Đại Ca

Chương 9




Hồng Tiêu đặt Dạ Hoằng dưới thân mình, để cho Dạ Hoằng xoay lưng về phía mình.

“Cha?” Dạ Hoằng kì quái hỏi.

“Hoằng Nhi, giao bản thân cho cha được không? Con đừng chuyển đống Cứ nghe theo cảm giác, đừng cự tuyệt cha được không?” Thanh âm Hồng Tiêu có chút khàn khàn, cũng không phải bởi vì vô cùng hưng phấn, mà là bởi vì lo lắng.

Đúng vậy! Hồng Tiêu đang lo lắng, hắn sợ Dạ Hoằng cự tuyệt mình, sau đó sẽ hận mình.

“Dạ! Được!” Dạ Hoằng nghe ra sự bất an của Hồng Tiêu, mặc dù không hiểu tại sao, nhưng y không thích Hồng Tiêu như vậy, cho nên Dạ Hoằng đáp ứng Hồng Tiêu.

Nhận được sự cho phép của Dạ Hoằng, Hồng Tiêu hoàn toàn buông lỏng. Không ngừng hôn nhẹ lên lưng Dạ Hoằng, ngón tay đã đặt vào nơi nào đó.

“Cha!” Dạ Hoằng lo lắng kêu lên.

Vừa mới rồi khi Hồng Tiêu chạm vào nơi đó, trước giờ y chưa từng có loại cảm giác này.

“Ha ha! Hoằng Nhi, không phải nói con cứ nghe theo cảm xúc sao? Không cần cự tuyệt cha mà? Hơn nữa nơi này của Hoằng Nhi tuyệt đối không hề bẩn.” Hồng Tiêu biết Dạ Hoằng lo lắng cái gì, lại còn liếm liếm lên.

Nói thật nơi này quả thật rất rất rất đáng yêu, cực kì kích thích, hơn nữa vì Dạ Hoằng khẩn trương mà là cho nơi này không ngừng hé ra hợp lại.

“Dạ.” Được Hồng Tiêu nhắc nhở, Dạ Hoằng gật đầu lần nữa.

Nhìn thấy Dạ Hoằng đồng ý rồi, Hồng Tiêu chậm rãi đưa một ngón tay vào cái nơi làm cho mình thèm khát thật lâu.

“Uhm.” Cảm giác có vật lạ xâm nhập, Dạ Hoằng không thoải mái vùng vẫy thắt lưng. Nhưng mà Dạ Hoằng biết đó là Hồng Tiêu, mình cũng đã đáp ứng Hồng Tiêu sẽ không giãy dụa lung tung rồi.

“Ngoan thả lỏng ra, nếu không sẽ không thoải mái.” Hồng Tiêu biết Dạ Hoằng lúc này rất không dễ chịu, nơi này cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai đụng qua, nhưng mà bây giờ nhất định phải làm, nếu không Dạ Hoằng sẽ càng khó chịu hơn.

“Dạ.” Nghe Hồng Tiêu nói, Dạ Hoằng nhắc nhở thân thể mình tận lực thả lỏng.

“Ngoan!” Cảm giác Dạ Hoằng đã thả lỏng không ít, vuốt ve mái tóc dài của con, Hồng Tiêu tỏ vẻ tán dương.

Dưới sự phối hợp của Dạ Hoằng, Hồng Tiêu dễ dàng xâm nhập khu vực cấm kị. Bây giờ nơi đó đã được mở rộng có thể ngậm lấy ba ngón tay rồi.

Đem Dạ Hoằng ôm lên, để cho Dạ Hoằng ngồi lên người mình.

“Hoằng Nhi, cha muốn đi vào, có thể sẽ hơi đau, con cần nhịn xuống một chút nha.” Mặc dù nơi nào đó đã có thể tiếp nhận ba ngón tay của mình, nhưng mà cái kia của mình thật là lớn, không biết có đủ không nữa.

“Dạ?” Đi vào? Cái gì đi vào? Đi vào đâu? Một chuỗi câu hỏi bay bay trong não Dạ Hoằng.

“Con sẽ biết ngay thôi, nhớ kĩ, con đã đáp ứng cha rồi!” Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu như vậy của Dạ Hoằng, Hồng Tiêu nhịn cười không được.

Rút tay ra, đem Dạ Hoằng ôm lấy, chỉnh chỉnh cái thứ thật lớn kia của mình để cho Dạ Hoằng ngồi lên đó.

“Phụt!” một tiếng, cái thứ kia của Hồng Tiêu đã bị Dạ Hoằng nuốt sạch.

Nương theo đó Dạ Hoằng chợt cay mày, trong vô thức kẹp chặt Hồng Tiêu lại.

Hồng Tiêu vẫn nhìn vẻ mặt của Dạ HOằng, biết tư thế này lần đầu tiêu với Dạ Hoằng sẽ không dễ chịu, nhưng mà Hồng Tiêu rất muốn lần đầu tiêu của bọn họ, Dạ Hoằng có thể hoàn toàn bao bọc lấy nơi kia của mình, chính mình có thể chạm đến nơi sâu nhất của Dạ Hoằng.

Hơn nữa Hồng Tiêu biết Dạ Hoằng không sợ đau, cho nên lần này Hồng Tiêu ích kỉ rồi.

“Ngoan, thả lỏng, con biết mà!” Hồng Tiêu vừa nói, một bên vuốt ve sống lưng Dạ Hoằng trấn an. Động tác thình lình của Dạ Hoằng làm cho Hồng Tiêu cũng chẳng sung sướng gì.

Dần dần Dạ Hoằng thả lỏng được không ít. Nhưng mà nơi đó thật chặt làm cho Hồng Tiêu quá sức tuyệt vời, thật khác biệt với những kẻ khác, bên trong Dạ Hoằng đặc biệt ấm áp, hơn nữa còn có cảm giác trơn mịn như lụa cao cấp.

“Hoằng Nhi, cha muốn di chuyển. Ôm cha!” Hồng Tiêu thật sự không thể nhịn được nữa rồi, nơi tốt đẹp đó đã hoàn toàn thuộc về mình rồi.

Nghe lời, Dạ Hoằng ôm lấy bả vai Hồng Tiêu. Cảm thụ được sự chuyển động của Hồng Tiêu.

Một loại cảm giác xa lạ xuất hiện, mặc dù xa lạ nhưng Dạ Hoằng không cảm thấy chán ghét chút nào, ngược lại còn có điểm thích, thích cha làm như vậy với mình, hơn nữa bây giờ Dạ Hoằng cũng không còn cảm thấy khó chịu như lúc nãy nữa.

“Hoằng Nhi, thả lỏng ra được không? Cha muốn nghe giọng nói của con.” Nhìn thấy Dạ Hoằng cắn tay mình, Hồng Tiêu mới biết tại sao không nghe thấy tiếng của Dạ Hoằng. Mà Hồng Tiêu vừa nói thì đã đem tay của Dạ Hoằng kéo xuống.

Đúng vậy, từ khi Dạ Hoằng ôm Hồng Tiêu thì đã tận lực áp chế không để cho mình phát ra âm thanh kì quái nào.

Nhưng mà động tác sau đó của Hồng Tiêu càng lúc càng nhanh, Dạ Hoằng thật sự chịu không nổi, vì vậy mà cắn lấy tay của mình.

“Dạ ~~~ A ~~~” Theo cánh tay bị kéo xuống, tiếng rên rỉ tiêu hồn từ trong miệng Dạ Hoằng phát ra theo.

Vốn đã có một giọng nói rất cuốn hút, bây giờ lại càng tuyệt vời hơn.

Nghe thấy thanh âm trong miệng Dạ Hoằng, Hồng Tiêu càng ra sức chuyển động.

“Cha, lại ~~~ a ~~~ lại muốn ~~~” Chưa từng có kinh nghiệm, Dạ Hoằng rất nhanh liền không nhịn được.

“Chờ cha, chúng ta cùng nhau ~~~” Tay Hồng Tiêu cầm lấy cục cưng của Dạ Hoằng.

“Không! Con khó chịu lắm!” Không phóng thích được Dạ Hoằng khó chịu kêu lên.

“Ngoan, Hoằng Nhi chờ cha!” An ủi Dạ Hoằng, Hồng Tiêu càng đẩy nhanh tốc độ chuyển động.

“A ~~~” Theo tiếng kêu của Dạ Hoằng, hai người đồng thời cùng nhau bay lên thiên đường.

“Phù phù ~~~” Dạ Hoằng nằm ở trên giường thở hổn hển, hôm nay Dạ Hoằng thật sự mệt, công việc đã phải làm nhiều hơn bình thường rồi, hơn nữa còn bị phục thuốc, bây giờ lại còn phải vận động kịch liệt, Dạ Hoằng thật sự rất mệt.

Vì vậy Dạ Hoằng ôm gối đầu, chuẩn bị ngủ.

Nhưng Mà Hồng Tiêu vẫn ôm Dạ Hoằng trong lòng, đem Dạ Hoằng đặt xuống dưới thân, dùng âm thanh ngập mùi *** nói: “Hoằng Nhi, con cảm thấy hôm nay cứ thế là xong à? Hử?”

“Cái gì ~~~”

Hồng Tiêu không có để cho Dạ Hoằng nói xong, liền hôn lên đôi môi hồng mềm mại kia,

Đêm đã khuya, chỉ còn lại một căn phòng tràn ngập nhu tình ~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.