Đại Đạo Độc Hành

Chương 7: Linna chị đại




- Cố gắng của gia tộc Thái Thúc hai năm nay sư phụ đã để ý, rất là cao hứng, từng nói vinh quang ngày trước trong tầm tay rồi. - Bách Nguyệt tán dương nhưng lời nói vẫn lạnh như băng.

Bất quá cả Liên Bang cũng biết sự lạnh lùng của nàng, cũng không vì vấn đề này mà có chỗ hiểu lầm.

Khuôn mặt già nua của Thái Thúc Dong cười như nở hoa, liên tiếp nói:

- Quá khen quá khen, không có sự dìu dắt ưu ái của hiệu trưởng, nào có gia tộc Thái Thúc ta hôm nay. Đừng nói là gia tộc Thái Thúc, cho dù là cả khu Thiên Đông Lý, nếu như không có hiệu trưởng, không có quý giáo, sao có thể mở rộng cho tới hôm nay? Nơi này bất quá cũng chỉ là khu băng nguyên không một bóng người mà thôi.

Bách Nguyệt vẻ mặt vẫn lạnh như băng:

- Trước khi tới, sư phụ đã dặn dò qua. Gia tộc Thái Thúc là một thành viên quan trọng của khu Thiên Đông Lý, Sương Nguyệt Hàn Châu chúng ta có chức trách bảo đảm an toàn cho gia tộc Thái Thúc.

Thái Thúc Dong mừng rỡ, vội vàng nói:

- Gia tộc Thái Thúc từ trên xuống dưới, nhất định theo sát bước chân hiệu trưởng, vì mở rộng khu Thiên Đông Lý cống hiến một phần lực lượng của mình.

Bách Nguyệt đối với câu trả lời này của Thái Thúc Dong thoáng hài lòng, gật đầu:

- Gia tộc Thái Thúc quả nhiên không hổ là gia tộc có trách nhiệm. Trường học nhất trí cho rằng mở rộng khu Thiên Đông Lý cần phải có gia tộc như Thái Thúc có trách nhiệm đây đảm nhận càng nhiều trọng trách.

Vẻ mặt nàng lạnh nhạt, tiếp:

- Lần hội nghị kế tiếp, Sương Nguyệt Hàn Châu ta sẽ đề cử người của gia tộc Thái Thúc hoàn toàn vào trong hội nghị. Ghế hội nghị chỉ có vào tay gia tộc Thái Thúc có trách nhiệm có thực lực như vậy mới có ích với việc mở rộng khu Thiên Đông Lý. Ta nghĩ các nghị viên khác cũng nhìn thấy điểm này.

Thái Thúc Dong lộ vẻ mừng như điên, giọng nói run rẩy, hồi lâu mới thoáng bình tĩnh trở lại. Hắn đột nhiên hướng Bách Nguyệt cúi thật sâu, trịnh trọng nói:

- Hiệu trưởng ưu ái, gia tộc Thái Thúc ta trên dưới không dám quên! Có chỉ thị, không do dự xông pha khói lửa!

Ý của Bách Nguyệt rất rõ ràng, Sương Nguyệt Hàn Châu sẽ thúc đẩy hội nghị, để gia tộc Thái Thúc giành được một ghế. Địa vị của cái ghế này, cùng việc kết nạp vào là hai chuyện hoàn toàn khác. Cũng bắt đầu từ hôm nay, gia tộc Thái Thúc tại hội nghị liên minh khu Thiên Đông Lý đã giành được một ghế lâu dài. Thái Thúc Dong biết đây là Sương Nguyệt Hàn Châu lôi kéo, nhưng miếng mứt táo này quá lớn, lớn đến mức khiến hắn hoàn toàn không cách nào cự tuyệt!

Cái này có nghĩa bắt đầu từ hôm nay, trong mấy trăm năm sau của gia tộc Thái Thúc sẽ có được địa vị hạng nhất ưu việt.

Cho đến ngày nay, gia tộc Thái Thúc mới thật sự trở thành đệ nhất gia tại Đông Thụy! Điều này đối với Thái Thúc Dong lòng cất giấu khôi phục vinh quang ngày xưa của gia tộc Thái Thúc mà nói, không gì có thể đả động hắn bằng, cho nên hắn không chút do dự đầu nhập phe cánh Sương Nguyệt Hàn Châu.

Bách Nguyệt vẻ mặt lạnh băng như trước, làn da nàng trắng nõn, mang theo vài phần cảm giác trong suốt long lanh, hết sức mê người. Bất luận kẻ nào, chỉ cần vừa tiếp xúc với ánh mắt băng giá của nàng, tất cả dục hỏa giống như trong phút chốc bị rót một phần nước đá, hoàn toàn dập tắt. Nàng tựa như tiên nữ trên đỉnh tuyết phong, cố nhiên xinh đẹp không giống phàm nhân, nhưng không tự chủ toát ra hàn ý băng giá cự tuyệt người ngoài nghìn dặm, làm cho người ta bỗng nhiên sinh ra cảm giác xa vời không thể với tới.

- Không biết Bạch tổng quản ở đây chăng? - Nàng đột nhiên hỏi.

Thái Thúc Dong vội vàng nói:

- Có. Những ngày này hắn luôn cấp bách huấn luyện tạp tu.

Thái Thúc Dong đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Gia tộc Thái Thúc hiện tại đã có ghế. Nói cách khác không cần Bạch tổng quản tham gia thi đấu. Qua cầu rút ván? Thái Thúc Dong chợt rùng mình, lập tức đẩy ngay cái ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu. Đổi lại người khác, hắn còn có khả năng làm như vậy. Nhưng Bạch tổng quản......

Đây chính là một gã đáng sợ!

Gia tộc Thái Thúc có lẽ căn bản không được Bạch tổng quản để vào mắt. Thái Thúc Dong không chút nghi ngờ, chỉ bằng vào lực lượng Bạch tổng quản hiện tại đang nắm giữ đã đủ san gia tộc Thái Thúc thành bình địa. Hắn cũng vững tin một điểm, nếu thật sự phát sinh chuyện như vậy, Sương Nguyệt Hàn Châu tuyệt sẽ không đứng bên phe mình. Đối với Sương Nguyệt Hàn Châu mà nói, gia tộc giống như Thái Thúc khắp nơi đều có. Tội gì phải vì nó đắc tội với người đáng sợ như Bạch tổng quản chứ!

Hơn nữa Thái Thúc Dong biết thân biết phận. Hắn rất hoài nghi gia tộc Thái Thúc sở dĩ có thể được Sương Nguyệt Hàn Châu ưu ái, Bạch tổng quản có khả năng là nhân tố vô cùng mấu chốt.

- Dẫn ta đi bái phỏng hắn. - Bách Nguyệt nói.

Thái Thúc Dong giật nảy người, vội vàng nói:

- Bách Nguyệt tiểu thư đường xá mệt nhọc, sao không nghỉ ngơi một lát?

Quả nhiên, Bách Nguyệt tiểu thư thật ra nhằm vào Bạch tổng quản tới, lão nhân thành tinh như Thái Thúc Dong lập tức ý thức được mấu chốt của vấn đề. Cái đó và điều hắn dự đoán trước không chênh lệch lắm, nhưng Bách Nguyệt biểu hiện sự cấp bách, cùng với tư thái hơi phóng túng như thế vẫn làm cho hắn cả kinh!

Người ra từ Sương Nguyệt Hàn Châu, cho tới bây giờ đều kiêu ngạo đến rối tinh rối mù. Điểm này, cũng không chỉ là Sương Nguyệt Hàn Châu mà năm nhà khác trong Lục Đại cũng không khác biệt. Mà Bách Nguyệt chính là thiên chi kiêu nữ mười phân vẹn mười!

- Không cần. - Bách Nguyệt lắc đầu nói.

Thấy thế, Thái Thúc Dong cũng không nói nhảm, liền tự mình dẫn đường.

Huấn luyện doanh nằm ở góc phía nam thành Đông Thụy, đây không phải là huấn luyện doanh của gia tộc Thái Thúc, mà là một căn cứ huấn luyện khổng lồ của Sở cảnh bị thành Đông Thụy. Bởi vì số lượng tạp tu chiêu mộ thật sự quá nhiều, gia tộc Thái Thúc căn bản không có huấn luyện doanh lớn như vậy, chỉ có tạm thời hướng tới Sở cảnh bị. Việc chiêu mộ của gia tộc Thái Thúc tại thành Đông Thụy không người nào không biết, Vinh Minh cũng biết đây là do Trần Mộ một tay chủ đạo, không nói hai lời, liền tìm một căn cứ huấn luyện giao cho gia tộc Thái Thúc sử dụng.

Tạp tu khu Thiên Đông Lý làm sao không nhận ra Bách Nguyệt chứ?

Trận chiến năm đó nàng cùng Mạc Doanh Song Tử Tinh chấn động Liên Bang! Trận chiến ấy, cũng là trận đầu được truyền trực tiếp từ hiện trường, ảnh hưởng sâu xa, hiện tại không cách nào tưởng tượng. Cũng trong trận chiến ấy, Bách Nguyệt chính thức đứng trong hàng ngũ nhất lưu tạp tu của Liên Bang. Cũng trận chiến ấy, nàng trở thành tình nhân trong mộng của vô số nam tạp tu. Mỗi chi tiết tại trường chiến đấu của nàng đều được nghiên cứu thấu đáo.

Tại khu Thiên Đông Lý, rất nhiều người không biết hiệu trưởng Sương Nguyệt Hàn Châu là ai, nhưng tuyệt không có người nào không biết Bách Nguyệt là ai! Có thể nói không chút khoa trương, nàng là tạp tu nổi danh nhất khu Thiên Đông Lý!

Cho nên, Bách Nguyệt vừa xuất hiện tại huấn luyện doanh, nơi này lập tức nổ tung.

- Ngươi xem, Bách Nguyệt đấy!

- Ôi! Trời ạ, tình nhân trong mộng của ta! Ông trời đối với ta thật sự quá tốt! - Một vị tạp tu lâm vào trạng thái nói mơ không thể tự kềm chế.

- Bách Nguyệt, Bách Nguyệt ta yêu nàng! - Có một số tạp tu hơi lớn mật kiêm da mặt dày thẳng thắn gân cổ lên hô.

Nhưng một số tạp tu hữu tâm lại đang suy tư mục đích Bách Nguyệt đến lần này.

Những tạp tu này thời gian huấn luyện ngắn ngủi, cho nên mới tạo thành cục diện hỗn loạn như vậy.

Trần Mộ mặt tối sầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm cục diện trước mắt, không nói một lời. Tang Hàn Thủy ở bên cạnh trong lòng thầm hô không ổn, cả người lão đại toát ra hàn khí làm cho hắn hãi hùng khiếp vía.

Hắn biết rõ, đừng nhìn lão đại bình thường không nóng nảy gì, một khi hắn tức giận, vậy thì không xong rồi!

Không đợi hắn kịp phản ứng, Trần Mộ đã bay lên không trung.

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn, trong lòng hắn chỉ có một đánh giá: “Đám ô hợp!” - Hắn rất hoài nghi, bằng vào một đám ô hợp như vậy, kế hoạch mình hao tổn tâm cơ lập ra tựa như một trò buồn cười đến cực điểm.

Ánh mắt lạnh như băng,

Giọng nói lạnh lẽo vào tận xương tủy cũng không tính vang dội, nhưng cả huấn luyện doanh có thể nghe thấy rõ ràng.

- Tự tiện rời đội ngũ, gián đoạn huấn luyện, phạt trạm hình tám giờ, làm ồn ào gây rối quân doanh, cộng thêm hai mươi roi! Không phục, trục xuất!

Trong phút chốc, tất cả tạp âm biến mất không còn gì, bên trong huấn luyện doanh an tĩnh đến ngay cả cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được.

Mà đám tạp tu vừa vi phạm kỉ luật đơ luôn tại chỗ, sắc mặt bọn họ tái nhợt, mà những tạp tu la thét chói tai lại càng mặt cắt không còn giọt máu!

Thái Thúc Dong sắc mặt đại biến, trong lòng kêu khổ không ngừng! Phương thức gặp mặt này không thể tốt, lửa giận của Bạch tổng quản hắn tự nhiên không dám tiếp lời, nhưng làm mất mặt Bách Nguyệt, nếm mùi đau khổ còn không phải là hắn sao?

Bách Nguyệt vẻ mặt vẫn dửng dưng lạnh như băng, chỉ là con ngươi như bông tuyết không chút nào che giấu nhìn chằm chằm Trần Mộ giữa không trung.

Trần Mộ nhận thấy được ánh mắt của Bách Nguyệt, nhưng lúc này hắn hoàn toàn phớt lờ.

Giống như coi Bách Nguyệt không tồn tại, hắn thản nhiên nói với Tang Hàn Thủy:

- Đóng lồng năng lượng.

Do căn cứ huấn luyện ngoài trời của Sở cảnh bị nên thiết bị hết sức đầy đủ, có lồng năng lượng chuyên môn chống đỡ gió tuyết.

Lần này tạp tu phía dưới sắc mặt càng thêm bi thảm, rất nhiều ánh mắt xin giúp đỡ ào ào hướng tới Bách Nguyệt.

Không biết có phải không ngăn cản được đông đảo ánh mắt cầu trợ giúp như thế hay không, Bách Nguyệt rốt cuộc lên tiếng:

- Bạch tổng quản, Bách Nguyệt không mời mà tự đến, đã làm nhiễu loạn mọi người huấn luyện, không bằng lần này tạm nhớ kỹ, ta tin tưởng bọn họ cũng sẽ không tái phạm.

Lời vừa nói ra, rất nhiều tạp tu liên tục không ngừng gật đầu, tuyệt đại đa số mọi người bất giác thở phào một hơi. Bách Nguyệt tiểu thư thay bọn họ xin tha thứ, Bạch tổng quản thế nào cũng sẽ nể mặt, dù không thể miễn hình, giảm nhẹ hình phạt cũng tốt.

Tang Hàn Thủy động tác mới vừa chần chừ, đột nhiên thoáng thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Mộ, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, cơ hồ chạy như bay tới phòng điều khiển của nơi huấn luyện.

- Bách Nguyệt tiểu thư thứ lỗi, quân kỷ vô tình!

Lời nói lạnh lùng mà tràn ngập sát ý vang vọng trên không nơi trú quân.

Lời vừa nói ra, tất cả tạp tu phía dưới đều trợn tròn mắt!

Bạch tổng quản điên rồi sao? Ngay cả Bách Nguyệt tiểu thư cũng không nể mặt?

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trần Mộ tựa như đang nhìn quái vật. Đây chính là Bách Nguyệt! Đường đường truyền nhân của hiệu trưởng Sương Nguyệt Hàn Châu, tạp tu kiệt xuất nhất trong lứa thanh niên tại khu Thiên Đông Lý, là thiên kim kiều nữ dung mạo như thiên tiên a! Vậy mà lão đại không chút khách khí như mắng vào mặt nàng, trước mặt nhiều người như vậy!

Không khí chợt khẩn trương lên.

Không có ai tin Bách Nguyệt có thể chịu được cơn tức này! Tiếp theo chắc chắn là một hồi xung đột kịch liệt, Bách Nguyệt với Bạch tổng quản, chiến đấu như vậy lại một lần nữa làm cho những tạp tu phía dưới này nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng lồng năng lượng trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất, gió tuyết lạnh như băng thấu xương tiến vào, máu vừa mới nóng lên, thoáng cái đã hạ xuống điểm đóng băng. Các tạp tu sắc mặt vừa mới hưng phấn phấn khởi, nhất tề trở nên trắng bệch!

Ngoài dự đoán của mọi người, Bách Nguyệt không nói gì nữa, chỉ giữ thái độ im lặng.

Vị băng tuyết nữ thần này, không ai có thể đóan được nàng đang suy nghĩ cái gì.

Cái gọi là trạm hình, là cởi bỏ áo, để tay trần, dưới tình huống độ nghi bị bỏ xuống, duy trì thế đứng trong gió tuyết.

80% tạp tu lúc vừa tiếp nhận trạm hình, sắc mặt mỗi người cóng quá thành xanh, cả người không tự chủ run rẩy. Tang Hàn Thủy dẫn các tạp tu cảm giác cấp bảy qua lại dò xét, nếu ai có động tác mờ ám, roi lập tức quất xuống. Mà những tạp tu thét lên này dù bị đánh cho da tróc thịt bong, nhưng bọn họ vẫn phải tiếp nhận trạm hình.

20% tạp tu kia thì ngồi trong phòng ấm áp, cà phê thơm ngon bày trước mặt. Xuyên qua vách thủy tinh nhìn xuống có thể quan sát rõ các tạp tu chịu hình trong gió tuyết phía dưới. Nơi này mỗi người đều có vẻ mặt may mắn, còn cà phê thì không có ai động tới, dưới loại tình huống này, ai còn có hứng thú?

Theo thời gian trôi qua, dần dần có tạp tu không kiên trì nổi. Tạp tu dù sao trên phương diện thân thể cũng không giỏi.

Vết tích đông lạnh xanh đen hiện ra thân trên tạp tu, nhìn thấy mà giật mình.

“Rầm”, một vị tạp tu không gắng gượng nổi ngã xuống, mất đi ý thức. Y vụ tạp tu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chạy lại như bay, đưa vị tạp tu này sang một bên cứu chữa.

- Hừ, yếu ớt quá, mới một giờ mười lăm phút đồng hồ! Còn có sáu giờ bốn mươi lăm phút nữa, nhớ đấy. - Tang Hàn Thủy lãnh khốc nói. Tạp tu bên cạnh vội vàng ghi chép lại.

Đám tạp tu ý thức miễn cưỡng bảo trì tỉnh táo, trong lòng run cầm cập.

Trải qua hai mươi phút đồng hồ cứu chữa, tạp tu mới vừa rồi hôn mê đã tỉnh dậy. Tiêm chất dinh dưỡng vào, bảo đảm hắn sẽ không đi đời nhà ma, y vụ tạp tu hướng Tang Hàn Thủy gật đầu.

Tang Hàn Thủy bước đi tới, nhấc vị tạp tu này giống như xách con gà con vào lại trường, lạnh lùng nói:

- Tiếp tục, ngươi còn sáu giờ bốn mươi lăm phút nữa!

Không ngừng có người hôn mê, không ngừng được đỡ xuống tiếp nhận điều trị. Mọi người lúc này mới hiểu được tại sao Bạch tổng quản lại chiêu mộ nhiều y vụ tạp tu như vậy! Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trần Mộ tràn ngập sợ hãi!

Điều này bọn họ thật ra đã trách lầm Trần Mộ. Hắn sở dĩ chiêu mộ nhiều y vụ tạp tu như vậy là bởi vì hắn vốn chuẩn bị qua một khoảng thời gian nữa sẽ phổ biến Tuyết Khanh pháp. Bởi vì Tuyết Khanh pháp dễ dàng xuất hiện tổn thương do giá rét, không ngờ dùng đến cái này trước.

Thế nhưng làm cho Trần Mộ không ngờ là vậy mà không có ai rời khỏi. Hắn vốn tưởng rằng hình phạt tàn khốc như thế nhất định sẽ có người không chịu được rút lui. Nhưng đến bây giờ vẫn không có một người đề xuất rời khỏi.

Những tạp tu này từ trong đông đảo tạp tu qua tuyển chọn mấy lớp mới được chiêu mộ, thực lực cá nhân đều hết sức xuất chúng. Tạp tu tự do ngoài Lục Đại muốn đạt tới thực lực như bọn họ cần phải nỗ lực càng nhiều, muốn thực lực mạnh kinh nghiệm càng nhiều phải trải qua ma luyện, mặc dù theo tuổi tác, so với tạp tu xuất thân Lục Đại nhiều hơn một ít, nhưng sẽ tuyệt không có sự kiêu ngạo vào tận xương cốt và không rành thế sự như trên người tạp tu Lục Đại.

Bọn họ có thể láu lỉnh, nhưng cũng không phải loại không có trí tuệ. Cánh cửa cao như thế, kỉ luật nghiêm khắc như thế, hơn nữa mấu chốt còn được La Tây Cư đại nhân khen ngợi, đội ngũ có thể tạo ra như vậy, nhất định có được lực chiến đấu cường đại, cũng nhất định có được tiền đồ rộng mở!

Suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, lại có ai vào lúc này rời khỏi chứ.

Bọn họ đều lăn lộn từ dưới đáy xã hội mà lên, bò từng bước một gian nan mới tới được mức này. Họ không phải là đóa hoa cảnh trong phòng ấm, da mịn thịt mềm mảnh mai không chịu nổi. Hình phạt mặc dù tàn khốc, nhưng với bọn họ xem ra thì mạng của tạp tu vốn chính là liều rồi!

Cắn răng kiên trì cho đến hôn mê! Hôn mê, tỉnh lại, tiếp tục chịu phạt! Lại hôn mê…

Các y vụ tạp tu bận tối mày tối mặt, ánh mắt thỉnh thoảng quét đến Trần Mộ, đều bị dọa cho kinh hãi! Trong mắt bọn họ, hắn đã sớm trở thành đại ma vương tới từ địa ngục, lãnh khốc vô tình!

Trần Mộ nhìn chăm chú vào tất cả phát sinh phía dưới, tư thế của hắn so với trước đó tựa hồ không có bất cứ biến hóa gì, chỉ có ánh mắt dưới mặt nạ đột nhiên có thêm vài phần thần thái có tên là tin tưởng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.