ như hạt bụi qua đường.

Tiểu Hoàng đế đứng sau suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ra: “Nói vậy, trẫm vẫn không thể đồng ý việc hòa thân của lão Bùi à?”

Triển Dịch Chi không kìm được nói: “Chẳng lẽ bây giờ ngài còn cự tuyệt được sao?”

“À, để trẫm nghĩ…” Tiểu Hoàng đế tiếp tục thật lòng suy nghĩ chuyện này có được hay không.

Triển Dịch Chi bĩu môi nói: “Chờ đến khi ngài nghĩ xong, thì công chúa cũng làm mẹ rồi! Ngài tỉnh lại đi, ta có ý hay rồi!”

Lời này vừa dứt, mắt Tống Thế An sáng rực: “Ý gì?”

Hai mắt Triển Dịch Chi cũng ngời sáng, nói: “Hai ngày nay ta luôn cân nhắc chuyện hòa thân này, với sự hiểu biết của ta về cháu trai, hắn tuyệt đối không muốn cưới yêu nữ họ Bùi kia! Với sự hiểu biết của ta về Tô huynh, chắc chắn nàng cũng không muốn cháu trai ta cưới yêu nữ họ Bùi kia! Nếu vậy, phải làm gì đây? Một bên là người thân, một bên là rất, à không phải, là bạn tri kỷ…”

Thấy mặt Tống Thế An thoáng đen đi lộ ra ý lạnh, Triển Dịch Chi cười cười, vội sửa lại, rồi nói: “Người thân của ta và tri kỷ của ta đều đang khổ sở, ta làm sao có thể ngồi yên không quan tâm được! Vì thế, ta ngày không ăn đêm không ngủ vắt óc mình ra, cuối cùng trời không phụ lòng người, giữa trưa nay rốt cuộc ta đã nghĩ ra một cách!”

Tiểu Hoàng đế ngáp một cái: “Tiểu Triển Triển, huynh mau vào đề đi!”

“Đó là! Nếu chúng ta không thể cự tuyệt hôn sự này, vì sao không để yêu nữ họ Bùi kia tự cự tuyệt hòa thân?”

Ba người đều không biết nói gì! Bây giờ là yêu nữ họ Bùi kiên quyết muốn gả cho Tống Thế An, làm sao nàng ta tự cự tuyệt được?!

Khóe miệng Triển Dịch Chi lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Tục ngữ nói, biết khó tự lùi!”

“Biết khó tự lùi là thế nào?” tiểu Hoàng đế tò mò hỏi.

“Chuyện này à, không phải là phải thảo luận với mọi người một chút sao ~ a ha ha!”

Ba người đều ngã xuống đất.

Qua hồi lâu bàn bạc, rốt cuộc cũng thông qua được một kế hoạch mà Tô Đường cảm thấy thật sự không ổn, nhưng nhìn dáng vẻ mong chờ của Tống Thế An, nàng vẫn quyết định thử xem.

Vì thế, sáng hôm sau, biệt uyển của sứ đoàn nhận được một phong thư mời. Bên trên viết —

Công chúa điện hạ thân mến,

Hôm qua gặp quá vội, không thể trò chuyện lâu, ta vô cùng tiếc nuối. Vì thế, lúc này đang tiết thu mát mẻ, mời ngài tới quý phủ ở mấy ngày… Điện hạ vốn phóng khoáng tùy hứng, chắc hẳn ít ngày nữa sẽ tới nhỉ… Chờ nghe tin lành.

Tô Đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.