Đại Boss, Tôi Thích Anh!

Chương 13




Gần đây Đường Hiểu Dạ bề bộn nhiều việc, ngoại trừ đi theo Ôn Mỹ Phách và làm quen với những thư ký của hắn ra thì cô còn phải tập trung quan sát cách hắn tiếp xúc với mọi người xung quanh, để sau này tránh bị Ôn gian thương lợi dụng. Trừ lần đó ra, cô thật sự có một vấn đề mà không cách nào mở miệng hỏi được…

Đêm đó, môi của cô rốt cuộc đã chạm phải cái gì? Nếu thật chạm phải cái gì đó thì đây chính là nụ hôn đầu của cô nha! Nụ hôn đầu của cô chẳng lẽ cứ thế bị tên gian thương kia lấy mất sao?

Đáp án này không ai trả lời khiến cho cô buồn bực đến hộc máu. Do đó cô quyết định không nghĩ nữa, cứ như đà điểu xem chuyện này chưa từng xảy ra.

Đã gần bảy giờ tối, Ôn Mỹ Phách nhận lời ăn cơm với một vị quan chức cấp cao vào lúc tám giờ. Hắn chuẩn bị xong liền xuống lầu, nhìn thấy Đường Hiểu Dạđang chăm chú vào công việc mà bỏ quên bữa tối.

Hắn liếc mắt nhìn, mày rậm nhíu lại.

Mấy ngày nay cô rất khác thường, thậm chí bị hắn khiêu khích vẫn có thể mắt điếc tai ngơ. Cảm giác rằng cô đã tìm được phương pháp kiếm ra 300 vạn nhưng hắn lại không biết cô muốn làm như thế nào.

Cô rất im lặng, tựa như một đứa nhỏ nhu thuận lẳng lặng đi theo phía sau hắn. Bất luận hắn làm cái gì, nói cái gì cũng không thể khiến cô thấy hứng thú, chỉ biết dùng cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn. Phản ứng như thế làm cho hắn nghi hoặc lại chờ mong, giống như cô đã trưởng thanh chỉ trong một đêm, không hề dễ dàng bị hắn kích động nữa. Thế nhưng hắn không ngại. Từ trước đến nay hắn đều thích khiêu chiến, hơn nữa đối tượng lại là Đường Hiểu Dạ, hắn rất mong chờ được biết bản chất chính nghĩa của cô có thể thay đổi người khác hay không.

“Đường Hiểu Dạ, cô đang giảmcân à?” Chậm rãi bước xuống cầu thang, thanh âm của Ôn Mỹ Phách không lớn, trong giọng nói mang theo chân thành cùng khiêu khích.

“Không có” Vẫn chuyên tâ vào tài liệu trong tay, Đường Hiểu Dạcũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.

“Cô không biết là mình ăn quá ít sao? Chẳng lẽ không ai nói cho cô biết, gần đây cô đã gầy đi một vòng lớn rồi đó”

Kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, Đường Hiểu Dạkhông rõ hắn tại sao lại đột nhiên quan tâm đến minh. Tuy nhiên nếu cô gầy đi thì cũng không liên quan đến lượng thức ăn của mình, mà là do mỗi ngày đều phải đi theo hắn làm lụng vất vả.

Cô nhận ra người đàn ông này làm việc nhiều đến kinh người, cơ hồ là hắn xem bản thân minh như người máy. Mỗi ngày hắn ngủ không tới 5 tiếng, điều này chứng minh tập đoàn này chỉ trong vài năm mà đã có thể lớn mạnh như thế không phải là do may mắn, mà là do hắn dùng mạng để đổi lấy.

“Cô không trả lời tôi” Ôn Mỹ Phách nhíu mi.

“Được rồi! Cho dù tôi gầy, cũng không có nghĩa gì” Trả lời cho có lệ, dường như hiểu được cô nếu như không trả lời, đối phương chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Cô đang đợi, đợi một cơ hội tốt, tại một thời điểm thích hợp nhất, một lần kiếm ra ba trăm vạn.

Mày rậm nhíu lại, Ôn Mỹ Phách rất không thích đối với việc cô không để ý đến mình, giống như mị lực của hắn còn không bằng quyển sổ ghi chép trên tay cô.

“Đường Hiểu Dạ, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng…” Ôn Mỹ Phách chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô. Hắn biết rõ cô đã có ý tưởng nhưng vẫn cố tình hỏi, chủ ý chính là muốn cô chú ý đến minh “Cô có nguyện ý nhận thua hay không? Nếu bây giờ cô nhận thua, tôi có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ” Đôi mắt hắn liếc xuống muốn nhìn quyển sổ, không ngờ cô nhanh tay che lại.

“Đừng hòng nhìn lén” Đường Hiểu Dạnhíu mày, nói.

“Tôi chỉ là muốn cho cô them một cơ hội” Ôn Mỹ Phách nhún vai, cười đến vô tội.

Rất muốn bình tĩnh cùng hắn nói chuyện một lần, nhưng cô lại không tự chủ được mà liếc bình đôi môi đang cong cong thành hình cánh cung kia. Nghĩ đến đêm hôm đó, suy nghĩ của Đường Hiểu Dạ nhất thời lại bay xa.

“Đường Hiểu Dạ, cô có nghe tôi nói hay không?” Hắn phất tay, gọi thần trí cô trở về. Gần đây cô rất hay mất hồn mất vía.

“Tôi sẽ không nhận thua. Anh có hỏi bao nhiêu lần cũng thế thôi, không cần tốn nước miếng nữa đâu” Bình tĩnh lại, Đường Hiểu Dạtrả lời, ánh mắt côphải miễn cưỡng rời khỏi cánh môi của hắn.

“Chỉ bằng lời nói cứng cũng không thể thay đổi sự thật” Ôn Mỹ Phách hừ lạnh, nói “Cô phải có hành động”

“Không phiền anh lo lắng, tôi sẽ làm” Đường Hiểu Dạ đứng dậy mang chén đĩa vào phòng bếp. Cả ngày nay cô không có ngủ, cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi nên không có sức cãi cọ với hắn “Trễ rồi, anh không phải là còn một buổi tiệc phải tham gia sao? Nếu không đi bây giờ sẽ muộn đấy”

“…” Nói thật, tuy rằng hắn rất chờ mong biểu hiện tức giận như lúc này của cô, nhưng hắn vẫn tương đối thích một Đường Hiểu Dạ nói chuyện thẳng thắn hơn.

Dẫu sao hắn cũng có chút nhớ một Đường Hiểu Dạ nhanh mồm nhanh miệng.

“Đi thôi!” Nhìn mâm cơm vẫn chưa được động đũa, Ôn Mỹ Phách cắn răng xoay người nói.

_______________

“Ai da, Đã lâu không gặp.Chủ tịch Ôn, dạo này ngài có khoẻ không?” Một người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy Ôn Mỹ Phách, lập tức nhiệt tình bắt tay hắn. Nếp nhăn nơi khoé mắt ông ta nhàn nhạt xuất hiện.

“Nhờ phúc của ông, dạo này cũng không tệ lắm” Ôn Mỹ Phách cười đáp.

Trong đại sảnh sáng trưng, từng ly thủy tinh chứa rượu được truyền từ mâm tay nhân viên sang thực khách. Đường Hiểu Dạ biết cả người quần áo đen của mình sẽ rất đặc biệt trong trường hợp tiệc tùng như thế này, cho nên cô lựa chọn cách lẳng lặng đứng trong một góc.

Cô cảm thấy thân thể mình không được khoẻ. Nhiệt độ bên trong đại sảnh rõ ràng rất bình thường nhưng cô lại cảm thấy rét run, lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi lạnh, cảnh vật trước mắt bắt đầu mơ hồ.

Không phải bị cảm chứ? Cô nghĩ, có lẽ đã lâu lắm rồi cô không có bị cảm.

“Cô gái xinh đẹp, đi một mình sao?” Giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền đến khiến Đường Hiểu Dạ giật mình.

Người đàn ông nói chuyện có thân hình mập lùn, ngón tay ngắn ngủn như múp múp, đỉnh đầu trọc lốc, trên người còn đầy mùi rượu.

Đường Hiểu Dạ vốn đã không thoải mái, khi ngửi được mùi vị ghê tỏm trên người ông ta, đầu càng choáng hơn.

Trực giác bảo cô nên tránh xa, không ngờ tay ông ta đã với đến bắt được cổ tay trắng nõn của cô.

“Cô gái xinh đẹp, tôi đang hỏi cô đó, cô đi một mình à?” Người đàn ông cười hỏi.

Người đàn ông mập lùn trước mắt rất quen, trong lúc nhất thời cô không thể nào nhớ được đã gặp ông taở đâu. Thế nhưng khách mời tham gia tối nay đều là nhân vật có máu mặt, không có một người nào cô chọc nổi.

“Xin lỗi, ông maubuông tay” Cố nén cảm giác nhộn nhạo trong bụng, Đường Hiểu Dạ rất nhẫn nại mở miệng.

Cô không muốn tìm phiền toái, có thể nhịn được thì nhịn đi.

“Trước hết cô phải trả lời vấn đề của tôi đã. Nhìn cô không giống khách mời, chắc là vệ sĩ. Tôi muốn hỏi ông chủ của cô có thể tìm được một vệ sĩ xinh đẹp như thế này ở đâu, tôi cũng muốn tìm một người” Bàn tay ông tanắm chặt cô không thả.

Lời nói của ông ta đầy cợt nhả, Đường Hiểu Dạ cau mày, bất đắc dĩ không thể rút tay lại.

“Nếu cô không nói, tôi thuê cô cũng được!” Không biết sức lực của từ đâu ra, ông ta kéo cô lên lầu. Ông ta đã nhìn thấy rất nhiều người phụ nữ, nhưng chưa từng gặp một người nào xinh đẹp lại cao ngạo như cô, khiến lòng ông ta ngứa ngáy khó chịu.

Đây là bữa tiệc tư nhân, bình thường lầu hai sẽ có rất nhiều phòng trống để khách sử dụng. Đây cũng là bí mật được mọi người không công khai ra ngoài.

“Buông tôi ra!” Đường Hiểu Ân tức giận hét lên, lại kinh ngạc nhận ra giọng nói của mình khàn khàn yếu ớt. Hơi dùng sức, cổ họng liền đau như có lửa thiêu đốt.

“Nhưng tôi không muốn thả cô ra, ngược lại, tôi còn muốn tìm hiểu cô nhiều hơn” Ông ta cười hắc hắc.

“Ông…!” Muốn đánh cho ông ta một bạt tai, nhưng cô lại không làm được gì.

“Sao? Cô nói cái gì tôi nghe không rõ lắm. Thế nhưng cũng không sao, chúng ta lên lầu từ từ nói chuyện đi” Ông tanói không chút kiêng nể. Với thân phận cùng địa vị của ông ta, ai dám không chừa mặt mũi? Nếu ông ta thích cũng có thể khiến cho cha của cô cũng phải cúi đầu nói vâng.

“Tôi nói buông tôi ra!” Rõ ràng xung quanh có người nghe thấy thanh âm của cô, nhưng không có ai giúp đỡ. Bọn họ nhìn cô bị ông già hói đầu lôi kéo, ánh mắt kỳ lạ lại như đang xem trò vui.

Lôi kéo một lúc, đầu Đường Hiểu Dạ choáng váng, đứng cũng không vững.

“Tôi nghĩ lời của cô ấy ông chắc cũng nghe rất rõ ràng. Mời ông buông tay, Lạc nghị viên” Phút chốc, một âm thanh lạnh lùng của đàn ông nói xen vào, hắn kéo Đường Hiểu Dạ đang bị Lạc nghị viên lôi kéo, sau đó để cô đứng sau lưng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.