Dạ Hải là nơi cực kỳ nguy
hiểm, dù là ai, thánh hoàng hay đại hiền cũng thế, nếu không có thuyền
đưa đò đưa đi sẽ chết thảm trong Dạ Hải. Dạ Hải tựa mãnh thú vạn cổ nuốt
hết người tiến vào, không chừa một mẩu xương. Đại hiền dựng nước phong
thần cưỡng ép vào Dạ Hải cũng khó thoát khỏi vận mệnh.
Từng có truyền thuyết chỉ tiên đế là cứng rắn vào Dạ Hải được, không thể
kiểm chứng tin đồn thế nào, không ai biết sự thật có đúng như thế
không.
Ngồi trên thuyền đưa đò vào Dạ Hải, Bành Tráng nổi da gà, gã cảm giác
như vào miệng một con mãnh thú vạn cổ. Không cần Thu Dung Vãn Tuyết dặn
bảo, sáu người Bành Tráng không dám bước ra thuyền đưa đò một bước, nếu
rời khỏi thuyền đưa đò chỉ có một con đường chết.
Lý Thất Dạ nhìn Dạ Hải tựa như thế giới hắc ám, hắn thở dài, lẩm bẩm:
- Dạ Hải . . .
Lý Thất Dạ biết Dạ Hải tựa như Phong Đô thành che giấu nhiều bí mật,
trong đó có bí mật không để ai biết, một bí mật cực kỳ quan trọng.
Sau khi thuyền đưa đò chạy vào Dạ Hải, lái đò phát một cái lưới cho mỗi
người. Lưới đánh cá rất đặc biệt, không biết làm bằng gì, trông như ánh
sáng bện ra, cầm trong tay không cảm giác sức nặng.
Đây là lưới đánh cá chuyên môn bắt cá Dạ Dương, chỉ có lưới lái đò đưa
cho mới bắt được cá Dạ Dương. Nhưng lạ là lái đò chẳng bao giờ bắt cá Dạ
Dương, không ai hiểu lý do.
Đám người Lý Thất Dạ ngồi trên thuyền đưa đò vào Dạ Hải bắt cá, nhưng
bọn họ thả lưới hai ngày mà không vớt được cá Dạ Dương nào. Thu Dung Vãn
Tuyết liên tục đổi hướng thuyền, đổi vị trí bắt cá nhưng vẫn không có
thu hoạch, không bắt được một con cá Dạ Dương.
Sau ba ngày không thu hoạch được gì, Bành Tráng xẹp hơi.
- Không có một con cá Dạ Dương, chắc không phải cá trong biển bị bắt sạch rồi đi?
Bành Tráng tính cách nóng nảy muốn nhảy xuống biển.
So với sáu thanh niên thì Thu Dung Vãn Tuyết bình tĩnh hơn, nàng lắc đầu, nói:
- Bắt giữ cá Dạ Dương không dễ dàng. Cá Dạ Dương là tiền thông dụng
trong Phong Đô thành, nếu tùy tiện bắt được cá Dạ Dương thì ngươi có thể
đổi rất nhiều thứ trong Phong Đô thành. Nhiều người đánh bắt mấy tháng
mới có thu hoạch, nếu mất sự kiên nhẫn thì khó thu hoạch được gì trong
Phong Đô thành.
Thu Dung Vãn Tuyết cố ý rèn luyện đám người Bành Tráng nên nàng không
sốt ruột, dù không bắt được cá Dạ Dương nàng vẫn rất bình tĩnh.
Bắt ba ngày không được một con cá, nhưng không chỉ đám Lý Thất Dạ bất
hạnh. Trong ba ngày qua nhóm Lý Thất Dạ gặp khá nhiều người, bọn họ là
các thanh niên từ khắp thiên hạ tụ về, đều ngồi thuyền đưa đò ra Dạ Hải
bắt cá Dạ Dương.
Thu Dung Vãn Tuyết ngẫu nhiên gặp môn phái, người trẻ tuổi quỷ tộc quen
thuộc, chào hỏi nhau. Hai bên bắt chuyện, mới biết có một số người đến
một tháng chỉ bắt được ba, năm cá Dạ Dương là cùng.
Nghe những người khác thu hoạch rất ít, sáu người Bành Tráng tâm tình
nóng nảy dịu bớt. Người ta đến một tháng mới bắt được ba, năm cá Dạ
Dương, bọn họ vừa đến vài ngày không bắt con cá Dạ Dương nào cũng không
lại.
Đến ngày thứ tám, nhóm Lý Thất Dạ gặp môn phái cường đại. Đối phương
thuê thuyền đưa đò siêu to, thanh niên ngồi đầy thuyền, huyết khí ngút
trời. Đặc biệt thần diễm trên người bọn họ làm người ta không dám đến
gần. Các thanh niên tựa con của thần tộc, khí thế làm cho người ta sợ
hãi.
Thanh niên ngồi ở mũi thuyền là ghê gớm nhất, thần diễm nhảy múa trên
người gã ra sau lưng biến thành thần hoàn, như có các thần che chở, như
thể gã là con thần.
Nhìn thanh niên trên thuyền to, Thu Dung Vãn Tuyết rung động nói:
- Thần Nhiên quốc cũng đến, là Thần Nhiên hoàng tử tự mình tới nơi.
Thu Dung Vãn Tuyết thấy con thuyền đó từ xa thì kêu lái đò lái vòng đi.
Thấy người thì tránh né không phải phong cách của Lý Thất Dạ, hắn cười hỏi:
- Tại sao tránh bọn họ?
Bành Tráng ngồi bên cạnh Lý Thất Dạ tò mò nhìn hắn, hỏi:
- Lý huynh đến từ Thiên Lý Hà chẳng lẽ không biết Thần Nhiên quốc sao?
Lý Thất Dạ cười thản nhiên nói:
- Thần Nhiên quốc thì sao?
Bành Tráng vỗ trán nói:
- Lý huynh thô tần kinh quá. Thần Nhiên quốc là một trong các truyền
thừa cường đại nhất Nam Dao Vân các người. Tuy Thần Nhiên quốc không
phải tiểu môn tiểu phái nhưng cũng là đại giáo hạng nhất, đồn rằng bọn
họ kém hơn đế thống tiên môn một chút xíu.
Đệ tử khác tiếp lời:
- Đúng rồi, nghe đồn Thần Nhiên quốc là thần tộc, bọn họ tự xưng là hậu nhân của chân thần.
Lý Thất Dạ không hề dao động, cười tủm tỉm:
- Vậy sao?
Với đế thống tiên môn Lý Thất Dạ còn không coi ra gì, đại giáo như Thần Nhiên quốc không đáng lọt vào mắt hắn.
- Không chỉ như thế.
Nữ đệ tử duy nhất lên tiếng:
- Nghe nói công chúa Thần Nhiên quốc là nữ thần xinh đẹp nổi tiếng lẫy
lừng của Nam Dao Vân các người, Thần Nhiên Phượng Nữ gả cho Đế Tọa đại
nhân.
Lý Thất Dạ nhìn bọn họ, cười hỏi:
- Đế Tọa đại nhân là ai?
Lý Thất Dạ không cố ý hỏi, hắn thật sự không biết Đế Tọa là ai.
Sáu người Bành Tráng làm bộ dáng muốn xỉu, nhìn Lý Thất Dạ như ngó quái vật.
Bành Tráng vỗ trán, rên rỉ:
- Lý huynh, không thể nào? Lý huynh thậm chí không biết Đế Tọa đại nhân
là ai? Đó là tam kiệt nổi tiếng như cồn của U Thánh giới chúng ta.
- Tam kiệt? Tam kiệt gì?
Lý Thất Dạ không giả bộ, hắn không biết tam kiệt.
Bành Tráng vội giải đáp:
- Thần Dương, Đế Tọa, thiên Luân Hồi, là ba thiên tài mạnh nhất U Thánh
giới chúng ta. Truyền thuyết đời này ba người đó có cơ hội chịu tải
thiên mệnh nhất U Thánh giới. Đế Tọa đại nhân có xuất thân kinh khủng
nhất, hắn là truyền nhân duy nhất của Vạn Cốt Hoàng Tọa.
Lý Thất Dạ hiểu ra, cười hỏi:
- À, Vạn Cốt Hoàng Tọa, ta có nghe nói qua. Là truyền nhân nhất môn tam đế chứ gì?
- Là truyền nhân nhất môn tam đế chứ gì?
Sáu người Bành Tráng muốn xỉu, bọn họ cảm thấy Lý Thất Dạ quá thô thần kinh.
Bành Tráng lên tiếng:
- Huynh đệ, đây chính là nhất môn tam đế! Ngươi có biết Đế Tọa đại nhân
cường đại cỡ nào không? Nghe nói thánh tôn thế hệ trước cũng phải tôn
kính.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Vậy sao?
Không phải Lý Thất Dạ khinh rẻ gì ai, nhất môn tam đế đối với hắn là chuyện vô cùng bình thường.
Nữ đệ tử nói:
- Hoàng tử của Thần Nhiên quốc, Thần Nhiên Phượng Nữ là vị hôn thê của
Đế Tọa đại nhân. Nghe nói sau khi Thần Nhiên Phượng Nữ gả cho Đế Tọa đại
nhân thì danh vọng Thần Nhiên quốc cũng nước lên thuyền lên.
- Người mới rồi ngồi ở đầu thuyền là Thần Nhiên hoàng tử, đệ đệ của Thần Nhiên Phượng Nữ.
Thu Dung Vãn Tuyết ngồi trước mặt bọn họ mở miệng nói:
- Thần Nhiên quốc là cự phách đại giáo, tồn tại như thế chúng ta nên tránh đi là hơn.
Không thể trách Thu Dung Vãn Tuyết cẩn thận. Tuyết Ảnh quỷ tộc là quỷ
tộc nhưng bọn họ thuộc về tiểu tộc, hoàn toàn không so sánh được với đại
giáo như Thần Nhiên quốc. Có thể nói một ngón tay Thần Nhiên quốc đủ
tiêu diểt bọn họ. Đối với vật khổng lồ như thế đương nhiên Thu Dung Vãn
Tuyết phải né thật xa.
Lý Thất Dạ ra vẻ đã hiểu, gật gù:
- Thì ra là vậy.