Đại Chiến Hacker

Chương 2




Từ sau hội nghị lần trước , Lâm Lâm cũng không còn chủ động tới tìm ta, không đến tình huống vạn bất đắc dĩ là không có tiếp xúc , đợi đến tình huống vạn bất đắc dĩ thì Lâm Lâm mới cười với ta một cái.

Chẳng qua kiểu tươi cười kia sao thấy thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy đau trứng cơ chứ . Con người của ta không thích cưỡng cầu người khác , người khác không để ý tới ta thì ta cũng không tất yếu đi đem cái mặt nóng thiếp cái mông lạnh .

Giữa trưa ta cùng một đồng nghiệp khác đi ăn cơm, cô ấy là một cô nương Trung Quốc chính tông hẳn hoi , nhưng là lại lớn lên với một khuôn mặt đậm chất Châu Phi , các loại mỹ phẩm làm trắng đều đã dùng qua nhưng chính là không hề có chút tác dụng.

Có một lần chúng ta cùng nhau đi siêu thị, ta nhịn lại vẫn là không nhịn nổi nên hỏi cô ấy , “Joey à , cậu đã từng ăn sôcôla chưa ?”

Cô ấy nhìn ta sửng sốt mất nửa ngày, sau đó nói: “Chưa từng ăn.”

Ta sờ sờ đầu cô ấy, “Đáng thương quá a!”

Hiện tại đó là cô gái gần gũi với ta nhất , tuổi cũng xấp xỉ nhau , tính cách có vẻ sáng sủa . Chúng ta đến một cửa hàng nằm sau công ty ăn cơm, cơm ở đằng kia có vẻ đắt , chút trợ cấp của công ty căn bản là không đủ để cho ta nhét kẽ răng , ta đã cùng đồng chí Kỷ Hoài nhắc tới chuyện này vài lần , bà ấy đã vô cùng yêu thương chuẩn bị bánh đậu xanh cho ta mang theo, từ đó về sau, ta đều nói là đã ăn rất no rồi.

Nhà ăn này có vẻ đông người , giá cả cũng tạm chấp nhận được , nhưng là đồ ăn ở đây khá ngon cho nên nhiều người tìm đến . Chúng ta tìm vị trí ngồi xuống rồi chọn cơm.

“Hôm nay thịt nướng thật ngon nha !” Ta chỉ cố vùi đầu ăn cơm.

Joey đột nhiên đạp ta một cái , hướng ta nháy nháy mắt, ta khó hiểu “Làm sao vậy?”

Joey nhỏ giọng nói: “Bạch mã hoàng tử rốt cục thấy rõ bản chất của mụ phù thủy !”

Ta nghe xong như lọt vào trong sương mù , một bên nhấm nuốt thịt nướng, một bên hỏi: “Cái gì mà bạch mã hoàng tử , cái gì mà mụ phù thủy a?”

“Lâm Lâm đó a ! Mấy ngày hôm trước vẫn quấn quít lấy tổ trưởng của chúng ta , cái sắc mặt kia làm cho mọi người trong công ty nhìn thấy đều phải ghê tởm ! Định tìm cách thân cận a , nhưng cũng chả ngon ăn gì , chỉ tổ làm cho người xung quanh hiểu lầm, nhất là soái ca như An tổ trưởng của chúng ta vậy , càng dễ làm cho người ta ghen ghét , muốn tại trong công ty này an an ổn ổn thì phải nhớ kỹ một câu, An Tùy Dụ như độc dược, tránh càng xa càng tốt!”

Cô ấy vừa nói như vậy , ta nhưng thật cũng nghĩ ra, đúng vậy , gần đây Lâm Lâm qua lại khá gần gũi với An công tử , cũng bởi vì như thế, toàn bộ các nữ nhân trong công ty đều xa lánh Lâm Lâm, sau đó bàn ra tán vào, chỗ nào nhiều phụ nữ quả nhiên là đáng sợ . Ta gật gật đầu mang tính tượng trưng , An công tử xác thực không được tốt lắm a!

Ta cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Joey lại đạp ta một cái , ta nhíu nhíu đầu lông mày, lau miệng rồi mới ngẩng đầu vừa định hỏi cô ấy cái gì , liền thấy cô ấy khoanh hai tay nghiêm chỉnh tạo thành trạng thái học sinh mẫu giáo , “Tổ trưởng khéo như vậy a!”

Ta uốn éo đầu quay lại, thấy An công tử đứng ở phía sau ta , trong tay bưng cái khay, “Có ngại ngồi chung bàn không?”

Trong óc hiện lên những lời nói vừa rồi của Joey , ta lập tức bảo trì khoảng cách với anh ta , lớn tiếng nói: “Rất ngại ! Phiền toái ngài hãy đi chỗ khác đi, nếu không thì ra cửa rẽ phải!”

Chiếc giày cao gót của Joey lại một lần nữa đá vào đầu gối của ta , ta dám cam đoan đã muốn xanh tím rồi , cô nương này cái gì cũng tốt, chính là dễ dàng xúc động cùng với kích động.

“Tổ trưởng mau mời ngồi xuống đi a! Chúng tôi cầu còn không được nữa à , làm sao có thể để ý chứ , Tô Nhuận là hay nói đùa thôi , ha ha thật là buồn cười a!” Vẻ mặt Joey tươi cười sáng lạn , từng tảng thịt trên mặt đều đang rung rung , cô ấy chủ động đem vị trí của mình tặng cho An công tử , chính mình thì bưng đĩa ngồi xuống bên cạnh ta.

An công tử ấy nhếch môi một cái với cô , xem như là mỉm cười , “Cám ơn.”

Đại ca ta đây thật là không vui , không rõ trong hồ lô của An công tử bán cái gì, làm sao mà hôm nay lại chạy đến nơi đây cơ chứ , sau khi Joey ngồi xuống , ta cùng với cô ấy cắn tai thì thầm: “Không phải cậu nói phải bảo trì khoảng cách sao?”

Joey cũng nhỏ giọng trả lời ta, “Lãnh đạo là lớn nhất!”

Người này, chuyển biến thật đúng là mau, ta nghĩ phỏng chừng mười năm tám năm cũng sẽ không học được chút khôn ngoan như thế này , không phải ta ngu ngốc mà là ta rất chính trực ! Ừ đúng thế , ta chính là rất chính trực , thế cho nên, khi An công tử nhìn ta không có ý tốt , ta cũng không có phát hiện.

Chờ đến khi ta phát hiện , chờ đến khi ta ngẩng đầu nhìn anh ta thì Joey cũng đã phát hiện , ta sợ Joey nhìn ra ta cùng An công tử có chút gì đó , sau đó ta trở thành Lâm Lâm thứ hai bị cô lập thế là ta ngay lập tức giải thích, “Cái gì đều không có! Chúng ta cái gì đều không có!”

An công tử bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ chỉ vào khuôn mặt của ta , ta sợ tới mức lủi ra đằng sau , thiếu chút nữa thì ngã khỏi ghế , cũng may Joey đỡ giúp ta một phen.

“Trên mặt cô có hạt cơm, nếu là đang khảo hạch nhân viên , cô như vậy khẳng định là không phù hợp .” An công tử nói , lại một lần nữa bất đắc dĩ rung đùi đắc ý rời đi.

Khiến cho ta cảm thấy lung tung lộn xộn hết cả lên , nhưng thật ra Joey đột nhiên gào to một tiếng, “Tô Nhuận a , buổi chiều khả năng là sẽ khảo hạch người mới a! Nhanh nhanh đi chuẩn bị đi a!”

Hai chữ khảo hạch làm cho ta đầu váng mắt hoa , nhanh như vậy đã tới rồi sao ? Vừa rồi cái biểu tình kia của An công tử , có phải đại biểu cho ta sắp thất nghiệp hay không ?

Quả nhiên là giống như Joey nói , ăn cơm trưa xong trở lại công ty, ta vừa sửa sang lại dáng vẻ của mình , thì nghe đến bên kia đột suất mời dự họp hội nghị, là dành cho những người mới , ra vẻ là kiểm tra đột kích , thuận tiện khảo hạch nhân viên , ta vỗ vỗ bộ ngực, cũng may lúc trước ta đã coi lại ngoại hình , bằng không thì lại xấu hổ mất mặt .

Khảo hạch viên công tổng cộng có năm giám khảo, phân biệt là tổ trưởng của bốn tổ , cùng với chị Khổng . Chúng ta ngồi chờ ngoài phòng họp , xem những người này một đám đi vào, có mặt xám mày tro đi ra, có tự tin tràn đầy đi ra.

Thời điểm Lâm Lâm đi vào , cô ấy tựa hồ liếc nhìn ta có thâm ý , ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ nhìn theo cô ấy đi vào.

Cô ấy đi ra thì đến phiên ta , ta khẩn trương quả thực đến mức không thể hô hấp, gần đến thời điểm phỏng vấn còn sợ kinh hoàng, ta không sợ bị mất việc mà là sợ dọa người.

Lâm Lâm từ bên trong đi ra, bộ dáng rạng rỡ , cô ấy liếc mắt nhìn ta một cái, thế nhưng lại còn đối với ta mỉm cười một chút, ta cũng cười cười với cô ấy một cách chết lặng . Không biết vì sao tâm tình của ta đột nhiên liền bình tĩnh trở lại, Lâm Lâm lợi hại hơn so với ta , lưu lại cô ấy cũng là đương nhiên , ta khẩn trương cái gì cơ chứ , coi như là đi vào cùng mọi người nói lời từ biệt .

Nghĩ đến đây, ta liền thả lỏng , nghe được kêu tên của mình liền đi vào.

An công tử ngồi ở chính giữa, cúi đầu không biết là đang viết cái gì lên giấy , vài người bên cạnh đều là quen thuộc , bọn họ cũng đang mỉm cười, ta bởi vì thả lỏng , cũng cùng trò chuyện như đang nhàn thoại việc nhà vậy.

Hàn huyên nói đùa đã được một lúc lâu, đột nhiên trong đầu ta chợt lóe ra một cái nên hỏi: “Viên công thử việc giống như tôi nếu bị sa thải , có phí phân phát linh tinh gì đó không?”

Năm người đối diện đồng thời sửng sốt, An công tử ngẩng đầu nhìn ta một cái, ánh mắt lạnh thấu xương, “Cô bị tai nạn lao động biến thành tàn tật sao ?”

Ta lắc lắc đầu.

An công tử còn nói: “Cô vì công ty lập hạ công lớn ? Hay cuộc sống không thể tự gánh vác ?”

Ta vẫn là lắc đầu, trong lòng nghĩ , hai câu này nói không phải cùng một ý tứ sao?

“Cô đã rất khỏe mạnh , thì muốn cái gì phí phân phát hả ? Hơn nữa, ai nói cho cô là muốn sa thải cô ? Công tác của cô biểu hiện vẫn là khá ổn , người trẻ tuổi chỉ cần học là được, cái khác thì chậm rãi bồi dưỡng.”

Đây là lời nói cuối cùng của An công tử với ta, sau đó ta liền rời khỏi phòng họp, ta vẫn là không hiểu , thế này rốt cuộc có ý tứ gì đây ?

Ngày hôm sau thì ta hiểu được ý tứ của An công tử .

Bởi vì trên đường kẹt xe cho nên ta tới chậm một chút, vừa vặn xoát thẻ ở đúng chín giờ , thở hổn hển chạy đến vị trí của mình ngồi xuống, nhìn đến Lâm Lâm đang dọn dẹp đồ đạc ở bên cạnh .

“Cô đây là…” Ta nhịn không được hỏi .

Cô ta chậm rãi quay đầu lại , liếc mắt nhìn ta một cái, bên môi có vẻ tươi cười không rõ thâm ý , “Cô chả phải rõ ràng quá , còn hỏi làm gì?”

Ta sửng sốt, có ý gì a? Ta không thích nhất chính là trò chơi đoán tâm tư , cho nên cái loại phim ảnh truyện tranh gọi là cung đấu ta một mực không thèm xem.

Cô ấy không nói nhiều lời với ta , yên lặng thu thập đồ dùng của mình , sau đó ôm cái thùng cực đại kia đi đến thang máy, trong nháy mắt ta hiểu ra, cô ấy thôi việc , hoặc là nói ta được ở lại.

Chính là ta không hiểu lắm , ngày hôm qua rõ ràng cô ấy tự tin như vậy , sao hôm nay tỉnh lại tất cả đều thay đổi ? Ta chạy vài bước, đi theo cô ta vào thang máy, Lâm Lâm nhìn ta , “Cô làm gì vậy?”

“Tôi đưa cô đi.” Ta nói , cố chấp đi tiếp nhận cái thùng của cô ấy .

Bởi vì trong đầu ta , Lâm Lâm vẫn đều là một cô gái thực nhu nhược , bộ dạng xinh đẹp trắng nõn giống như Lâm muội muội , bộ dáng có vẻ có bệnh cũng giống như Lâm muội muội, cho nên cái thùng kia khẳng định là cô ấy ôm không nổi.

“Không cần!” Cô ta quay người lại, ta vồ không khí.

Ta làm người chính là cố chấp, cô ấy không cho ta hỗ trợ, ta cố tình muốn đi hỗ trợ , sau ba giây ôm cái thùng giấy kia , ta lại đem thùng trả lại , mặt mày xám xịt như đất.

Lâm Lâm cười cười, “Nặng lắm phải không ! Đều là đồng nghiệp đưa cho tôi , nam đồng nghiệp.”

Ta nghĩ nghĩ , bình thường Lâm Lâm có quan hệ tốt với các nam đồng nghiệp , muốn cái gì, chỉ cần động động ý niệm trong đầu là đã có người đưa tới , ta từng còn vô cùng hâm mộ duyên với người khác phái của cô ấy .

Yên lặng đi đến cửa công ty , cô ấy khoát tay áo, “Trở về đi.”

Ta cúi đầu, trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy, nhăn nhó nói một câu, “Cô thật sự phải đi?”

Lâm Lâm nở nụ cười, “Tô Nhuận điều này không phải đã rõ ràng rồi sao, tôi đều đã thu thập đồ đạc rồi , tôi thật sự không ngờ cô sẽ thắng tôi , về sau cô an tâm ở đây làm việc đi, tiếp tục tạo dựng quan hệ tốt với cấp trên của cô đi!”

“Vậy còn cô ?”

“Sẽ lại đi tìm việc, không có gì quan trọng cả , cái công ty chán đời này a , bà cô đây còn không thèm đâu!” Lâm Lâm dẫm chân, ôm cái thùng to có thể so với voi xoay người bước đi , bước đi như bay, làm ta xem trợn mắt há hốc mồm, hóa ra bà chị này không phải là Lâm muội muội, mà là Lưu mỗ mỗ a!

Cả buổi sáng, tâm tình của ta đều không tốt lắm, Lâm Lâm rời đi có lẽ thật đúng là bởi vì ta. Những lời nói mang theo dao găm súng lục của cô ấy với ta , làm cho ta thập phần không thoải mái, thừa dịp mọi người đi ăn cơm giữa trưa , ta đi đến văn phòng của An công tử .

“Có việc gì sao?” Anh ta cúi đầu, tiếp tục sửa sang lại bàn công tác của mình.

Ta đóng cửa lại , thuận tiện khóa trái , kéo cửa chớp xuống .

An công tử chậm rì rì ngẩng đầu lên nhìn ta một cái, “Cô muốn làm gì?”

Ta cười lạnh ba tiếng, đi từng bước tới gần, “Anh nói xem tôi muốn làm gì? !”

An công tử buông xuống đống văn kiện trong tay , nói lời thấm thía : “Tô Nhuận, phạm pháp là không tốt .”

Ta mang theo một bụng bực tức, lúc này cũng không quản anh ta có phải là người lãnh đạo trực tiếp của ta hay không , quát to : “Cút đi! Đừng theo tôi giả nghèo giả khổ ! Tôi hỏi anh, có phải là anh làm khó dễ Lâm Lâm , đuổi cô ấy hay không ?”

An công tử nhíu mi, “Cô tìm tôi chỉ vì chuyện này sao?”

“Anh lạm dụng chức quyền!”

“Vậy cô muốn rời đi công ty à ?”

“Tôi nghĩ muốn công bằng cạnh tranh!”

“Tiểu thư cô mấy tuổi rồi ?”

“Hai mươi hai, làm sao vậy!”

“Tôi nói cho cô biết, căn bản là không có tồn tại cái gì gọi là cạnh tranh công bằng , xã hội này chính là như thế . Mặc kệ quá trình như thế nào, hiện tại cô ở lại thì chính là cô thắng , cô còn định chạy tới đòi hỏi công bằng với tôi ư?”

An công tử hiển nhiên là không có nguyện ý quan tâm ta , lại đi làm nốt việc còn dở của mình , đem đồ đạc đặt vào trong một cái thùng giấy, chậm rãi sửa sang lại .

Cái mũi của ta có chút cay cay, ủy khuất nói: “Các người sao lại như vậy? Lâm Lâm thể hiện rất tốt a, vì sao phải như vậy? Các người sao không sớm nói biên chế chỉ có hai mươi người a, chúng tôi sẽ không cần phải đến nhiều như vậy , hiện tại qua ba tháng , mới nói các người không cần nhiều người như vậy, thế này không phải là chơi người khác sao, các người cũng quá mất dạy rồi đó !”

“Điều này không phải là chuyện mà cô nên quan tâm , tôi có nói thì cô cũng không hiểu.”

“Tôi đúng là không hiểu , vì sao để cho Lâm Lâm đi? Cô ấy nói tôi đi cửa sau, anh làm như vậy sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy mình thực vô năng a!”

“Bị người bán vô số lần lại còn ở đây cảm kích cái kẻ bán đứng mình đã đem mình bán được cái giá tốt, Tô Nhuận à, chỉ số thông minh của cô như vậy thì sớm hay muộn là sẽ bị người khác bắt nạt thôi .”

“Tôi đều đã bị anh bắt nạt vô số lần !”

An công tử nhìn ta, ánh mắt có một chút lạnh như băng, thật lâu sau anh ta nói: “Nếu là tôi bắt nạt cô thật thì cô ngay cả xương cũng không còn đâu !”

“Anh có ý tứ gì?”

“Tự mình nghĩ đi!”

Anh ta rống lên , tựa hồ là có chút phẫn nộ rồi. Ta có chừng có mực câm miệng lại , vừa cúi đầu nhìn đến đống đồ đạc mà anh ta đã sửa sang lại xong , sao lại giống như thời điểm buổi sáng Lâm Lâm đi vậy ?

“An công tử, anh cũng bị sa thải sao ? Có phải là bởi vì chuyện đi cửa sau hay không ? Hậu trường của anh đâu rồi ? Ông ta không giúp anh sao?”

An công tử xem ta biểu tình có chút kỳ quái, “Cái gì hậu trường?”

Loại quan hệ ái muội này thì làm sao mà ta nói rõ hẳn ra được a, vì thế ta trừng mắt nhìn nhìn , “Chính là cái người kia a! Nhân tình cao cấp của anh a!”

“Tô Nhuận! Cô lập tức đem mấy thứ này chuyển đến văn phòng quản lí cho tôi đi!” An công tử thẹn quá thành giận, hé ra bộ mặt trông như cà tím .

Ta bị anh ta dọa một cái , sợ tè ra quần , vội vàng chuyển đồ cho anh ta đến văn phòng quản lý , sau đó ta phát giác không thích hợp , anh ta không phải bị thất nghiệp sao?

Ngồi ở trên ghế thở dốc , đột nhiên thấy trên bàn công tác có cái tên , lập tức hét lên một tiếng như gặp phải quỷ , kia , kia , kia… trên cái bảng kia rõ ràng viết, quản lý An Tùy Dụ !

Phòng sinh truyền đến tin vui, An công tử sinh rồi !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.