Đại Đường Đạo Soái

Chương 37: Vô tình gặp được trên đường cái




Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Thế An vào triều. Mấy lão già cổ hủ vẫn còn lải nhải nói không ngừng chuyện đàm phán hòa bình, Tống Thế An nghe mà thấy tẻ nhạt đến cùng cực, tiểu Hoàng đế cũng liên tục ngáp dài.

Khi bọn họ bắt đầu giành giật xem rốt cuộc nên dùng món gì trong yến tiệc thì tiểu Hoàng đế không nhịn được nữa: “Tiểu Tống này!”

Hoàng thượng đột ngột lên tiếng, khiến chư vị đại thần đang khua môi múa mép đều yên tĩnh hẳn, sau đó, hoặc là hướng mắt về phía Hoàng thượng, hoặc là hướng mắt về phía Tống Thế An.

Ngay khi mọi người nghĩ sắc mặt Hoàng thượng nghiêm túc thế kia chắc có đại sự cần nói, hắn ta lại toét miệng cười nói: “Tiểu Tống, nghe nói tối hôm qua giường nhà ngươi bị sập à?!”

Nhìn nụ cười ngây thơ hồn nhiên của Hoàng thượng, da mặt Tống Thế An run lên — có ai có thể nói cho hắn biết, vì sao Hoàng thượng biết nhanh như thế được không?

Các đại thần khác, đặc biệt là Lý thừa tướng, ánh mắt nhìn Tống Thế An tràn đầy vẻ hâm mộ xen lẫn ghen tị và oán hận — Hoàng thượng đối xử với Tống Diêm La quả nhiên không thể so với người thường, ngay cả chuyện giường sập mà ngài cũng nhớ rõ, còn nói trên triều nữa! Hừ hừ…

Còn có một vài đại thần thì đang thật sự suy nghĩ sâu xa về ẩn ý thâm sâu trong mấy lời nói này của Hoàng đế, cùng với nguyên nhân vì sao giường trong nhà Tướng quân lại tự dưng bị sập…

Ông nghĩ, vì sao giường của Tống tướng quân lại sập?

Rốt cuộc là vì sao?

Mà chờ mấy ngày sau, khi tiểu Hoàng đế sai người khiêng một chiếc giường to làm bằng sắt đi vào phủ tướng quân, dư luận khắp kinh thành đều trở nên cực kỳ quỷ dị. Đương nhiên, quỷ dị nhất chính là sắc mặt của Tống tướng quân sau khi xem xong lá thư của Hoàng thượng.

— Ái tướng của trẫm, ôi quá ư dũng mãnh, để khen thưởng, đặc biệt ban thưởng một chiếc giường sắt!

Mong chờ vài ngày nữa có thể nghe được công lao vĩ đại của ái khanh đẩy sập giường sắt!

Hì hì…

Ngoài ra, tổng chi phí chế tạo giường sắt tốn năm mươi lượng bạc, trẫm đã khấu trừ vào bổng lộc tháng này của khanh rồi.

Không cần cảm ơn trẫm, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà.

Ừm, mong khanh tiếp tục nỗ lực!!!

Lại nói, sau khi bãi triều, tiểu Hoàng đế vội vàng chạy về tẩm cung, vừa qua cửa đã bắt đầu vung tay cởi quần cởi áo khiến đám tiểu cung nữ sợ đến bạc mặt.

“Tiểu Toàn tử, mau mau mau lấy đồ cải trang tới cho trẫm! Trẫm muốn vi hành!”

Tiểu Toàn tử không ngờ Hoàng thượng lại đột nhiên nổi hứng chuyện này, vô cùng sợ hãi, lúc trước nghe nhắc nhiều lần cũng chỉ nghĩ gió thổi mây bay, tưởng ngài nói đùa thôi, nhưng hiện giờ nhìn bộ dạng này của ngài là muốn đi thật rồi: “Hoàng thượng, không thể được đâu!”

“Hả? Sao thế?” Tiểu Hoàng đế lục tủ tìm kiếm bộ đồ “cải trang” mà hai ngày trước đã sai cung nhân chuẩn bị sẵn, “Trẫm đã xem lịch hoàng đạo rồi, trên đó viết hôm nay hợp để vi hành. Ngươi thấy chưa, trẫm cẩn thận thế cơ mà, không hề đi bừa chút nào nhé!”

Vậy là hai ngày trước vị này không xuất môn cũng vì trên lịch hoàng đạo không viết sao?!

“Hoàng thượng, ngài thật sự muốn cải trang vi hành sao?” Nhìn Hoàng thượng vừa tìm xiêm y vừa mặc lên, tiểu Toàn tử lo lắng hỏi.

Tiểu Hoàng đế trừng mắt: “Quân vô hí ngôn! Nói là cải trang vi hành thì sẽ cải trang vi hành!”

“Nhưng mà… nhưng mà hiện giờ bên ngoài rất loạn, lỡ gặp chuyện gì gì đó thì phải làm sao bây giờ?”

Tiểu Hoàng đế nghe vậy, mắt sáng rực lên: “Ngươi đang lo trẫm sẽ hội ngộ thích khách trong truyền thuyết sao?”

“…” Vì sao Hoàng thượng lại hưng phấn như vậy?

“Vậy chúng ta mang thêm nhiều người một chút, lỡ có phát hiện thích khách, các ngươi bắt hắn lại, nhân tiện mang về cung cho ta đùa chơi một chút! Ái chà chà, trẫm còn chưa từng thấy thích khách bao giờ!” Tiểu Hoàng đế nghiêm mặt nói.

“… Vâng, mang nhiều người một chút…” Tiểu Toàn tử khó khăn nuốt nước miếng đáp, còn về vế sau, gã hoàn toàn không nghe thấy gì hết.

Tiểu Hoàng đế nhíu mày nhìn trời: “Nhưng mà mang bao nhiêu người mới đủ nhỉ? Ừm! Toàn bộ ngự tiền thị vệ mang đi hết, quân cấm vệ thì mang theo hai trăm người chắc là đủ rồi! Nếu vẫn chưa được, thì chọn thêm một đội trong ba doanh lớn mang theo đi! Tiểu Toàn tử, người thấy như vậy đủ chưa? Ai chà chà, lần đầu xuất môn đúng là không có kinh nghiệm gì cả!”

Tiểu Hoàng đế xoa xoa tay, tinh thần đầy hưng phấn, sắc mặt tiểu Toàn tử cứng ngắc lại — ngài cải trang vi hành, hay là xuất môn đánh giặc vậy?

“Ôi, Hoàng thượng, ngài cải trang vi hành mà, không thể mang nhiều người như thế được, trận thế lớn như vậy mà xuất môn sẽ kinh động những phần tử xấu mất!”

“Thế à?” Tiểu Hoàng đế xoa cằm trầm tư: “Cũng đúng nhỉ, mình lén lút ra ngoài mà, không thể để mẫu hậu biết được… À có rồi!” Nói xong, hắn ta tháo vương miện trên đầu xuống ném vào tay tiểu Toàn tử: “Vậy ta đi một mình, thần không biết quỷ không hay!”

Tiểu Toàn tử nghe vậy mà suýt khóc, vội giữ chặt chân Hoàng đế đang lao ra ngoài: “Hoàng thượng, ngài không thể ra ngoài một mình được! A không phải, ngài không nên ra ngoài mà!”

Tiểu Hoàng đế dừng bước, quay đầu nghi hoặc: “Vì sao?”

“Nếu để thái hậu biết được chuyện này, chúng tiểu nhân sẽ mất mạng đấy ạ!” Nhớ tới sự uy nghiêm của Hoàng thái hậu, hai chân tiểu Toàn tử cũng run lên bần bật.

“Vậy chúng ta không cho mẫu hậu biết không phải là được rồi sao?” Tiểu Hoàng đế nói rất chân thật.

“Nhưng mà… nhưng mà…”

“Đừng có nhưng mà nữa!” Tiểu Hoàng đế mất kiên nhẫn, “Trẫm chờ đợi ngày lịch Hoàng đạo ghi là hợp cho việc vi hành đã vài ngày rồi, nếu lỡ là phải chờ tới ba ngày nữa, trẫm chờ đến héo người mất…”

Cúi đầu tủi thân nói mấy lời này xong, tiểu Hoàng đế lại bỗng ngẩng đầu lên, mắt sáng ngời: “Hôm nay, thần tiên cũng không cản được bước chân cải trang vi hành của trẫm! A ha ha!”

“…”

Quân mệnh nan vi, cuối cùng tiểu Hoàng đế vẫn xuất cung như ý nguyện, bên cạnh có tiểu Toàn tử đi theo, phía sau tiểu Toàn tử còn có bốn vị ngự tiền thị vệ cải trang, sau ngự tiền thị vệ còn có mười sáu vị ảnh vệ ẩn nấp — mấy người này… không có người nào không phải là cao thủ trong cao thủ, nhưng dù như vậy, tiểu Toàn tử vẫn sợ đến vỡ mật, chỉ sợ phát sinh tình huống bất ngờ gì, nên chờ đến khi Hoàng thượng sắp đi bộ hết đường Trân Đại, gã lại thúc giục hắn ta hồi cung.

Có điều, lúc này ánh mắt tiểu Hoàng đế đã cắm chặt vào tấm biển lấp lánh ánh vàng tỏa sáng rạng rỡ ở cách đó không xa!

Tiệm điểm tâm Vinh thị!

Là tiệm điểm tâm đấy!!!

Hai mắt tiểu Hoàng đế sáng lên, thầm nuốt nước miếng, sau đó “vèo” một tiếng, Tiểu Toàn tử chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, nhìn lại, bên người không còn ai, tiểu Hoàng đế đã chạy nhanh như chớp đến cửa tiệm điểm tâm.

Thôi rồi, tiểu Toàn tử quay đầu nhìn lại bốn vị thị vệ thân cao ngựa lớn sau lưng, mặt nhăn nhó hỏi: “Các ngươi có mang bạc không?”

Hu hu, gã xuất môn đã cố tình xách theo cả một hà bao đầy bạc, nhưng không thể gánh nổi Hoàng thượng đi đường cứ thấy gì đều muốn mua đấy được!!!

Tiểu Hoàng thượng vào tiệm điểm tâm, quả thực đúng là con chuột rơi vào chĩnh gạo, hưng phấn đến kêu ầm ĩ lên khiến tiểu nhị và khách trong tiệm đều phải nhìn sang — đầu óc đứa bé này không có bệnh gì chứ?!

Nhìn y phục của hắn ta, trang sức trên người cùng với tùy tùng theo sau, tuy trong lòng tiểu nhị oán thầm nhưng cũng không dám xem thường, lập tức tươi cười tiếp đón: “Vị công tử này thích món nào xin cứ gọi ạ.”

“Thật sao? Thật sự có thể gọi tùy ý sao?” Tiểu Hoàng đế mở to hai mắt vui mừng hỏi.

“Đương nhiên ạ…”

Không chờ y nói xong, tiểu Hoàng đế đã “a a a” một tiếng rồi túm y nói: “Cái này, cái này, cái kia, còn cả kia nữa, đúng rồi đúng rồi, lấy hết tất cả các món trên này đi.”

Tiểu nhị nghe vậy vô cùng hưng phấn, ông trời ơi, y gặp được khách sộp rồi!!!

Tiểu Hoàng đế gọi xong, hài lòng gật đầu: “Ừ ừ, mấy món vừa chọn mang hết ra cho trẫm…” nghe tiếng tiểu Toàn tử ho khan, tiểu Hoàng đế lập tức giẩ mình đổi lại: “Ừ, lấy hết ra cho ta nếm thử, món nào ngon ta sẽ mua!”

“Nếm… thử ạ?” Tiểu nhị ngẩn cả người.

“Đúng thế!” Vẻ mặt tiểu Hoàng đế rất chân thật: “Nếu ăn không ngon mà ta mua về không phải sẽ rất phí tiền sao? Lãng phí tiền bạc là việc đáng xấu hổ, mẫu thân ngươi không dạy ngươi à?”

“…” Tiểu nhị nhìn vị tiểu công tử mi thanh mục tú này với ánh mắt không thể tin nổi, ông trời ơi, ai có thể nói cho gã biết vì sao hắn ta lại có thể nói những lời ngụy biện một cách hiển nhiên như vậy không?

Đúng lúc này, một giọng nam vang lên phía sau: “Dương nhị, làm theo lời vị tiểu công tử này nói đi, mang hết các món điểm tâm trong tiệm ra, mỗi loại một phần!”

“Chưởng quầy…” Nhìn bộ mặt tươi cười của Vinh chưởng quầy, Dương nhị nghi ngờ không biết mình có nghe lầm không.

“Còn ngẩn ra đấy làm gì!” Vinh chưởng quầy nói xong lại quay sang nói với tiểu Hoàng đế: “Bản tiệm đón tiếp không chu đáo, xin công tử thứ lỗi. Nào, mời ngài ngồi sang bên này, xin mời cứ chậm rãi nhấm nháp các loại điểm tâm của bản tiệm.”

Tiểu Hoàng đế nhíu mày nhìn người đang cười như gió xuân trước mặt: “Ngươi đừng có nhìn ta với ánh mắt háo sắc như thế, bị ngươi nhìn đến phát sợ đây này.”

Háo sắc à?! Da mặt Vinh chưởng quầy run lên, nụ cười cứng lại.

Tiểu Hoàng đế lại hớn ha hớn hở: “A ha, ngươi là chưởng quầy ở đây sao? Ngươi vừa mới nói mang hết điểm tâm ra, mỗi loại một phần sao?”

Ông chủ Vinh vội cười nói: “Đúng vậy.”

“Ngươi biết điều đấy.” Tiểu Hoàng đế giơ ngón tay cái lên, sau đó nói tiếp, “Có điều, sao ngươi lại bảo mang hết tất cả lên hả? Có mùi vị ta không thích ăn mà!”

“À… món nào không thích ngài cứ để sang một bên, ngài chỉ cần chọn mấy món ngài thích là được rồi. Ngài chọn xong, ta sẽ gói lại cho ngài.”

“Oa!” Tiểu Hoàng đế mừng rỡ.

“Hơn nữa, cũng sẽ không lấy tiền của ngài.”

“Oa! À, không đúng, sao lại không lấy tiền?” tiểu Hoàng đế nghi hoặc nhìn người đối diện.

“À…” Vinh chưởng quầy đảo mắt nói, “Vì ta thấy công tử phong thần tuấn lãng, nên cảm thấy rất yêu thích, muốn kết bạn với ngài mà.”

Tiểu Hoàng đế xoa mặt mình, cười híp mắt: “Vậy sao, ta cũng thấy mình rất đẹp trai. Ha ha, ha ha!”

Lúc này, Dương nhị bê một mâm đầy điểm tâm ra, đặt cẩn thận xuống bàn: “Công tử, xin mời dùng thử.” Tuy không biết chưởng quầy có dụng ý gì, nhưng xưa nay chưởng quầy vốn khôn khéo, nhất định là có tính toán riêng.

Tiểu Hoàng đế nhìn các món điểm tâm muôn hình muôn vẻ, mắt như tỏa sáng, cầm một cái ăn thử, không tệ, lại cầm một cái khác ăn thử, được đấy, cầm thêm một cái nữa, ngon ngon… Ôi… Ừm… Chà chà… Cuối cùng, hắn ta mải ăn còn không cả có thời gian nói chuyện nữa.

Nhìn Hoàng thượng ăn, tiểu Toàn tử vô cùng xấu hổ, ngài có thể giữ phong độ chút được không?

Vinh chưởng quầy nhìn thấy thế cũng cười tít mắt, trong mắt lóe sáng.

Vừa rồi, sau khi tiểu Hoàng đế bước vào, gã đã thấy nhìn hơi quen quen, nghĩ một chút chợt phát hiện ra người này có dung mạo rất giống với đương kim Thánh thượng —- có một lần gã may mắn nhìn thấy bức họa Hoàng thượng ở nhà một người thân nào đó, có điều gã vẫn không dám nhận, chỉ lẳng lặng chú ý, cho đến khi hắn ta vô tình thốt lên một chữ “trẫm”, lại liên kết với sắc mặt của hắn nhìn điểm tâm như báu vật, gã mới suy đoán như vậy.

Vị tiểu công tử này, tám chín phần là vị chủ nhân kia rồi!

Gã mừng rỡ! Trên đời có hàng ngàn hàng vạn loại hình buôn bán, gã lại cố tình mở tiệm điểm tâm, chỉ vì gã có nghe người thân vô tình nhắc đến — đương kim Hoàng thượng yêu điểm tâm như mạng sống! Hoàng thượng thích ăn điểm tâm, người trong thiên hạ còn không mau mau mà nắm bắt lấy à. Kết quả là, gã tốn một số bạc rất lớn để mở tiệm điểm t trong kinh thành. Gã chỉ trông chờ một ngày nào đó, thông qua người thân nào đó, có thể khiến Hoàng thượng tới tiệm nếm thử một chút thôi, như vậy mà gã còn không phát tài thì đúng là ngược ý trời rồi! Cứ tưởng ngày đó rất xa xôi, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, vận may này còn không cần dùng đến nửa câu kêu gọi nữa!!!

Nhìn tiểu Hoàng đế cắm cúi ăn, Vinh chưởng quầy chỉ cần thấy hắn gật đầu hoặc khen ngon là lập tức lẳng lặng nháy mắt với tiểu nhị — lát nữa gói mấy món này vào!

Tiểu Hoàng đế ăn mà vô cùng sung sướng, mặc kệ tiểu Toàn tử ở bên cạnh ngăn cản cũng không ăn thua, cuối cùng thực sự không ăn nổi nữa mới thôi, mặt tỏa ánh hào quang: “Ngon, ngon thật! Đây là những món điểm tâm ngon nhất mà ta đã từng ăn!”

Ông chủ Vinh thấy thế, tươi cười rạng rỡ, vội nói: “Những món ngài thích ta đã sai người gói lại cho ngài rồi.”

“Chân tay ngươi cũng nhanh nhẹn đấy!” Tiểu Hoàng đế nhấp một ngụm trà, nấc cụt một cái: “Có điều, thật sự không lấy tiền sao?”

“Không lấy không lấy, thật sự không cần mà!” Ông chủ Vinh nhanh miệng đáp.

“Vậy thì ngại lắm!” Tiểu Hoàng đế chớp chớp mắt nói.

“Không thì ngài lưu lại bản tiệm một vài chữ quý đi?” Khen ngoài miệng cũng không ích lợi gì, phải lưu lại vài chữ đóng khung treo lên mới khiến người khác biết đến được!

Tiểu Hoàng đế nghĩ chút, khẽ gật đầu nói: “Vậy cũng được. Nhưng mà viết gì nhỉ?”

“Chi bằng, ngài cứ viết theo ý ngài vừa nói, viết là thiên hạ đệ nhất điểm tâm được không?” Vinh chưởng quầy thử thăm dò.

Tiểu Hoàng đế xoa cằm cân nhắc một chút rồi vung tay lên đồng ý: “Nào, mang bút mực ra đây!”

Chưởng quầy này hào phóng như vậy, hắn cũng phải thể hiện thành ý một chút chứ! Viết vài chữ, cũng chẳng tổn thất gì!

Vì thế, một tấm biển khảm vàng nạm ngọc nhanh chóng được treo lên cao ở ngay cửa chính của tiệm điểm tâm Vinh thị, vô cùng bắt mắt, phàm là những người đi ngang qua cửa đều có thể nhìn thấy được.

Có điều, biển thì đẹp vậy, nhưng mấy chữ “rồng bay phượng múa” kia lại hơi xiêu vẹo, đương nhiên, đây đều là chuyện nhỏ, dù chữ có không đẹp chỉ cần do chính Hoàng thượng viết là được rồi!

Việc buôn bán của Vinh ký nhất thời lên như diều gặp gió, Thêm Một Phần Nữa chợt có dấu hiệu vắng vẻ hơn, vì thế, Tô Đường bị giữ ở trong phủ bắt đầu sốt ruột.

Hừ hừ, ngươi còn chưa nếm điểm tâm nhà ta, đã cho người khác cái danh thiên hạ đệ nhất rồi!!!

Thiên hạ đệ nhất cái em gái nhà ngươi ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.