Đại Ca

Chương 13




“Ư” Dạ Hoằng không thoải mái cựa mình. Lúc trưa không có cảm giác gì, như thế nào ngủ dậy lại xuất hiện chứ.

Dạ Hoằng bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, khó chịu không nói nên lời. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ bị bệnh rồi! Cái này không thể đâu!

Dạ Hoằng vẫn tự hỏi mình tại sao lại có phản ứng như vậy, một bên nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc Hồng Tiêu vào nhân tiện nhìn thấy ai kia nằm cong trên giường, chứng tỏ y chưa có tỉnh ngủ.

“Hoằng Nhi, con dậy rồi?” Hồng Tiêu ngồi lại bên cạnh Dạ Hoằng, quả không ngoài dự đoán nhìn thấy Dạ Hoằng chậm rãi đem đôi mắt xinh đẹp mở ra.

“Dạ. Cha, con cảm thấy cơ thể không thoải mái, gọi Dạ Hoa đến đi!” Cũng không phải Dạ Hoằng nhất định phải tìm đến Dạ Hoa, mà Dạ Hoa từng cảnh cáo Dạ Hoằng. lúc y không thoải mái nhất định phải tìm gã, nếu không gã sẽ trở thành con ruồi suốt ngày vo ve không ngừng bên cạnh Dạ Hoằng.

Dạ Hoằng đã từng nếm mùi bản lĩnh này của Dạ Hoa, rõ ràng không có chuyện gì, nhưng mà gã có thể suốt ngày lèm bèm bên tai y không dứt, công lực kia rõ ràng ruồi còn phải kém một vạn lần!

“Oh! Có chỗ không thoải mái, là không thoải mái như thế nào?” Hồng Tiêu biết rõ còn cố hỏi.

“Dạ? Thắt lưng có điểm mỏi, giống như kiệt sức.” Dạ Hoằng trái lại rất thành thật trả lời.

“Như vậy à! Để cha xoa cho con!” Hồng Tiêu còn nói chưa xong đã liền hành động rồi, vươn bàn tay bám lấy lưng Dạ Hoằng, chậm rãi xoa nắn.

“Uhm ~~~” Bởi vì thủ pháp của Hồng Tiêu thật tốt quá, Dạ Hoằng kìm không được mà rên rỉ,

Nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Hoằng, Hồng Tiêu vui vẻ nói không thành lời. “Hoằng Nhi có dễ chịu không?” bên tai Dạ Hoằng lần nữa xuất hiện thanh âm phiến tình.

“Dạ.” Dạ Hoằng thành thật trả lời. Y không có nhìn thấy thầy sắc tinh ranh trong ánh mắt Hồng Tiêu.

“Còn cần Dạ Hoa tới không?” Hồng Tiêu nói dụ dỗ.

“Cha không nói, sẽ không cần.” Đúng vậy, Dạ Hoằng không phải rất muốn gã đến, nhưng mà y lo lắng có người sẽ tiết lộ ra. Ví dụ như Hồng Tiêu, y lo lắng Dạ Hoa vừa hỏi đến tình trạng sức khỏe của mình, Hồng Tiêu sẽ hai nhân năm bằng mười mà nói hết cho Dạ Hoa biết.

“Cha sẽ không nói, dù sao đây cũng là bí mật nho nhỏ của hai chúng ta!” Hồng Tiêu vừa cười vừa nói. Thật ra trong lòng thì đang nghĩ đến cho dù có nói cho Dạ Hoa, Dạ Hoa cũng chẳng thể tỏ vẻ gì cả, có phải không?

“Dạ, bây giờ là mấy giờ rồi.” Dạ Hoằng còn nhớ hôm nay phải quay lại trường, không thể quên chuyện này được.

“Gần bốn giờ, lại mệt sao? Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, ăn mừng một chút! Con thấy được không?” Hồng Tiêu nói ra mục đích xuất hiện lúc này.

“Ăn mừng? Cái gì?” Nói khó hiểu như vậy, Dạ Hoằng không rõ hỏi lại.

“Chúc mừng Hoằng Nhi của cha từ hôm nay chỉ thuộc về một mình cha, mà cha cũng chỉ thuộc về duy nhất một mình Hoằng Nhi! Chẳng lẽ Hoằng Nhi không cảm thấy đáng phải ăn mừng sao?” Vừa nói Hồng Tiêu còn lại ép mình phải trưng ra vẻ mặt thất vọng.

“Không! Không phải!” Kì thật Dạ Hoằng cũng không phải hiểu rõ ý của Hồng Tiêu định nói là cái gì, cứ thế mà mơ hồ đáp ứng lại, bởi vì y biết Hồng Tiêu sẽ không làm y bị tổn thương.

“Vậy là Hoằng Nhi đồng ý rồi!” Kì thật Hồng Tiêu biết tiểu nhân nhi nhất định cũng không biết rõ mình đang nói cái gì, nhưng mà hắn biết Dạ Hoằng là người đã nói thì giữ lời, đã đáp ứng chuyện gì Dạ Hoằng nhất định sẽ không quên, hoặc thất hứa.

“Dạ!” Dạ Hoằng nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy Hoằng Nhi bây giờ rời giường đi! Chúng ta cùng nhau đi ăn, con không phải định hôm nay về trường sao? Bây giờ bắt đầu thôi.” Hồng Tiêu ôm Dạ Hoằng dậy, chậm rãi giúp Dạ Hoằng mặc quần áo.

“Dạ!”

“Quần áo của Hoằng Nhi, cha đã nói người đưa đến trường học rồi, chúng ta cái gì cũng không cần mang, như vậy thuận tiện hơn, con thấy được không? Hoằng Nhi?” Hồng Tiêu rất gần Dạ Hoằng, hơi thở nóng rực phả lên cần cổ Dạ Hoằng, làm cho Dạ Hoằng không có cách nào tự hỏi, chỉ có gật đầu ngơ ngác.

May mà chỗ này chỉ có hai người bọn họ, nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ làm cho bọn họ bị hù chết bởi Dạ Hoằng kia mà cũng có lúc ngẩn người sao, đó không phải định hù chết người ta sao.

Hồng Tiêu buồn cười nhìn phản ứng của Dạ Hoằng, phản ứng như vậy làm cho Hồng Tiêu thật vui vẻ, dù sao Dạ Hoằng cũng biết thẹn thùng, có phải không.

Dạ Hoằng hoàn toàn không biết mình ra khỏi cửa như thế nào, bất quá theo lẽ thường mà nói Dạ Hoằng chính là bị Hồng Tiêu ôm ra, hai người đến nhà hàng chuyên bán món ăn Trung Quốc mà Dạ Hoằng thích, Hồng Tiêu cũng giống như lúc trưa bám dính lấy Dạ Hoằng, may mà bọn họ ở trong phòng riêng, không có người ngoài.

Kết quả làm cho bữa ăn kéo dài đến hơn hai tiếng đồng hồ. Mãi cho đến tám giờ.

Cuối cũng trở lại trường học bị trễ ~~~

Nhưng mà Hồng Tiêu là ai? Vấn đề như vậy qua tay Hồng Tiêu căn bản chẳng còn to tát gì, cho nên giải quyết cũng vô cùng đơn giản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.