Đại Công Lý Hệ Thống

Chương 591: Lưng dựa đại thần hưởng thụ (3)




Sáng sớm hôm sau, hàng loạt tờ báo, trang mạng đăng tin Tiền thị tham nhũng, hối lộ, làm giả các sản phẩm rồi bán ra thị trường với giá cao ngất ngưởng khiến nhiều người không khỏi phẫn nộ. Chỉ trong vỏn vẹn 3 tiếng, các cổ đông nhanh chóng rút lại cổ phần khiến Tiền thị không xoay xở kịp mà chấp nhận cái kết cay đắng nhất: phá sản. Việc này tất nhiên là nhờ công lao của Hoàng Thiên Minh cùng Cố Mộng An.

Gấp lại máy tính, Cố Mộng An mỉm cười tiến về phía ban công, tay cầm ly cà phê ấm. Thiếu nữ vẫn đang mặc chiếc váy ngủ trắng ngà, một cơn gió vô tình lướt qua đem ba ngàn sợi tóc bay lên nhẹ nhàng. Cô ngồi lên thành lan can, môi hồng nhấp từng ngụm cà phê sữa, mắt nhắm lại thưởng thức. Nắng sớm chiếu lên gương mặt thiên thần, hôm nay tâm trạng hảo tốt!

Cách chỗ Cố Mộng An không xa, một chàng trai cao khoảng hơn mét tám đang đứng cạnh hồ nước ngẩng đầu nhìn cô. Anh mặc thường phục đơn giản, mái tóc nâu cùng đôi mắt xanh lam ấm áp càng tôn lên nét ôn nhu của gương mặt. Nắng nhạt nhẹ chiếu lên thân hình hoàn hảo, bạc môi nhẹ câu lên thành nụ cười dịu dàng thoáng qua " Lâu rồi mới được thấy em".

- ------------------------------------------------------

Cốc! Cốc! Cốc!

- Tiểu thư, đến giờ đi rồi.

- Hả?

Cố Mộng An giật mình, "Bây giờ còn sớm mà, sao lại đến giờ đi? Có nhầm không vậy?"

- Thím Trương, bây giờ là mấy giờ?

- 7 giờ thưa tiểu thư.

Cố Mộng An chạy vội vào phòng, nhìn đồng hồ, lúc nãy là 5 rưỡi, bây giờ cũng thế! TMD! Không phải hỏng rồi chứ! Cô khóc ròng trong lòng, ngày đầu tiên đến trường mà không phải cuốc đống tóc giả, kính không độ, váy quê mùa, không phải lo sợ bất cứ điều gì thì lại muộn học!

Vội vàng thay đồ rồi bước xuống nhà. Người làm đều ngước mắt lên nhìn Cố Mộng An, " Tiểu thư lớn lên thật xinh đẹp, rất giống cố phu nhân."

- Lớn như vậy mà còn không biết chào hỏi là gì sao?

Giọng nói trầm khàn vang lên thể hiện rõ sự bất mãn của người lên tiếng, Cố Mộng An nhìn kẻ vừa nói, nhẹ nhàng mở giọng.

- Cố chủ tịch, sáng an.

- Kìa An Nhi, con phải gọi ba chứ!

- Vị phu nhân này, tôi nhớ đã từng nói với bà mẹ tôi mất rồi, bà có phải nhầm lẫn gì nên lần nào cũng gọi tôi là con không?

- Con nói gì vậy An Nhi?

Mặt Liễu thị buồn bã, ánh mắt ưu tư hướng Cố Mộng An rồi nhìn về Cố lão gia như muốn nói lại thôi. Thấy Liễu thị như vậy, dường như không đành lòng, Cố lão gia nhíu mày bất mãn nói, giọng cũng nghiêm nghị hơn.

- Còn không mau gọi mẹ?

- Tôi đã nói mẹ tôi mất rồi! Còn bà ta? Tôi thật không biết! Ông nhiều tình nhân như vậy, khéo khi đứng đây kể tên đến mai cũng không hết, chẳng lẽ còn muốn tôi học thuộc tên từng người một sao, Cố chủ tịch!?

Rầm!

Cố lão gia tức giận đặt mạnh tờ báo trong tay xuống bàn, quay người tiến về phía Cố Mộng An gằn giọng.

- Sao mày dám nói ba mày như thế hả???

Ông vung tay lên, cơn giận khiến vị chủ tịch điềm tĩnh ngày nào không thể kìm chế nổi. " Con bé này sao càng ngày tính khí càng kém như vậy! Thật chẳng khác nào mẹ nó!"

Cố Mộng An vẫn đứng im, nhìn cánh tay vung lên trước mắt. Cô không muốn tránh! Tử mâu hắc bạch phân minh cứ thế nhìn thẳng vào đôi mắt đang dần đỏ lên vì giận dữ của người trước mặt. Thái độ của ông thật khiến cô lạnh tâm.

Cánh tay mang lực đạo không nhỏ cách gương mặt tinh xảo chỉ chừng một gang, Cố Mộng An nhắm mắt, môi giương lên nụ cười tự giễu, cô đang kì vọng gì ở người "ba" này đây. Ông ta trước giờ vẫn luôn vô tình, lạnh nhạt, sao có thể quan tâm đến cô đây?

Đúng lúc này...

- Cố thúc thúc, An Nhi, sáng hảo.

Một giọng nói ấm áp, êm ái như tiếng dương cầm nhẹ nhàng vang lên chấm dứt bầu không khí căng thẳng nãy giờ. Một chàng trai mặc thường phục đơn giản tiến vào phòng, lam mâu ánh lên tia vui mừng khi nhìn những người thân lâu ngày mới gặp lại.

Cố lão gia đứng người, mắt thoáng qua tia bối rối, cánh tay đã vung lên dừng giữa không trung, cơ hồ có chút mất tự nhiên thu về. Ông hướng ánh nhìn về phía Bạch Thừa Ân, giọng nói cùng thái độ cũng ôn hòa hơn rất nhiều so với lúc trước.

- Ân. Lâu rồi mới thấy cháu. Mới về nước sao?

- Ân, mới về tối qua.

- Cố chủ tịch, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây.

Cố Mộng An xoay người rời đi, lúc lướt qua người chàng trai, một cánh tay vươn ra, kéo tay cô lại.

- An Nhi, đi học sao? Để anh đưa em đi.

- Em có thể tự đi.

- Mộng An, dù sao cũng là anh em họ, để Thừa Ân đưa đi cũng có sao.

- -----------------------------------------------------------------------

Trước cổng học viện S, một chiếc siêu xe Rolls Royce Sweptail đỗ lại thu hút rất nhiều sự chú ý. Suốt đường đi, Cố Mộng An cùng Bạch Thừa Ân trò chuyện rất vui vẻ.

- Để anh xuống mở cửa xe cho em.

- Không cần, em tự mở được. Nếu anh xuống mở, sợ rằng em chưa xuống xe đã bị đám fan của ảnh đế ca ca vây cho không còn đường đi nữa rồi.

Cố Mộng An thoải mái cười trêu Bạch Thừa Ân. "Lâu rồi mới được vui như vậy."

- Ân. Vậy em vào đi An Nhi. Lúc nào về có thể gọi anh đến đón.

- -------------------------Đôi lời của t/g--------------------------

Sau N+1 lần ngược nữ chính thảm, ta thấy chuyện hình như hơi nhiều ngược (thật ra là Grin chửi T.T, nó cuồng sủng a!) nên ta hạ quyết tâm thêm nv Bạch Thừa Ân ( ôn nhu+++) để có sủng!

Chúc mọi người ngủ ngon nạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.