Đại Ca

Chương 2




Một tuần cứ thế thuận thuận lợi lợi trôi qua, nếu không tính tới cái ghế tự nhiên dính keo một cách rất “khó hiểu”, cùng với đang trên đường đi thì có đồ vật này nọ “bay” tới, còn có sách bên trong ngăn bàn tự nhiên không thấy đâu nữa.

Bất quá mấy cái đó đối với Dạ Hoằng cũng không có gì, ghế có thể không cần ngồi, tiện thể luyện tập trung bình tấn một chút. Đồ vật bay tới có thể né tránh, luyện luyện phản ứng cá nhân một chút. Về phần sách không thấy đâu, đối với Dạ Hoằng mà nói cũng chả có gì khác nhau, dù sao bản thân đi học cũng chưa từng nghegiang3, hơn nữa tới ngày thứ hai sách cũng có chân tự động bò về.

Mấy cái đó Dạ Hoằng cũng không quan tâm, mặc dầu cũng biết là ai làm ra, nhưng cũng chẳng có gì lớn lao, Dạ Hoằng cứ thế mắt nhắm mắt mở cho qua.

“Dạ Hoằng, bạn về nhà thì có nhớ tôi không!” Lam Vũ một bên dọn dẹp đồ đạp của mình hỏi Dạ Hoằng đang nằm bên kia nghỉ ngơi.

“Sẽ không.” Dạ Hoằng thản nhiên nói

Nói thật đây là lần đầu tiên Dạ Hoằng muốn về nhà, không chỉ vì Tống Tinh Tinh diễn kịch, bởi vì những chuyện còn phiền toái hơn thế này Dạ Hoằng cũng đã từng gặp qua, Dạ Ảnh cũng thường chuẩn bị những chuyện khó hiểu không báo trước để kiểm tra y.

Dạ Hoằng suy nghĩ thật lâu, chỉ cảm thấy ở nhà cùng trường học khác nhau lớn nhất chính là ở nhà có cái TV màn hình siêu to, cho nên Dạ Hoằng tạm thời kết luận tại sao mình muốn về nhà là tại bởi vì cái TV siêu to kia.

Nghe được như vậy, Lam Vũ lập tức chạy đến bên giường Dạ Hoằng ngồi xuống, kéo Dạ Hoằng dậy, để cho y đối diện với chính mình, thất vọng nói: “Tại sao lại không chứ!”

Hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt Lam Vũ, chậm rãi nằm xuống, tiếp tục nói chuyện vừa nãy: “Ngày mốt là gặp lại rồi mà.”

“Ôi chao, nhưng mà chúng ta suốt hai ngày cũng không có gặp nhau mà!” Lam Vũ vẫn không buông tha lôi kéo cánh tay Dạ Hoằng.

Bất quá lần này Dạ Hoằng không có để cho Lam Vũ thực hiện thành công, Lam Vũ kéo một hồi, cũng không có kéo Dạ Hoằng dậy được.

Kéo hồi lâu, thấy Dạ Hoằng cũng chẳng phản ứng gì, Lam Vũ cũng từ bỏ rồi, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình. Bất quá Lam Vũ đúng là một đứa trẻ không ngoan nha, nhìn đi, một đống quần áo bẩn, bất quá may mà hôm nay Lam Thấm muốn tới đón hắn, nếu không Lam Vũ tay gầy chân yếu làm sao có thể vác đi được.

So với Lam Vũ, Dạ Hoằng coi như ổn, Dạ Hoằng đem tất cả quần áo đều đã giặt giũ sạch sẽ, vốn Dạ Hoằng còn nói giúp Lam Vũ giặt luôn, dù sao cũng chỉ là giặt quần áo thôi, cũng chỉ nhìn, nhưng mà Lam Vũ không chịu. Còn không chịu nói tại sao.

Chờ Lam Vũ dọn dẹp đồ đạc xong, nhìn Dạ Hoằng trên giường, Lam Vũ bất đắc dĩ thở dài.

Hắn rất rõ cá tính của Dạ Hoằng, nhưng mà bộ dạng Dạ Hoằng như thế này là lần đầu tiên nhìn thấy, chắc chắn là có lí do gì đó, nếu không Dạ Hoằng sẽ không như vậy, nhưng mà Dạ Hoằng không nói, Lam Vũ cũng không mở miệng hỏi được.

Hơn nữa Lam Vũ cảm giác được lấy cá tính của Dạ Hoằng, cho dù Lam Vũ có hỏi, Dạ Hoằng cũng không nhất định sẽ trả lời.

Dạ Hoằng nằm trên giường hồi lâu, vẫn không nghĩ ra tại sao, cho dù nói cái phòng kia có cái TV siêu lớn, nhưng mà tổng bộ của Dạ Ảnh cũng có mà, nhưng mà bản thân mình tại sao lại không muốn quay về nơi ấy.

Lăn qua lăn lại nửa ngày, Dạ Hoằng vẫn nghĩ không ra. Trong nhà rốt cuộc có cái gì hấp dẫn y như vậy?

Lam Vũ cũng vậy, tối hôm qua hưng phấn cả đêm, hồi lâu cũng không ngủ được, sau khi ngủ thiếp đi thì nói mớ cái gì đó, vừa nói lại còn cười, làm cho Dạ Hoằng cả đêm không có ngủ ngon.

“Tôi hỏi bạn tại sao lại muốn về nhà vậy?” Đột ngột Dạ Hoằng phun ra một câu.

“Cái này á! Đương nhiên là vì ở nhà có cha mà!” Nghe thấy vấn đề như vậy, Lam Vũ nghĩ cũng đã trả lời được vấn đề của Dạ Hoằng là cái gì rồi.

“Oh.” Bởi vì trong nhà có cha sao. Là nguyên nhân này sao?

“Cái này, Dạ Hoằng bạn là vì vấn đề này mà hôm nay tâm tình không được thoải mái sao.” Lam Vũ tò mò hỏi. Bởi vì hắn nghĩ không ra được Dạ Hoằng là vì chuyện gì mà tâm tình không tốt.

“Uh.” Rất thành thật trả lời câu hỏi của Lam Vũ. “Tối hôm qua bạn còn rất là ồn, còn nói mớ.” Dạ Hoằng chẳng nể mặt gì nói ra chuyện của Lam Vũ.

“Nói mớ sao???” Lam Vũ kinh ngạc hét lên, tối hôm qua ngàn lần vạn lần có nói ra cái gì không nên nói không vậy. “Tối hôm qua tôi nói cái gì đó à!” Bây giờ đây chính là thứ Lam Vũ lo lắng nhất.

“Về nhà, về nhà.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Lam Vũ lo lắng hỏi.

“Uh.”

Vuốt vuốt ngực, Lam Vũ lầm bầm: “May mắn, may mắn!”

Dạ Hoằng mở mắt ra, liếc mắt nhìn Lam Vũ một cái, lần nữa nhắm lại hai con mắt xinh đẹp.

Không lâu sau, điện thoại di động của Lam Vũ vang lên.

Chính là Lam Thấm gọi tới, nói là đã tới cổng trường, sẽ lập tức vào ngay.

Nhận điện thoại, Lam Vũ quăng lại một câu “Tôi đi trước.” Rồi quơ bao đồ chạy tuốt ra ngoài.

Lần nữa Dạ Hoằng mở mắt ra, nhìn trần nhà.

Dạ Hoằng sở dĩ vẫn còn ở lại chỗ này là bởi vì tối hôm qua Hồng Tiêu nói sẽ qua đón y như có thể sẽ hơi trễ, bởi vì mấy nay công việc công ti hơi nhiều.

Đó chính là tại sao Dạ Hoằng không có tự mình trở về, mà nằm ở đây không nhúc nhích.

Nhưng mà có phải là đã trễ quá rồi không. Dạ Hoằng rút điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi Dạ Kì tới đón mình.

Chỗ này rất xa nhà, Dạ Hoằng không có ý định tự trở về.

Mở điện thoại di động, Dạ Hoằng nhìn thấy một núi tin nhắn, đến từ cái người gọi là cha mà cho tới bây giờ cũng chưa chịu xuất hiện trước mặt y.

“Hoằng Nhi, như thế nào lại không mở máy, còn đang đi học sao? Cha có cuộc họp, có thể không tới đón con được, con có thể tự về không? Nhớ mang điện thoại theo!”

“Hoằng Nhi, tại sao vẫn chưa mở máy, cha họp bây giờ, nhưng vẫn mang theo điện thoại, con có thể gọi đến. Nhất định phải gọi, biết chưa?”

?????

“Hoằng Nhi, con còn ở trường không? Cha nói tài xế đến đón con, con chờ nha!”

Đây là tin nhắn cuối cùng, cách đây vài phút. Dạ Hoằng chính là không có thói quen sử dụng điện thoại di động, trước kia thấy vô dụng quá mà.

Trước kia tại Dạ Ảnh, bọn họ có earphone chuyên dụng, một đồ dụng rất nhỏ, earphone chỉ cần đặt ở trên tai, thoạt nhìn giống như là khuyên tai, bất quá tóc Dạ Hoằng rất dài, trên cơ bản sẽ không có người thứ hai nhìn thấy đồ vật đó.

Mà thứ để gọi thì gắn dính trong răng. Cái đó mà muốn nhìn thấy thì còn càng khó ác liệt.

Sau khi đến trường Dạ Hoằng cũng đem Earphone tắt, còn thứ trong răng kia cũng tháo ra quăng ở nhà, chuyển qua dùng điện thoại di động như mọi người.

Đọc xong tin nhắn của Hồng Tiêu, Dạ Hoằng cầm cái túi nhỏ đã chuẩn bị tốt, đi ra ngoài cổng trường. Bây giờ trong kí túc xá đã chẳng còn ai. Những người khác đều đã về từ sớm, chỉ còn lại hai người bọn họ, nhưng mà Lam Vũ cũng về rồi, thành ra chỉ còn lại một mình Dạ Hoằng.

Đóng cửa kĩ càng. Dạ Hoằng từ từ đi ra ngoài cổng.

Vừa mới tới cổng trường, Dạ Hoằng đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, đang di chuyển về phía mình.

“Dạ thiếu gia! Xin mời.” Người đàn ông xuống xe mở cửa cho Dạ Hoằng.

Đợi Dạ Hoằng lên xe xong, người đàng ông điều khiển xe đi về trung tâm thành phố, đến chỗ Hồng Tiêu.

Hồng Tiêu cả ngày hôm nay đều gọi điện thoại, nhưng mà Dạ Hoằng lại không mở máy, mặc dù biết chắc Dạ Hoằng sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn rất lo lắng.

Nhưng mà hôm nay lại bận rộn quá, họp với hết người này đến người khác, đến bây giờ vẫn còn chưa được nghỉ ngơi thở một hơi, bởi vì lo lắng cho Dạ Hoằng, cho nên phân phó tài xế trực tiếp chở Dạ Hoằng tới công ti luôn.

Hồng Tiêu chính là muốn nhìn thấy Dạ Hoằng, vậy thì mới có thể quăng tảng đá trong lòng đi, mới có thể an tâm được.

Nhưng mà, không khéo chính là khi Dạ Hoằng đến công ti, Hồng Tiêu còn đang họp, Dạ Hoằng không có bận tâm đến bất kì ánh mắt của kẻ nào, trực tiếp đi đến phòng Hồng Tiêu.

Bố cục của Hồng thị Dạ Hoằng nắm rõ trong lòng bàn tay, nếu như ngay cả cái này Dạ Ảnh không điều tra ra, Dạ Ảnh như thế nào có thể tồn tại trong giới xã hội đen chứ, càng đừng nói trở thành thống lĩnh của giới xã hội đen.

Trong phòng làm việc của Hồng Tiêu, Dạ Hoằng ngồi ngay tại vị trí của Hồng Tiêu, lật xem album trên bàn. Album này Dạ Hoằng có nghe Hồng Hàn nói, tất cả ảnh chụp trong đó đều là hình của y.

Bản thân Dạ Hoằng cũng không biết mình có lòng hiếu kì mãnh liệt như vậy, muốn nhìn một chút bên trong Album có cái gì.

Nhìn thử bên trong, Dạ Hoằng cũng không thể tin được đó là mình. Đứa trẻ trong hình nhiều lắm chỉ khoảng cỡ hai tuổi, mặc quần áo rất dễ thương, cười đến vui vẻ.

Ngay cả Dạ Hoằng nhìn thấy nụ cười này, cảm giác được bản thân đang thiếu thiếu cái gì đó.

[Cười thật vui vẻ, chuyện gì làm cho y cười vui vẻ đến như vậy?]

Lúc này Dạ Hoằng hoàn toàn đem mình khi còn bé trở thành một người khác lạ. Dạ HOằng không cảm thấy được mình sẽ cười như người đó.

Trong trí nhớ của mình, y chưa bao giờ được cười như vậy, cũng không có bất kì chuyện gì có thể làm cho y cười được.

Dạ Ảnh không cho phép Dạ Hoằng cười, không cho Dạ Hoằng khóc, ngay cả nói đau cũng không có tư cách, dần dần, Dạ Hoằng quên đi cái gì gọi là cười, khóc, cảm giác, cảm tình.

Lúc Hồng Tiêu vào, nhìn thấy Dạ Hoằng ngồi trên ghế của mình, nhìn khung ảnh đặt ở trên bàn. Bộ dáng như là đang hỏi cái gì đó.

“Đang suy nghĩ gì à?”

Đột nhiên một câu nói vang lên, nhưng cũng không có làm Dạ Hoằng giật mình, ngay khi Hồng Tiêu còn đang đứng ở ngoài cửa Dạ Hoằng đã biết là hắn, bất quá không có phản ứng gì thôi.

“Nó đang nhìn cái gì.” Không có ngẩng đầu lên, thản nhiên mở miệng nói.

Đây cũng là điều Dạ Hoằng quan tâm nhất, đứa trẻ kia bàn tay với ra rất xa, như là muốn cầm lấy cái gì đó. Đồ vật kia có sức hút rất lớn với nó.

Hồng Tiêu đã đi tới, nhìn thoáng qua tấm ảnh, xoa xoa đầu con, vừa cười vừa nói: “Cha cũng không biết chắc nữa, đây là lúc con ở với mẹ, khi đó cha không có bên cạnh hai người, cho nên cũng không chắc, cha nghĩ cái này thì hỏi con là chính xác nhất, người này là con mà!”

“Con.” Lúc nói “con” Dạ Hoằng nhìn Hồng Tiêu, mặc dù trên mặt không có bất kì thay đổi gì, nhưng mà trong ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc.

“Đây là con, là lúc con ở với mẹ, nhìn cũng được lắm phải không. Con cảm giác thế nào?” Hồng Tiêu cười hỏi Dạ Hoằng.

Hắn muốn biết trong tình huống như vậy Dạ Hoằng sẽ có phản ứng như thế nào.

“Cũng tốt.” Hai chữ vô cùng đơn giản, Dạ Hoằng đã đem Hồng Tiêu đá văng.

“Hoằng Nhi, theo cha đi đến một nơi được không?” Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, Hồng Tiêu biết Dạ Hoằng chẳng bao giờ nói lời dư thừa, cho nên Hồng Tiêu cũng không ép buộc con.

“Được.”

“Vậy thì chúng ta đi thôi!” Nắm tay Dạ Hoằng, kéo con đi ra ngoài.

Hôm nay Hồng thị gặp một kẻ trước nay không có vấn đề gì lớn, duy nhất đáng ăn mừng chính là phát hiện sớm, nếu không cũng không biết sẽ gây ra chuyện kinh khủng gì nữa.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Hồng Tiêu không có thực hiện được lời hứa đến đón Dạ Hoằng.

Bây giờ bọn họ đã tìm hiểu rõ ràng ngọn nguồn sự việc, hết thảy đều xử lí gọn gàng, ngay cả diễn viên chính chuyên đi gây họa cũng xử lí luôn. Bây giờ Hồng Tiêu chính là kéo Dạ Hoằng đi kết thúc chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.