Đại Đường Đạo Soái

Chương 1: Số tiền lớn




Khi Tô Đường cảm giác được quần áo bị cởi hết, hai chân lạnh như băng khiến nàng thoáng tỉnh táo một chút, nhớ đến chuyện túng quẫn đêm đó ở nhà mẹ đẻ muốn lật người vùng lên không thành công, sinh lực không khỏi bùng lên.

Nàng ngăn động tác muốn đi vào của người nào đó lại, nghiêm mặt nói: “Để ta tới!” Nói xong, nàng đưa tay đẩy hắn nằm xuống, xoay người ngồi lên.

Khóe miệng Tống Thế An khẽ mỉm cười, đêm đó nàng cũng kiên quyết như vậy, nhưng chỉ lên không được bao lâu, đã mệt đến không nhúc nhích được. Nhìn dáng vẻ đầy tự tin của nàng, hắn quyết định chiều ý nàng — cứ để tùy nàng dày vò đi, dù sao đến lúc đó nàng cũng vẫn sẽ không chịu đựng nổi nằm soài ra ngay ấy mà.

Tống Thế An vốn cực kỳ tuấn tú, có điều bình thường luôn không bày tỏ cảm xúc gì, dáng vẻ như muốn đẩy người ta ra xa ngàn dặm, nên người ta chỉ cảm thấy người này rất nghiêm túc lạnh lùng mà quên đi diện mạo của hắn. Hiện giờ hắn cười như vậy, đúng là như băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, lại thêm gương mặt ửng hồng, hai mắt mơ màng, quả thật là vô cùng quyến rũ.

Tô Đường nuốt nước miếng, trấn định lại, sau đó cười giảo hoạt, cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn một cái, đùa giỡn: “Lãnh mỹ nhân, cười với đại gia ta một cái này!”

“…” Nụ cười trên khóe môi thoáng cứng lại.

Nhìn bộ dạng lúng túng đó của hắn, Tô Đường lại nổi hứng đùa cợt, nheo mắt cười rồi lại cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, mỗi khi hắn nâng đầu lên định hôn thì nàng lập tức tránh xa ra. Tay nàng còn không ngừng sờ soạng trên người hắn, di chuyển khắp nơi, hoặc là vuốt ve bên hông, hoặc là khoanh vòng tròn trên ngực, miệng không ngừng trêu tức: “Mỹ nhân, làm cho đại gia vui vẻ đi nào…”

Tống Thế An bị nàng trêu chọc đến run rẩy khắp tứ chi, dục hỏa thiêu đốt, nhưng cô nàng này mãi cũng không chịu vào chủ đề chính, đúng là kìm nén quá mức khiến hắn muốn chết luôn.

Nhìn người phụ nữ cắn môi cười vừa mê hoặc vừa bỡn cợt, lại thường cảm nhận được hai nơi mềm mại đầy đặn lướt qua ngực mình, thứ phía dưới kia đã sớm dựng thẳng lên như kiếm, chỉ chờ đột phá. Cuối cùng, chờ đến khi bàn tay nàng vuốt ve lúc nặng lúc nhẹ ở bên hông, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa, giữ lấy thắt lưng nàng, hơi nhấc nàng lên, sau đó đỡ lấy con rồng lớn của mình, định xuyên thẳng vào.

Cảm nhận được quân địch đang lấp ló ngoài cửa thành, Tô Đường lập tức vặn vẹo eo, tránh thoát. Nhìn nét mặt buồn bực của Tống Thế An, nàng hơi nhướng đôi mày thanh tú, nói: “Hôm nay bà đây nắm quyền!”

Tống Thế An khàn giọng nói: “Đánh nhanh thắng nhanh!”

Thấy mặt hắn đỏ bừng, có vẻ rất khó chịu, Tô Đường cũng không đùa dai nữa, nhấc người tìm đúng mục tiêu để ngồi xuống. Có điều, thứ đồ chơi kia tuy đứng thẳng nhưng tùy tiện ngồi xuống thì làm thế nào cũng không vào được. Tô Đường thử vài lần không xong, không khỏi bực bội: “Sao mỗi lần chàng vào được ngay mà ta thì không được?”

Bị nàng ngồi xuống vài lần không khống chế nặng nhẹ, Tống vừa đau vừa trướng, thấy dáng vẻ khổ não của nàng, hắn vừa bực lại vừa buồn cười: “Đỡ nó, từ từ ngồi xuống.”

“Hả?” Tô Đường hơi há hốc mồm, cúi đầu nhìn cái thứ lớn đang đứng hiên ngang kia, da đầu run lên… Đỡ á? Dùng tay à? Ặc…

Thấy nàng do dự, Tống Thế An nghĩ không thể cứ tùy nàng nữa, còn dây dưa tiếp thì trời cũng sáng đến nơi rồi, vì thế lại đưa tay ra, một tay đỡ hông nàng, một tay đỡ lấy thứ hiên ngang đang gào thét kia, sau đó không chờ nàng giãy dụa, hăng hái xông thẳng vào!

“A — chàng không nhẹ một chút được sao!!!” Bị tiến vào đột ngột, dù con đường nhỏ đã được mưa tưới ướt át, nhưng vẫn rất hẹp, vì thế Tô Đường đau đến kêu thành tiếng, cơ thể thoáng cong lên muốn rời đi.

Khó khăn lắm mới được toại nguyện, Tống Thế An sao có thể để nàng chạy đi được, vì thế, vừa cảm giác được động tác nàng, hắn liền ngồi bật dậy ôm nàng vào lòng.

Tư thế kia vốn đã khiến da thịt hai người càng chặt khít với nhau rồi, giờ Tống Thế An còn ôm chặt nàng nên cây kiếm sắc bén đó càng xông vào sâu hơn. Tô Đường bị kích thích run cả người, đột nhiên cảm giác như một cơn mưa xuân ùa tới, nháy mắt lên đến đỉnh.

“A ~~~” Tô Đường không kìm được tiếng rên rỉ, tay chân cũng mềm nhũn ra.

Nhìn thấy nàng nheo mắt mơ màng, gương mặt ửng hồng, lại mềm mại rũ vào lòng mình, Tống Thế An cười lắc đầu — thế này mà còn muốn chiếm thế chủ động à?!

Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, hông cũng bắt đầu cử động nhưng lại không dám dùng sức nhiều quá, sợ làm đau nàng.

Cơn choáng váng chưa kịp đến đã vội đi, khoái cảm lại ùa đến, cảm nhận được sự va chạm dịu dàng của hắn, Tô Đường mở mắt ra, thấy khóe môi hắn khẽ cười, đầu nóng lên, liền tiến lại gần cắn một miếng.

Tống Thế An bị đau, cũng ăn miếng trả miếng cắn lại một cái, nhưng rốt cuộc cũng không nỡ, vừa chạm tới đã bị phủ kín lại, rồi say sưa mút vào, tham lam hưởng thụ sự ngọt ngào đó. Tay hắn cũng không nhàn rỗi, phủ lên bầu ngực nàng, đẩy lên cao rồi xoa rồi nắn, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay nghịch ngợm hai quả hồng môi kia.

Toàn thân Tô Đường nhũn ra, từng dòng nước ấm tuôn trào trong cơ thể, tê dại khó kìm nén, eo cũng không nhịn được vặn bên này vẹo bên kia, trên môi không ngừng vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ.

Tống Thế An biết nàng sắp lên đỉnh, liền đỡ eo nàng, vận động mạnh hơn.

Dưới sự vận động mãnh liệt của hắn, nàng khẽ nheo hai mắt lại, răng nhẹ cắn môi, mái tóc đen dài khẽ lay động, ngực nảy lên, eo nhỏ bị hắn đỡ lấy điên cuồng nâng lên hạ xuống, tiếng rên rỉ ngân nga triền miên đến vô tận.

Cuối cùng, tiếng thở gấp nghe đến tiêu hồn thực cốt vang lên, ngón chân nàng cứng lại, toàn thân căng lên sau đó rũ người vào lòng người kia.

Tô Đường lạc vào rặng mây, Tống Thế An lại thấy chưa đủ, cảm thấy tư thế này không tiện làm việc lắm, liền thừa lúc Tô Đường đang mơ màng, xoay người nàng lại, đè lên, sau đó nâng chân nàng lên vòng lấy eo mình, tiếp tục rong ruổi…

Ánh trăng ngoài cửa sổ ló từ phía Tây, nến đỏ trên bàn đã cháy hết, xiêm y rơi đầy đất lẫn lộn vào nhau, cùng nghe khúc hợp hoan…

Tiếng dát giường lay động kêu vang, tiếng nước va chạm triền miên không nghỉ, nhưng cũng không bằng tiếng nỉ non khe khẽ —- nhẹ ~~~ nhẹ một chút ~~~

Đến tận nửa đêm, thấy hắn vẫn ra vào không ngừng nghỉ, Tô Đường mới túm chăn gào khóc — “Mặt lạnh khốn kiếp, không phải chàng nói đánh nhanh thắng nhanh sao? Hu hu hu, đừng có lại gần đây nữa…”

Sáng hôm sau tỉnh lại, quả nhiên Tô Đường lại đau hết cả thắt lưng, xương sống, chân như nhũn ra, nhìn Tống Thế An đang thay y phục, trên mặt nàng đầy vẻ oán hờn.

Tinh thần Tống Thế An sảng khoái thoải mái, quay lại thấy nàng đang trợn mắt nhìn mình, hắn nghĩ chút rồi bước tới.

“Này này này này, chàng còn định làm gì hả?!” Tô Đường thấy hắn kéo tay mình sang, sợ đến mức chui vào trong giường.

Tống Thế An bật cười, bế nàng lên nói: “Bế nàng đi tắm.”

Tô Đường nghe vậy cũng không từ chối, chân nàng mềm nhũn thế này rồi, muốn đi vào phòng trong còn khó, gọi nha hoàn tới giúp thì lại ngại. Có điều, trong lòng vẫn có ngọn lửa nhỏ âm ỉ thiêu đốt, vì vậy, nhìn thấy làn da cổ của Tống Thế An lộ ra, nàng chợt thấy ngứa răng, ghé đầu lên cắn một miếng.

Vì thế, sau khi lên triều, chờ đến lúc bị giữ lại để bàn bạc chuyện quốc gia đại sự, tiểu Hoàng đế liền nhạy bén nhìn thấy ngay đầu mối, vì thế, đương nhiên Tống Thế An lại bị giữ lại tra hỏi một phen.

“Tiểu Tống, ngươi bị muỗi đốt à?”

“Tiểu Tống, muỗi nhà ngươi to thật!”

“Tiểu Tống, răng của muỗi nhà ngươi cũng to thế à?”

“Ha ha, ha ha, xem ra tiểu Tống đã nghiên cứu thấu hiểu hết báu vật gia truyền của trẫm rồi nhỉ.”

“Này, tiểu Tống, ngươi xem xong rồi thì trả lại trẫm đi…”

“Tiểu Tống, ngươi đừng có tiếc rẻ chứ, lúc trước trẫm chỉ nói là cho mượn thôi mà.”

“Thật ra… tiểu Tống à, quyển đó là quyển thượng. Nếu ngươi muốn xem tiếp, trẫm có thể cho ngươi mượn nốt quyển hạ nữa…”

“Tiểu Tống, ngươi thật sự không cần mượn sao? Thật sự thật sự thật sự không cần mượn sao?”

“Tiểu Tống, ngươi mượn một chút đi mà, gần đây mẫu hậu kiểm tra nghiêm ngặt lắm, trẫm còn chưa biết giấu chỗ nào đây này! Hu hu!”



Vì thế, đến sau cùng, khi Tống Thế An rời khỏi hoàng cung, trong tay lại cầm thêm một chồng sách, hơn nữa sắc mặt vô cùng kỳ quặc — có ai có thể nói cho hắn biết, vì sao “quyển thượng quyển hạ” lại có hẳn đến mười sáu quyển không?!

Sao Hoàng thượng lại có nhiều xuân cung đồ như thế chứ?!

Sau đó, Tống Thế An nghĩ đi nghĩ lại, quyết định bẩm báo việc này với Hoàng thái hậu, vì vậy, trong cung liền dâng lên làn sóng kiểm tra nghiêm ngặt, trong sử sách ghi lại là “Quét gió vàng”.

Còn vì sao gọi là “gió vàng” à, là vì bìa những quyển sách này đều mang cùng một màu vàng, tươi đẹp ngời ngời đến cùng cực.

Sau khi giông tố qua đi, ngày nào tiểu Hoàng đế cũng nhìn Tống tướng quân bằng ánh mắt vô cùng đau thương ai oán, nếu có người nào tai thính thì còn nghe thấy mấy lời lẩm bẩm như “qua sông đoạn cầu”, “vong ân phụ nghĩa” vân vân. Mà… khi đêm dài tĩnh lặng buông xuống, nỗi oán niệm lại càng sâu hơn, như là:

— Ôi, có thiếu niên nhà nào mà không tư xuân chứ?!

Đương nhiên, ảnh hưởng lớn nhất của trận bão này đó là, tiểu Hoàng đế cô đơn không chịu được, bắt đầu suy nghĩ đến những thú vui khác của đời người. Có điều, thú vui trong thiên hạ rất nhiều, nhưng lại rất ít cái có thể vừa mắt trẫm, rất lâu sau tiểu Hoàng đế cũng không tìm được thú vui gì có thể sánh được với việc xem xuân cung đồ, nên cả ngày ủ rũ, giống như một đóa hoa héo rũ vậy. Cho đến một ngày nào đó, hắn ta bị Hoàng thái hậu ép đọc “Nhật ký của Hoàng đế”, đương nhiên, Hoàng thái hậu vốn muốn làm cho hắn ta học hỏi theo đạo thánh hiền của tiên đế, nhưng sau khi tiểu Hoàng đế ngáp vô số lần xong, ánh mắt chỉ còn lưu lại bốn chữ —

Cải trang vi hành!

Cải trang vi hành ư?!

Cải trang vi hành!!!

Tiểu Hoàng đế sờ sờ cằm, ánh mắt sáng lên, mặt tươi rói — thảo nào cha làm Hoàng đế vài chục năm cũng không thấy nhàm chán, hóa ra ông có trò chơi vui như vậy!

Nhưng vì sao cha không nói cho con biết sớm chứ?! Làm con buồn chán bao nhiêu năm như vậy! Hừ, thật chẳng thú vị gì cả!

“Tiểu Toàn tử, mau sai người làm một bộ y phục cải trang! Trẫm muốn vi hành!”



Khi tiểu Hoàng đế ồn ào muốn ‘cải trang’ thì tiệm điểm tâm “Thêm một phần nữa” cũng đến ngày khai trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.